Tôi đem tâm trạng rối bời đi vào phòng ăn. Dương Tư trông thấy tôi thì hỏi ngay:
- Tôi sợ cô trốn hợp đồng, đang tính cho người vào kiểm tra ấy!
Tôi kéo ghế ngồi xuống cười trừ, sau đó nhấc 乃út lên nhìn bản hợp đồng trước mặt. Trong đầu tôi bây giờ không còn chút bận tâm nào đến việc xây dựng homestay hay resort nữa, một mớ hỗn độn bao quanh.
- Tổng giám đốc Thẩm, mời kí!
Dương Tư thấy tôi loay hoay khá lâu, bèn nhắc khéo. Tôi giật mình ậm ừ, sau đó đặt 乃út xuống. Chưa nghuệch được nét nào, tôi lại dừng 乃út nhìn lên. Tôi cau mày buộc miệng hỏi:
- Anh Dương, anh nghĩ sao về họ Thượng Quan?
Dương Tư nghe tôi đề cập tới vấn đề này, ánh mắt cơ hồ trở nên tràn đầy sự thích thú:
- Có tiếng tăm, địa vị, còn cả khủng nữa!
- Nếu một ngày anh phải đối mặt với họ?
- Đối mặt à?
Tôi có thể thấy rõ cái siết tay nổi gân của Dương Tư:
- Là ngày Dương Thị có đủ sức hất cẳng Ngân gia khỏi thị trường làm ăn...haha, nói đùa vậy thôi. Vào vấn đề chính đi nào cô nương!
Tôi ậm ừ gật đầu, sau đó đưa 乃út ngoáy một đường. Chữ ký nghuệch ngoặc mang tên Nhan rõ mồn một trên mặt giấy.
Buổi kí kết hợp đồng diễn ra nhanh chóng rồi cả 2 nhân vật chính cùng nhau ngồi thưởng thức các món ăn thượng hạng của nhà hàng này.
Tôi múc một thìa súp vi cá đưa lên miệng nhấm nháp, sau đó đặt xuống nhìn ra ngoài cửa sổ. Không bao lâu nữa, bên ngoài kia sẽ là khu nghỉ dưỡng lớn nhất nhì thành phố này, nơi mà cả bình dân và thượng lưu đều có đủ khả năng đặt chân vào.
- Cô Thẩm, làm một chén chứ?
Tôi cùng Dương Tư sải bước ra khỏi nhà hàng, ngồi vào trong xe, gã chượt ngỏ ý mời tôi tối nay đi bar với gã.
Tôi hơi mệt và có quá nhiều chuyện kéo đến dồn dập. Tôi bèn lắc đầu từ chối và chỉ vào bụng:
- Tôi no rồi. Muốn về nhà nghỉ ngơi!
- Từ giờ đến đêm nay chừng 12 tiếng nữa, sau 12 tiếng hãy cho tôi phản hồi tích cực!
Dương Tư nhìn vào chiếc đồng hồ hiệu, sau đó nhoài người về phía tôi. Tôi giật mình ngồi lùi về sau, thoáng chút ngỡ ngàng.
- Cài dây an toàn!
Một cơn nóng mặt ùa lên làm tôi đỏ bừng ừng cả hai tai, tôi ho một tiếng hạ kính xe xuống nhìn ra ngoài.
Gió lùa vào khiến không gian trong xe trở nên thoáng hơn. Con lắc trước kính chắn gió bỗng rung lên, lắc liên tục. Tôi thấy có gì đó hết sức kỳ lạ. Không nhìn nó nữa mà vội nhìn ra quang cảnh bên ngoài.
Xe vừa lăn bánh, từ lùm cây bên cạnh nhà hàng, có một bé gái nhảy ra, tay cầm cây quạt trắng nhìn chằm chằm vào tôi, cô bé đó dùng khẩu hình, tay múa may vẽ chữ gì đó. Là chữ...là chữ...Huyền.
Tôi thảng thốt nhoài người ngó đầu ra cửa xe, nhìn về phía bụi cây. Nhưng cô bé đó biến mất như một cơn gió, chỉ chừa lại những chiếc lá vẫn đang rì rào rung nhẹ trước gió.
- Có gì ở ngoài đó khiến cô bận tâm sao?
- Không! Tôi gặp người quen, nhưng nhìn lại thì không phải!
Dương Tư gật đầu sau đó nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. tôi chột dạ ngồi nhích lại phía của xe:
- Sao anh nhìn tôi?
- Tôi muốn biết phản ứng của cô khi gặp phải biến thái sẽ như thế nào?
- Anh này buồn cười thật! Tôi có gì để test phản ứng!
Thật, không biết nên làm gì cho cuộc sống tốt hơn. Từ ngày về nước đến giờ, chưa bao giờ tâm trang tôi ở mức thoải mái. Toàn rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười thế này.
- Tôi về đây!
Tạm biệt Dương Tư bằng cái đóng của xe thật mạnh, tôi lê bước vào trong dinh thự với tập hồ sơ kí kết thành công trên tay.
Mệt mỏi.
Đi không sao, về là đầu óc không thôi nghĩ đến Thượng Quan Huyền kia. Ở anh có gì đó khiến tôi nhớ nhung nhưng cũng khiến tôi cảm thấy căm hận.
Hận không phải vì chuyện xưa cũ. Mà hận vì anh luôn lừa dối tôi, luôn biến tôi thành trò đùa. Tôi dễ mắc lừa lắm sao?
Hơn 10 năm dòng rã sống trong sự anh năn day dứt vì cứ ngỡ chính mình đã hại ૮ɦếƭ họ. Đến bây giờ nhận lại kết quả họ còn sống?
Vậy ai trả lại sự vui vẻ thánh thiện trong 10 năm đó cho tôi? Nó còn đáng sợ hơn việc, bố mẹ tôi đã ૮ɦếƭ tức tưởi như thế nào.
- A..mẹ Du về rồi !
Vừa thấy bóng dáng tôi thấp thoáng ngoài sân, Hồng Hồng từ trong nhà chạy ra reo lên nhảy bổ tới ôm lấy tôi. Nó thơm má tôi sau đó tụt xuống, kéo tôi vào nhà:
- Mẹ Du, mẹ xem con được cái gì nè! Đi...đi vào đây.
Tôi cứ như vậy bị Hồng Hồng lôi xồng xộc vào sảnh chính, sau đó nó chỉ lên tường:
- Mẹ nhìn xem, giấy chứng nhận giải tiếng Anh cấp thành phố nè!
Tôi ngước lên bức tường phủ kín bằng khen đóng khung của Hồng Hồng, bèn trầm trồ thán phục.
Ngày còn nhỏ, tôi thường xuyên bị cô giáo la vì tội không chịu làm bài tập, xong còn bị gọi điện về nhà báo với phụ huynh. Ba mẹ tôi không ít lần muối mặt với gia nô trong nhà.
Mẹ tôi từng chỉ mặt tôi mà quát:
- Du, mày nhìn lại xem, kết quả học tập đứng áp chót thế này à? Thua cả con gái của cô là vườn. Thật mất mặt quá đi!
- Đâu phai tại con!
Tôi lí nhí nhói, tay vân vê vạt áo đến nhàu nát.
- Thế tại ai?
Mệ tôi lừ lừ mắt nhìn tôi, tay cầm chiếc chổi lăm lăm định vụt cho tôi mấy phát. Tôi bĩu môi đáp:
- Do IQ bố mẹ thấp, truyền cho con thấp hơn...á....á...mẹ ơi tha cho con
- Đứng lại, con ranh này! Ai dạy mày ăn nói hỗn hào với mẹ mày như vậy...IQ tao thấp à...hay là do của bố mày chỉ dung ở 70?
Bố Thẩm đang đọc báo trong phòng, nghe mẹ Thẩm nói vậy, bèn gấp báo lại trưng ra bộ mặt khó ưa:
- Chuyện cũ, sao suốt ngày nhai đi nhai lại thế?
Tiểu Thất đang ngồi nghiên cứu nước cờ vua khó nhắn với đàn tốt chạy loạn xạ trên bàn cờ, nghe bố Thẩm nói vậy, bèn thắc mắc:
- Con thấy lạ, tại sao IQ bố thấp mà bố lại có thể điều hành cả một tập đoàn lớn như vậy?
Bố Thẩm thở dài đáp:
- Ngày xưa, lần đầu gặp mẹ tụi bay trong phòng test IQ, vì mải chú ý đến bà ấy quá, nên ta lỡ ấn nhầm kết quả, thành ra bài test sai tùm lum. Ngày công bố kết quả, bà ấy nghe được mới đem chuyện này ra chê bai ta suốt. Về sau ta đi test lại, kết quả là 120 nhé!
- Vậy là bố vì sắc quên đi cơ đồ vĩ đại còn gì!
Bố Thẩm lập tức sa sầm nét mặt lại, nghiến răng trèo trẹo.
- Mày nói cái gì?
Tối hôm ấy, người làm trong gia đình họ Thẩm được một phen chứng kiến hình ảnh gia đình nô đùa, quay quần đuổi bắt nhau trong vườn.
Phu nhân thì cầm cây chổi lông gà rượt tiểu thư. Lão gia thì cầm cây thước đo đạc đuổi theo thiếu gia. Thật hạnh phúc...
- Hồng Hồng, mẹ con đâu?
Tôi gạt đi mớ quá khứ đầy ngậm ngùi ấy, hít một hơi sâu, hỏi Hồng Hồng về tung tích của mẹ Vi nhà nó. Hồng Hồng bèn chỉ ra ngoài vườn:
- Mẹ con ở sân sau ạ, đang ngủ ngoài đó!
- Vậy à!
Tôi gật gù sau đó xách đồ lên phòng nằm. Vốn dĩ hỏi thằng bé để cho có. Chứ tôi chán cái cảm giác ngồi một chút là lại nhớ về kỉ niệm đau thương đó.