Nuôi Em Để Thịt - Chương 38

Tác giả: Đình Uyên

- Biết muộn quá!
Tôi buông máy tính đứng bật dậy, lùi về phía sau, khuôn mặt ánh lên vẻ sựi hãi khó tin:
- Bà...bà!
- Rất xin lỗi, vì ta đã không ૮ɦếƭ hôm ấy!
- Bà đã làm những gì?
Uông Tư bước vào phòng kèm theo động tác chốt cửa lại, điều này khiến tôi trở nên hoang mang tột cùng. Tôi lùi dần về phía sau, tay cố với con dao gọt hoa quả trên bàn, dấu ra sau, bình tĩnh nhìn cười đàn bà trước mặt. Điều quan trọng cần phải hỏi, là bà ta muốn gì.
- Du Nhi à, thằng nhóc Tiểu Thất từng một lần suýt Gi*t ૮ɦếƭ ta đấy! Con biết không? Đáng lẽ hôm ấy ta bỏ mạng dưới vườn nhà con rồi, may mà có cái bể nước to đùng đỡ. Ta cũng muốn giữ lại cái xác của ba mẹ con lắm chứ. Thế mà ta chỉ sợ, cảnh sát điều tra ra được nên ta lỡ tay mở van ga cho nhà con bùng cháy rồi. Vả lại, cái tài sản nhà con và của nhà ông ngoại con, ta đã để ý lâu lắm rồi. Lỡ để bị bắt, chẳng phải đem muối đổ vào biển sao?
- Bà....
Tôi kinh ngạc đến mức câm nín. Lại chẳng thể nghĩ, một người đàn bà ngũ tuần mà vẫn giữ cái tư tưởng độc đoán, tham lam.
- Số tài sản lớn như vậy, bà cần để làm gì? Trẻ không chơi, già đổ đốn à...
- Mày láo!
Uông Tư đóng xầm cửa lại, chĩa súng đi tới chỗ tôi. Tôi rùng mình lùi lại. Bà ta nói:
- Đúng rồi đấy! Vì trẻ tao không chơi nên già mới đổ đốn đấy!
Đoạn, bà ta cười khanh khách :
- Ba mày hứa hẹn với tao đủ điều, hứa sau khi đi du học về sẽ cưới tao, sẽ lấy tao. Làm tao mòn mỏi chờ đợi suốt 8 năm trời, khiến thanh xuân tao mất đi một cách vô nghĩa. Mày nói xem, mày nói xem....
Uông Tư gằn lên, lao tới dùng đế súng tấn công tôi. Vì bất ngờ nên tôi ăn trọn một cú đau ứa nước mắt. Tôi ngã dúi vào tường.
- Rồi cuối cùng như thế nào? Thấy mẹ mày nhà giàu, hắn liền bỏ tao bụng mang dạ chửa, để đi cưới cô ta, thừa hưởng khối tài sản kếch xù của ông ngoại mày. Con tao và tao....
- Bà...bà có con ư..??
Tôi sửng sốt nhìn Uông Tư. Một người đàn bà đến ngay cả pha bình sữa cho tôi thuở nhỏ còn không làm được, huống chi là việc đã từng làm mẹ bỉm sữa.
- Mày lạ lắm à. Vậy để tao nói cho mày nghe, con tao là Vi Ái Ái đấy!
Vi Ái Ái....tôi sửng sốt nhớ ra, là cô tiểu thư mê muội Tiểu Thất đến độ bỏ тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢ để giúp ả có một cơn hoang lạc. Tôi cười nhạt:
- Mẹ nào con đấy...!
- Mày im!
Uông Tư vung tay tát tôi một cái thật đau, lập tức thái dương bị vật lạnh lẽo dí vào. Tim tôi dừng một nhịp.
- Mày không có tư cách nói Ái Nhi của tao như vậy!
- Sao lại không? Cô ta dâm loạn tới mức nào, bà còn không biết?
- Mày....
- Sao, bà muốn gì?
- Nó là em của mày đấy.....nó bị người tình của mày bẻ phế cánh tay rồi đấy....
Em ruột? Tôi sửng sốt đến đến độ không nhận thấy người đàn bà kia đã lên nòng đạn. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến tôi đón nhận không kịp. Tôi có em gái ư?
- Ba mày làm tao ễnh bụng ra, rồi bỏ mặc mẹ con tao cù bất cù bơ. Đến lúc phất lên thì đưa tao về. Thật may mắn khi tao bòn rót được tiền cổ phiếu từ ông mày để mở được khách sạn 5 sao. Tao giỏi lắm, đúng không...ha..ha!
Crack!
- Tiểu Du...
Tôi mệt mỏi ngồi thụp xuống đất, tâm trí trở lên rối loạn, bần thần. Uông Tư kéo cò, chuẩn bị Ϧóþ. Đúng lúc ấy ông tôi xông vào, lao tới ςướק súng. Tôi hoảng hốt nhìn lên. Trông thấy ông đang đôi co vật lộn với Uông Tư.
- Chạy mau đi Tiểu Du...chạy mau....!
- Ông...ông mau tránh đi!
Tôi lao tới túm lấy cánh tay cầm súng của bà ta, cố ςướק lấy khẩu súng kia.
- Ông cháu mày bỏ tao ra....tao nổ súng bắn ૮ɦếƭ hết bây giờ!
- Bà điên rồi...!
Giữa căn phòng hỗn loạn bởi sự giằng co giữa ba con người, ông tôi sức yếu mà Uông Tư đã ngoài tứ tuần, không hiểu sao sức lại khỏe bất thường. Ngay khi tôi sắp ςướק được khẩu súng thì bụng chợt nhói lên đau dữ dội. Bà ta nhân lúc đó, đẩy tôi ngã dúi vào góc tường, ông tôi rơi vào cảnh thất thế.
Pằng!
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng súng vang lên khiến con chó béc giê đen sủa inh ỏi. Ông tôi ngã khụy dưới mũi súng của Uông Tư bắp tay nhăn nheo bắt đầu rỉ máu. Tim tôi thắt lại một nhịp.
- Con mụ điên này!
Như có ma nhập, tôi nghiến răng trèo trẹo lao tới tấn công bà ta, mặc cho khẩu súng muốn nuốt chửng tôi bằng viên đạn ૮ɦếƭ chóc.
Xoảng!!
Tôi đẩy mạnh Uông Tư khiến bà ta vấp phải bệ cửa đằng sau, cả người va vào cửa kính, lộn cổ ngã xuống sân. Tôi hốt hoảng chạy ra ngó, từ trên tầng 3 nhìn xuống, Uông Tư nằm sõng soài dưới đó, máu chảy lênh láng, ướt đẫm cả khẩu súng.
- Ông ơi, ông ơi....!
Tôi chạy lại đỡ ông dậy, nước mắt tuôn như mưa. Chưa bao giờ tôi thấy tội lỗi như lúc này.
Tiểu Thất vì tôi mà ૮ɦếƭ. Ông tôi vì tôi mà....
- Con ngốc này....khóc...cái...gì mà khóc! Còn không gọi xe cứu thương....
Ngoại tôi tỉnh lại từ ba giờ, cười khàn khàn nhìn tôi. Tôi sụt sịt bò vội tới điện thoại bàn, gọi cấp cứu.
Đêm nay là một đêm dài....dài đằng đẵng, dài vô tận!
Tiểu Thất, em nhớ anh!
.......................
- Ông cụ sức yếu quá rồi. Nếu gia đình đưa vào trễ chút nữa, e là...
Tôi bần thần ngồi ở ghế đá ngoài vườn hoa của bệnh viện, điện thoại liên tục đổ chuông báo cổ phiếu công ty ông tôi đang rớt giá nghiêm trọng.
Mà tôi thì còn quá trẻ để đứng ra giải quyết.
Đùng...đoàng...!
Sấm chớp nổi lên đùng đùng, đem cơn mưa rào dội xuống thành phố huyên náo. Có cô y tá chạy ngang qua hẩy người tôi:
- Này! Mưa lớn như vậy, mau vào trong đi không ốm ra đấy bây giờ....
Rồi chạy vội đi....
Trong cơn mưa tầm tã, có tiếng chân đạp nước từng nhịp, chậm rãi, không vội vàng, bình tĩnh...
- Cưới tôi đi, tôi sẽ cứu cô thoát khỏi cảnh hiện tại!
Tôi ngước mắt lên nhìn, từ bao giờ Kình Niên xuất hiện, người vận vest đen ưu tư nhìn tôi.
Cũng không biết là tôi đang khóc hay mưa đang rơi ướt nhoèn mặt. Chỉ biết, lúc đó, tôi gật đầu đồng ý.
Người ta nói, cho dù là 10 năm hay 20 năm, chỉ cần có lí do, chúng ta vẫn trở về bên nhau.
10 năm sau....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc