- Cô đói đến vậy sao?
Giữa một bầu không gian im ắng và thanh lịch, chỉ có tiếng dao dĩa va chạm vào nhau, ai nấy đều cố tỏ ra phong thái ung dung thưởng thức để thể hiện sự sang chảnh của mình, duy chỉ có Tiêu Ngân là không thể nuốt nổi miếng pate gan thỏ.
Gã buông dĩa xuống nhìn người đối diện, vẻ mặt không thể tin nổi. Cù Linh San lấy khăn chùi miệng, sau đó gọi thêm một đĩa bò bít tết nữa, mới chịu nhìn gã:
- Anh cứ thử bị nhốt vào một nơi tối tăm, cả tuần chỉ uống nước và ăn rau luộc, anh có sống nổi không?
- Ăn đi...ha! Coi như tôi giúp đỡ cô!
Bộp!
Tiêu Ngân thoáng nhìn chiếc khăn, sau đó nhìn lên thấy Cù Linh San mặt mày cau có:
- Là các người sai trước, đáng lí phải chuộc lỗi!
- Được...được rồi, chuộc lỗi!
Tiêu Ngân xua xua tay rồi nhìn đi chỗ khác. Gã không có tâm trạng đôi co với người trước mặt. Tin nhắn vừa gửi tới điện thoại làm gã không khỏi suy nghĩ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thượng Quan Huyền mà biết được không chừng, cậu ta sẽ vác cái xác què quặt đi phá mất.
- Cô ăn no thì về sau nhé! Tôi đi trước.
Cù Linh San cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ gật đầu cho qua quýt. Giữa hành lang trống trơn, một thanh niên quần áo xốc xệch chạy nhanh như ma đuổi tìm đến phòng bệnh VIP nằm ở cuối dãy.
- Người đâu? Người đâu rồi....
Ngoài giường bệnh với chăn chiếu xô nhau và dây ống truyền bị vứt lay lắt thì chẳng còn ai. Gió bên ngoài cửa sổ hắt vào làm tấm rèm cửa bay tung lên. Tiêu Ngân túm lấy cô y tá đang đi tới, hỏi tới tấp:
- Người đâu? Người đâu rồi....?
Cô y tá run lẩy bẩy lắc đầu, bảng sao kê trên tay rơi tọt xuống đất. Tiêu Ngân cau mày cúi xuống nhặt lên, gã giật mình suýt không đứng vững, trừng mắt nhìn y tá:
- Viêm màng não là sao?
Tôi ngồi lên ngồi xuống, thấp thỏm nhìn xuống dưới sân, nơi người làm đang kết rạp hoa, bóng, phục vụ cho đám cưới.
Cưới? Cưới ai....
"Tiểu thư, lão gia sức khỏe không tốt, lại không có con trai nối dõi, chỉ có mỗi cô là cháu gái độc đinh. Cô hãy vì lão gia mà chấp nhận hôn sự này. Nếu cơ nhỡ ngài có mệnh hệ gì, sẽ có người kế nghiệp gia sản và duy trì. Cô hiểu chứ!"
Lấy Kình Niên làm chồng, chính là những gì mà họ muốn ở tôi.
Kình Niên là ai, đến một lần cũng chưa được gặp, huống chi là cưới. Một đám cưới chóng vánh và đậm mùi môn đăng hộ đối. Nếu Thượng Quan Huyền biết được thì sao?
Không. Tôi không thể phụ anh....Nhưng tôi cũng không thể phụ ngoại của tôi. Cho dù, ngoại đối với tôi là một mớ mơ hồ không rõ.
- Người đâu....người đấu, tiểu thư trốn mất rồi!!!
Trong tiếng gọi í ới thất thanh cùng tiếng hỗn loạn của người làm, tôi đưa dao kề cổ gã tài xế đang ngồi trong chiếc xe địa hình mới toanh:
- Cút xuống xe!
Gã tài xế tóc bạc bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt gã thoáng ngạc nhiên, như nhận ra người quen:
- Cô....
- Tôi bảo anh xuống xe!
Hắn nhìn khuôn mặt hung hăng của tôi rồi liếc con dao găm đang kề cổ mình, hỏi:
- Cô không nhớ tôi là ai sao?
- Cút xuống mau!
Tôi nóng ruột lườm gã, sau đó nhìn về phía đám người đang đuổi tới. Nếu không mau chóng ςướק được chiếc xe này, sớm muộn gì cô cũng bị túm cổ lôi về.
- Được rồi, tôi xuống....
Gã tài xế đầu hàng, bước xuống xe. Tôi tiện chân đá vào ௱ôЛƓ gã, làm gã ngã sõng soài ra đất, leo vội lên xe, đạp chân ga phóng đi.
- Kình thiếu, sao cậu lại ở đây?
Kình Niên nhún vai một cái chỉ về bóng chiếc xe vừa bị ςướק:
- Có người ςướק xe của tôi!
- Là một cô gái?
- Đúng rồi!
Ông cụ tức giận đến đỏ cả mặt, sai thuộc hạ ở phía sau:
- Đuổi theo nó cho ta! Con nha đầu này...
Tôi rồ ga lên phóng bạt mạng về quốc lộ phía trước. Chỉ cần qua đoạn đường này, tôi có thể gặp Thượng Quan Huyền rồi.
Nhưng hỡi ôi, ông ngoại tôi lại cho phép điều đó xảy ra. Phía sau lưng tôi là những chiếc xe đen đang đuổi theo. Chúng như những con sói hoang đang đuổi theo con mồi.
Tôi liếc nhìn hộp để đồ, phát hiện điện thoại của gã tài xế đang sáng lên. Chiếc điện thoại không có mã pin. Tôi mau chóng bấm số của anh:
"Số máy quý khách vừa gọi không đúng..."
Tôi bấm lại:
" Số máy...."
Đến lần thử thứ 3 thì máy đổ chuông. Tôi mừng đưa điện thoại lên tai, chưa kịp nói gì thì tiếng tuýt còi ầm ĩ làm tôi giật mình rơi điện thoại xuống chân.
"૮ɦếƭ tiệt!"
Tôi cúi xuống với lấy điện thoại, không biết tốc độ mình đang chạy gần đạt tới mức tối đa. Lúc ngẩng lên, thấy xe đã lấn sang làn đối diện. Cùng lúc ấy có chiếc xe 4 chỗ màu trắng cũng đang lao tới.
Thượng Quan Huyền điều khiển xe một tay, tay còn lại bị thương nên việc nghe điện thoại hơi khó khăn.
Ngay khi anh nhìn về phía trước, phát giác có chiếc xe điên đang lao về phía mình. Anh đảo vô lăng để tránh mà cuối cùng vẫn bị đâm văng ra xa.
- A....!
Tôi hét lên, đạp phanh, bánh xe rít mạnh mài xuống mặt đường nhựa. Trong chốc lát, mọi thứ quay mòng mòng, người tôi văng khỏi xe, nằm dài trên đường.
- Tiểu....tiểu...Thất!
Tiêu Ngân dừng xe lại. Phía trước có vụ tai nạn nghiêm trọng. Một chiếc xe lộn ngược đang bốc khói, một chiếc xe đâm vào sườn núi bẹp dúm đầu. Gã vội tháo dây an toàn chạy tới.
Nhận ra chiếc xe bẹp đầu là xe của mình. Thượng Quan Huyền đang ngồi gục mặt trong đó. Máu trên đầu chảy xuống vô lăng thành vũng.