Hôm nay Tiêu Ngân thực sự rất mệt mỏi. hắn vừa từ bệnh viện trở về. Thượng Quan Huyền vừa thoát khỏi cái ૮ɦếƭ trong gang tấc nhưng lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu, nếu cứ như vậy, công ty sẽ rơi vào trạng thái đóng băng mất
- Cậu Tiêu, cô gái trong mật thất xử lí sao bây giờ?
Một tên thuộc hạ của Thượng Quan Huyền thấy Tiêu Ngân trở về thì ghé tai hắn hỏi nhỏ. Tiêu Ngân phất tay một cái rồi bỏ vào phòng:
- Muốn là gì cô ta thì làm! Thả ra cũng được.
- Vâng!
Tên đó gật đầu một cái lui xuống. Tiêu Ngân nằm ngửa ra ghế sofa, trong đầu hiện lên toàn một mớ rối bòng bong.
Cù Linh San ngồi trong căn phòng tốt này ngót đã một tuần lễ trôi qua và từ ngày tên đàn ông xấu xa kia rời đi, nàng chưa được hột cơm nào vào bụng, đói phát lả.
Rắc....
Cánh cửa phòng bật mờ, một chút ánh sang le lói của đèn điện làm Cù Linh San cảm thấy chói mắt.
- Đi thôi nào cô gái! Em được thả tự do rồi.
Chẳng phải gã đàn ông xấu xa kia mà là một tên khác. Hắn đẩy cửa bước vào áp sát lấy nàng. Cù Linh San kinh hãi lùi về phía sau:
- Anh...anh muốn làm gì tôi?
- Theo anh! Giờ em là của anh rồi người đẹp...
Ngồi trong nhà mãi khiến Tiêu Ngân trở nên ngột ngạt. Cứ nghĩ đến Thượng Quan Huyền ૮ɦếƭ tiệt kia đang nằm trong bệnh viện cũng đống công việc ngổn ngang ở công ty đang cần giải quyết, gã cảm thấy muốn nổ banh đầu óc.
Trước giờ chuyện công ty gã chưa nhúng tay vào bao giờ. Gã giao kèo với Thượng Quan Huyền sẽ chỉ nắm 30% số cổ phần, 60% còn lại là Thượng Quan Huyền nắm giữ với điều kiện làm tất mọi việc từ điều hành công ty đến thầu các dự án mới.
- Làm gì có món mồi ngon cho cậu xơi!
- Thế cậu muốn gì?
- Tốt thôi! Tôi điều hành công ty, còn Tiêu Ngâm cậu làm tài xế riêng cho tôi!
Nghe có vẻ phi lí nhưng đều có uẩn khúc cả. Thượng Quan Huyền đừng đổi rất nhiều tài xế. Vì chẳng kẻ nào đáng tin cả. Chỉ duy nhất có Tiêu Ngân cùng hội cùng thuyền nên chuyện phản bội hầu như không thể xảy ra.
- Cậu Tiêu, đến giờ dùng cơm cậu còn đi đâu vậy?
- Dọn đi! Tôi không ăn.
Tiêu Ngân đáp lại lời người giúp việc sau đó lấy xe phóng ra ngoài. Trời tối mát mẻ nên việc phóng xe dạo mát là điều tuyệt vời. Gã lái xe ra ngoại ô thành phố với mục đích để xem xét an ninh nơi đây và đánh giá qua phong thủy. Nhắc tới phong thủy, gã lại nhớ tới cô gái kì lạ ngộ nhận mình biết xem bói kia. Cứ như thể hắn gặp cô ta ở đâu đó rồi.
Màn đêm tĩnh lặng bị chiếc xe bốn bánh phá vỡ. Cù Linh Sanh bị kẻ gian bắt cóc nhốt vào cốp xe. Xe đã dừng, tên đó đứng trước cốp một lúc khá lâu sau đó lần mò mở ra:
- Đừng sợ, tôi không làm cô em đau đâu!
Dứt lời, gã nhấc bổng nàng lên, đi sâu vào trong bụi cỏ lau, mặc cho Cù Linh San dãy dụa, gã vấn không hề nao núng.
- Cứu tôi với!
Gã vừa lột băng dính ra, nàng vội gào lên thảm thiết chỉ mong ai đó đến cứu. Chỉ khi gã lên tiếng, Cù Linh San mới hết hi vọng:
- Không có ai cứu được mày đâu! Ở đây là ngoại ô rồi, ngoan ngoãn chiều tao thì tao tha mạng thả về...
Nước này, có thần linh cũng không thể cứu!
Cù Linh San khóc thầm trong lòng.
Trời bắt đầu nổi gió, giữa bầu trời đen kịt, đường đi gồ ghề, có chiếc xe đua màu xám phóng vụt qua, nhưng chỉ trong giây lát đã vòng lại.
Tiêu Ngân nhìn kĩ biển số xe trước mặt để chắc chắn rừng mình không nhầm. Đây chẳng phải chiếc xe mà ngày ngày hắn đèo Thượng Quan Huyền đi làm và đi chơi sao? Tiêu Ngân nhìn về đám cỏ lau bị dẫm bẹp trước mặt dẫn thành một con đường khá sâu. Tò mò khiến hắn nổi hứng đi vào. Càng đi, hắn càng nghe rõ tiếng la hét khóc lóc thảm thiết.
- Buông tôi ra...buông tôi ra!
- Có trời cứu được mày! Xong việc tao xử mày luôn, can tội không ngoan ngoãn!
Chẳng phải là giọng của tên thuộc hạ ban nãy sao? Tiêu Ngân cau mày lại vén bụi cỏ lau sang một bên. Trước mặt hắn là thảm cảnh. Một cô gái bị một gã đàn ông ra sức cấu xé bộ quần áo trên người, còn cô gái thì bị trói và đang gào khóc kêu cứu trong vô vọng.
- Đủ chưa?
Gã đang bận tháo áo của người trước mặt thì đằng sau có tiếng người.
- Khốn kiếp! Chuyện của tao mượn mày xen vào à?
Gã vừa lao vào muốn dùng nắm đấm để giải quyết lập tức bị Tiêu Ngân sút trúng hạ bộ, ôm chỗ đó ngã gục tại chỗ.
- Cô không sao chứ?
Tiêu Ngân đỡ cô gái đó dậy, chút đèn xe phía xa xa làm hắn nhìn rõ gương mặt của cô gái đó.
- Là cô?
Cù Linh San cơ hồ cảm thấy hơi thở này quen quen biết ngay mình đã đoán đúng:
- Tên xấu xa này, anh đến muộn thế?
Sau đó lả đi vì kiệt sức.