Nuôi Em Để Thịt - Chương 33

Tác giả: Đình Uyên

Mưa lớn mang theo sấm chớp lộng hành khắp bầu trời. Tiêu Ngân tay cầm ô đứng trước người bạn thân đang thoi thóp nằm dưới nền đất.
- Vì một người như vậy có xứng không? Cậu nói với tôi, không được động đến tiểu thương Louis, vậy tại sao cậu liều ૮ɦếƭ đâm đầu vào đây.
Thượng Quan Huyền muốn nói gì đó, nhưng không còn đủ sức để lên tiếng. Dường như cơn mưa lớn kia muốn cuốn trôi những hi vọng cuối cùng mà anh muốn nói ra.
Anh muốn nói gì ấy nhỉ?
À, phải rồi! Anh không phải người hại ૮ɦếƭ ba mẹ Du nhi…không phải anh, tuyệt đối không phải anh.
Mưa lớn khiến bầu không khí trở nên lạnh buốt, đưa hồi ức của Thượng Quan Huyền trở về hai năm trước.
- Tiêu Ngân, tôi quyết định rồi. Tôi sẽ tìm ba mẹ nuôi tôi hỏi cho ra nhẽ! Tôi có đầy đủ chứng cứ buộc tội họ…
- Điên à! Cậu mà nói ra, họ sẽ Gi*t luôn cả cậu đấy.
- Tôi không sợ!
Thượng Quan Huyền nắm chặt cuộn phim trong tay. Cuộn phim ghi lại khoảnh khắc Thẩm An Thanh cầm dao đâm ૮ɦếƭ ba mẹ anh. Tiêu Ngân cau mày nhìn Thượng Quan Huyền, ánh mắt hắn tràn ngập sự lo lắng:
- Cậu phải cẩn thận!
- Yên tâm! Họ nuôi tôi đến tận bây giờ, hẳn là có lí do, không thể nào nói Gi*t là Gi*t được.
Gã nghe vậy bèn lấy trong cặp ra một bọc cứng, xung quanh là vài ba lớp báo buộc với lịt.
- Cầm lấy, phòng bị vẫn hơn!
- Cái gì đây?
- Súng!
Tiêu Ngân nói, đoạn hắn lấy tiếp ra một khẩu súng giả, y như súng thật:
- Đừng lo, chỉ là súng gây mê, không khiến cậu trở thành kẻ Gi*t người đâu!
Thượng Quan Huyền quyết tâm tối hôm đó sẽ tìm ba mẹ nuôi để vạch tội. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ Gi*t bọn họ.
Bọn họ phải chịu tội trước pháp luật. Hơn hết, số tài sản của ba mẹ anh, Thẩm gia đang nắm giữ. Anh cần đòi lại, đòi lại để bảo vệ nhà máy sản xuất ô tô. Thứ mà cả ba mẹ Tiêu Ngân và ba mẹ anh sống ૮ɦếƭ để bảo vệ.
- Anh…em thích anh!
Nếu như chỉ coi Tiểu Du em gái là đi ngược với cảm xúc. Nhưng nếu nói yêu cô ấy là trái với lương tâm.
Chỉ một lúc nữa thôi, nếu em chứng kiến cảnh ba em Gi*t anh, em sẽ như nào?
Sai lầm lớn nhất của Thượng Quan Huyền chính là không thể làm chủ được cảm xúc của mình.
Mọi thứ càng tệ hơn khi anh lấn sâu vào cơ thể kia. Khi Dụς ∀ọηg vơi đi, lúc đó lý trí mới sống dậy. Thượng Quan Huyền nhặt bộ quần áo nhau nhúm bị vứt dưới sàn lên mặc vào người.
Anh đưa tay kéo chăn lên đắp cho Thẩm Tình Du, sau đó lưỡng lự cầm cuộn băng đi tìm ba mẹ nuôi.
Trong phòng ngoài Thẩm An Thanh ra còn có bà quản gia. Nói chính xác hơn là bồ bé của Thẩm An Thanh. Mọi chuyện có vẻ đang rất căng thẳng.
- Đến giờ sao còn chưa đi ngủ?
- Tôi tìm ông để nói chuyện!
Bà quản gia thấy Thượng Quan Huyền thay đổi cách xưng hô đột ngột bèn nhắc khéo:
- Tiểu Thất, sao cháu lại ăn nói hỗn với ba như vậy?
- Vì sao ư?
Anh cười đầy chua chát, sau đó vứt cuộc băng ghi hình lên bàn, cười nhạt:
- Vợ chồng ông tưởng hủy dữ liệu trong cuộn băng này mà che dấu được tội ác của mình sao?
- Mày biết rồi à?
- Ông….
- Chuyện gì mà đêm hôm ồn ào thế?
Thẩm phu nhân đứng ở của từ khi nào, mắt còn đeo dở chiếc kính cận. Có lẽ, bà vừa làm xong việc. Thấy quản gia có mặt ở trong phòng, sắc mặt bà thay đổi:
- Sao còn chưa cút khỏi đây?
- Phu nhân bớt giận, tôi đi bây giờ.
Thượng Quan Huyền dần hiểu ra chuyện. Câu chuyện vốn chỉ có ba mình nay lại thành một mình anh đối diện với cuộc tình tay ba. Thượng Quan Huyền lên tiếng:
- Cái ૮ɦếƭ của ba mẹ tôi, chắc mẹ biết!
- Biết!
- Biết tại sao giấu tôi?
Louis Thành Ngọc nở nụ cười, nụ cười mà mỗi khi xuất hiện, luôn có những bi kịch đến với anh.
- Mày…mày đủ lông đủ cánh rồi, nên mày quay lại ăn cháo đá bát sao?
- Nuôi tôi là nghĩa vụ của mẹ, mẹ lấy tư cách gì mà quản tôi?
- Ha ha ha !
Louis Thành Ngọc vỗ tay cười lớn :
- Biết vì sao mẹ nuôi Tiểu Thất con không?
- Mẹ nói cái gì….
- Tao nuôi mày vì tao thấy hình bóng của ba mày trong đó…tao nuôi mày, vì hận mẹ mày, người đàn bà đã ςướק đi người tao yêu….
- Bà điên rồi!
- Phải! Vì thế tên khốn Thẩm An Thanh mới Gi*t ba mày để ςướק tài sản. Mày tưởng tao sung sướng lắm à!
- Im đi!!
Thượng Quan Huyền hét lên, dường như sự kiên nhẫn không còn nữa:
- Nói đi, bà giấu xác của ba mẹ tôi ở đâu?
Louis Thành Ngọc khép cửa lại, bà ta bước vào phòng,
- Ở bụi trúc sau vườn nhà con! Nhưng, Tiểu Thất à...
- Bà im đi!
- Bà.....phải ૮ɦếƭ.... Nhất định phải ૮ɦếƭ !
Có tiếng súng lên nòng, nhưng tuyệt nhiên không phải khẩu súng giả mà Thượng Quan Huyền đem ra hù dọa những kẻ kia.
Đoàng!!!
- Bà....
- Tiểu…Thất….mẹ…mẹ!
Thượng Quan Huyền đỡ lấy người Louis Thành Ngọc, vết đạn bắt xuyên vào trán khiến bà không trụ nổi.
- Bà ráng chịu, tôi đi gọi xe cấp cứu…
- Không…mẹ…mẹ….con hãy…chăm sóc…
- Tiểu Du đúng không. Tôi hứa, tôi hứa sẽ chăm sóc, bà đừng ૮ɦếƭ!
Thượng Quan Huyền run lên xót xa nhìn người đàn bà mà anh căm thù suốt mấy năm nay đang thoi thóp trên vũng máu chảy ra từ trán.
Louis Thành Ngọc, một người đàn bà uy quyền máu lại, lại vì anh mà đỡ phát đạn kia.
Khi nghe lời hứa từ đứa trẻ đó, bà liền gật đầu an tâm, cố vươn bàn tay không còn sức lực chạm vào má anh:
- Con giống Quan Lạn, rất giống Quan Lạn. Mẹ...mẹ...xin lỗi...vì...đã...
Lời hối chưa dứt, Louie Thành Ngọc liền trút hơi thở cuối cùng, sau đó nhắm chặt mắt lại. Bờ иgự¢ đã không còn phập phồng thở.
Cả một đời huy hoàng, nay lại ૮ɦếƭ tức tưởi dưới mũi súng của kẻ thứ 3 kia. Uông Tư
- Ông…
Thượng Quan Huyền mặt mũi đỏ gay, nước mắt lưng tròng nhìn Thẩm An Thanh:
- Đến vợ mình ông còn dám Gi*t…ông….
Thượng Quan Huyền rút khẩu súng gây mê mà Tiêu Ngân đã chuẩn bị trước đó chĩa vào người Thẩm An Thanh hét lớn:
- Ông đền tội đi!
Thẩm An Thanh đứng dậy ngửa cổ cười khan khách:
- Trước sau gì mày cũng biết!
Sau đó đi tới vỗ vai Thượng Quan Huyền cười:
- Nghe này, có biết vì sao ba mẹ chấp nhận nuôi mày lớn đến chừng này không?
Thượng Quan Huyền siết chặt nắm đấm trên tay. Vì sao ư? Anh thừa biết. Cứ mỗi đêm về, anh lại nằm mơ thấy ác mộng. Ác mộng mà trong đó, ba mẹ anh bị người đàn ông trước mặt đây cầm dao sát hại vô cùng dã man.
- Nói, số tài sản cuối cùng, ba mày giấu ở đâu?
Thượng Quan Huyền nhìn mũi súng đặt trên thái dương của mình, người chĩa súng là bà quản gia.
- Tao hỏi, tài sản đó ba mày giấu ở đâu?
- Thoát được mũi súng của tôi rồi tìm tài sản chưa muộn đâu!
Ngay khi anh chuẩn bị Ϧóþ cò thì phía sau đã có tiếng súng nổ. Uông Tư thẳng tay nổ súng về phía Thẩm An Thanh. Tất cả xảy ra trong chớp nhoáng.
- Bà….
Thượng Quan Huyền kinh ngạc nhìn Uông Tư. Uông Tư chĩa súng về phía anh, cười nham hiểm:
- Tiếp theo là mày!
Nhưng bà ta quên mất rằng, Thượng Quan Huyền còn khẩu súng gây mê trong tay. Anh lập tức Ϧóþ cò.
Thuốc mê cắm vào иgự¢ người đàn bà kia khiến bà ta trong chốc lát mất hết ý thức lùi về sau, ngã khỏi cửa sổ. Căn phòng ở tầng 5, có lẽ mạng sống của bà ta khó bảo toàn.
Ngay khi anh vừa buông súng xuống thì Thẩm Tình Du ngốc nghếch kia đẩy cửa gào lên chạy vào….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc