- Nếu anh không cưới tôi, vậy thì tôi sẽ khiến Thẩm Tình Du ૮ɦếƭ không nhắm mắt! Vậy nhé.
Vi Ái Ái nở nụ cười mỉa mai sau đó xoay lưng rời đi. Đó là những gì tôi chứng kiến khi đang ngồi ở bàn ăn. Thượng Quan Huyền quay trở vào, dù đang cực kì tức giận nhưng vẫn cười với tôi:
- Chờ anh có lâu không?
- Không!
Tôi lắc đầu, sau đó đẩy bát súp về phía anh:
- Súp vừa mang lên. Còn nóng!
Thượng Quan Huyền gật đầu, cúi xuống ăn. Thao tác hết sức tao nhã, khác hẳn với sự tức giận đang giấu trong người. Được một lúc, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi:
- Chuyện của Vi Ái Ái, em đừng để bụng. Anh sẽ giải quyết sớm!
- Quan trọng là anh thoải mái. Còn em thì sao cũng được!
- Cảm ơn em!
Anh nhìn tôi đầy áy náy, nụ cười hiển hiện trên môi là sự hạnh phúc và ấm áp ngập tràn. Giữa ánh nến vàng lung linh và tiếng dương cầm ngân vang, trước mặt tôi là một Thượng Quan Huyền dịu dàng, ấm áp.
Anh có thể tức giận, phát tiết, thậm chí là máu lạnh với người ngoài. Nhưng với tôi, anh chưa từng như vậy, dù là tức tôi lắm, nhưng anh chỉ cau mày hoặc thở dài. Tôi rất thích nhìn anh cười.
Nụ cười này khiến tôi cảm giác vừa thân, vừa quen. Như thể, tôi quen anh từ lâu lắm rồi chứ không phải 2 năm gần đây.
Đang cười với tôi, điện thoại bỗng rung. Thượng Quan Huyền buông tay tôi ra, cúi xuống nhìn. Nụ cười của anh vụt tắt, gương mặt trở lên tối sầm.
- Có chuyện gì sao?
- Du nhi, em ăn trước đi!
Thượng Quan Huyền đứng dậy, sự áy náy hiện rõ trong mắt anh:
- Anh có chuyện gấp cần giải quyết!
- Ừm! Anh đi đi, lát em tự về.
- Về được không?
- Được!
- Anh lo...
- Em về được!
Thượng Quan Huyền an tâm gật đầu. Đưa tay lên vuốt nhẹ má tôi, những ngón tay thon dài khiến trái tim tôi dừng một nhịp:
- Ngoan!
Sau đó vội rời đi. Đến cửa đại sảnh, anh dừng chân lại, quay đầu nhìn Thẩm Tình Du. Anh sợ một ngày nào đó, cô ấy sẽ không thông cảm cho mọi chuyện anh sai trái mà anh làm.
Điện thoại lại rung. Anh nhìn xuống, lần này, Vi Ái Ái lại gửi cho anh hàng loạt hình ảnh chụp được cái đêm thảm sát cả nhà họ Thẩm.
“Những tấm ảnh này đến tay Thẩm Tình Du thì sao nhỉ?”
“Cô ở đâu?”
“Khách sạn Merry!”
Dùng bữa xong, thấy thức ăn còn nhiều, tôi bèn nhờ bồi bàn gói lại. Thức ăn ngon như vậy mà bỏ đi thì thật lãng phí. Không biết trước khi mất trí nhớ tôi là người thế nào nhỉ?
Một cô tiểu thư nhà giàu hay một cô học trò dễ thương, gia cảnh bình thường?
Dẫu sao hành động đem đồ thừa này cũng phần nào khẳng định. Tôi không phải tiểu thư.
Vừa thò mặt ra khỏi nhà hàng, đã thấy tài xế của Thượng Quan Huyền đứng sẵn ở xe, anh ta mở cửa ô tô và cung kính:
- Tiểu thư, mời!
- Quan Huyền không đi xe à?
- Thượng Quan gia gọi xe riêng đi ạ!
Tôi gật đầu. Vừa đến gần, mùi xe bốc ra xộc vào mũi khiến tôi khó chịu. Nhất là khi mới ăn no xong, lại càng muốn ói.
- Tôi muốn đi bộ về!
- Thượng Quan gia biết được sẽ phạt tôi!
Tôi lắc đầu:
- Tôi sẽ không nói...ha!
Rồi ôm cái bụng no kễnh tập tễnh đi.
15 phút sau…
- Anh có thể ngừng theo tôi được không?
Tôi cảm thấy sự tự do của mình bị gã áo đen mang danh tài xế kia làm phiền. Gã tài xế dừng xe lại, hạ cửa kính xuống, đáp:
- Thượng Quan gia yêu cầu tôi phải đưa tiểu thư về đến nhà!
- Thượng Quan gia....Thượng Quan gia.....anh ấy nói cho có lệ thôi, mắc gì anh phải để ý!
- Ngài yêu cầu tôi phải đưa tiểu thư về!
- Hừm….
Tôi dậm chân một cái, quay gót bỏ đi. Chợt thấy ven đường có túp lều hình nón, màu đỏ son đặt ngay vỉa hè, bên trên đề là:
“Tarot, nhận trải bài mọi vấn đề!”
Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau cùng nghĩ tới vẻ mặt mệt mỏi của Thượng Quan Huyền về chuyện của Vi Ái Ái, tôi thấy mình có đủ quyết tâm để sa vào đây hỏi một vài câu mang tính chất biết trước tương lai.
- Các anh ở ngoài này, tôi vào đây một chút!
- Một mình cô vào liệu có an toàn?
Tôi trừng mắt nhìn gã tài xế kia:
- Anh hơi nhiều chuyện thì phải!
Sau đó mau chóng vén cửa lều bước vào. Bên trong tối om, xộc vào mũi tôi là mùi trầm hương rầy đăc quyện với mùi khói thuốc lá rẻ tiền. Có ánh đèn mập mờ ở giữa, có tiếng thở dài vang lên:
- Người đến rồi cũng sẽ đến!
- Tôi muốn xem bói!
- Lại đây!
Phía trước mặt tôi có người đang ngồi, trên chiếc bàn gỗ là quả cầu tròn xoe. Cô ta ăn mặc kín đáo, hoa văn lòe loẹt, cũng trùm khăn trên đầu như những bà thím trông phim ấn độ.
- Cô muốn xem vấn đề gì?
- Về người yêu tôi…à không, bạn tôi….!
- Ranh giới giữa bạn bè và người yêu cũng không phân biệt nổi.…!
Người đó nở nụ cười mỉa mai, sau đó định nói gì, nhưng lại thôi. Cô ta cau mày:
- Cô bị mất trí nhớ thế này, tôi làm sao xem được!
Tôi thoáng kinh ngạc. Vì từ lúc vào đến giờ, tôi chưa kịp tiết lộ bất cứ thông tin gì cho cô ta.
- Sao cô biết được?
- Vì tôi là thầy bói!
Đoạn, cô ta đưa tôi một xấp bài với hình thù kì dị, yêu cầu tôi đặt câu hỏi cho các lá bài. Xong xuôi tôi đặt bài xuống bàn. Người đó chọn ra một lá, rồi nheo mắt lại:
- Không muốn mất người yêu, thì đừng phí thời gian ngồi đây xem bài nữa! Mau đi tìm anh ta đi….
- Ý cô là gì?
Trong lúc tôi còn lơ mơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, gã tài xế kia hớt hải vạch lều chạy vào, mặt xám ngắt:
- Tiểu thư, Thượng Quan gia xảy ra chuyện rồi!
- Anh nói cái gì?
Tôi kinh ngạc quay vào nhìn người phụ nữ kia, đáp lại tôi là cái hất đầu đầy thản nhiên:
- Đi đi! Phí lời.