- Đừng tỏ vẻ quan tâm! Cậu biết gì về tôi mà nói. Chúng ta giống nhau sao?
- Rất giống nhau! Một kẻ tàn sát gia đình người mình yêu. Một kẻ Gi*t ૮ɦếƭ mẹ của “người” hết mực yêu yêu mình.
....................
- Tôi tưởng cô về rồi chứ ?
- Tôi đợi bạn!
Kình Niên nghiêng người, chìa tay trái ra:
- Tiểu thư có muốn nhảy với tôi không?
Tôi nhìn anh ta, sau đó nhìn xuống bàn tay kia, muốn gật đầu thì có giọng nói hơi mùi thuốc súng chen ngang:
- Kình thiếu không bận lòng chứ?
Tiểu Thất đi tới bên cạnh, một tay ôm chặt lấy eo tôi, thản nhiên nói:
- Cô ấy là người của tôi!
Kình Niên dĩ nhiên hiểu chuyện. Hắn gật gù cười, sau đó chỉ về phía tiểu thư đang bị bỏ rơi giữa sàn nhảy kia:
- Người của anh mà để cô ấy bơ vơ một mình, trong khi bản thân lại nắm tay nhảy cùng vị tiểu thư kia?
- Không sao đâu thiếu gia!
Thực, tôi sắp ૮ɦếƭ ngạt với mùi thuốc súng quanh đây rồi. Nên nhanh chóng tìm cho mình một đường lui.
- Thẩm tiểu thư đã ở đây, thì đều là khách mời của Kình gia. Nào, tôi mời cô nhảy!
Sự quả quyết của Kình Niên khiến Tiểu Thất không sao địch nổi. Một phần, nơi đây không phải địa bàn của anh, một phần là nể mặt cậu thứ tai to mặt lớn này mà không dám nổi thú tính như mọi khi.
- Kình lão đại đang chờ Thượng Quan thiếu ở phòng sách đấy!
Tôi cứ thế được Kình Niên dắt đi trước ánh mắt khó đăm đăm của Tiểu Thất. Nhất cử nhất động đều bị anh để ý từng li từng tí. Nhận thấy sự khó xử của tôi, Kình Niên bèn ghé tai thì thầm nhỏ:
- Yên tâm, có tôi ở đây, Thượng Quan Huyền
không làm gì cô đâu!
Dĩ nhiên, vế trước của Kình Niên khiến tôi không bận tâm lắm. Nhưng vế sau đã làm tôi kinh ngạc. "Thượng Quan Huyền" thì ra là tên của anh.
Lúc này, tôi suýt nữa thì phì cười. Thượng Quan Huyền.…tên gì mà như con đàn bà.
-------------------------------------
- Tìm tôi có chuyện gì?
Thượng Quan Huyền hừ lạnh đưa tay đóng cửa, tiện ấn chốt luôn. Anh nhìn người đàn ông đang cắm đầu vào đống giấy tờ trên bàn, tuy hơi bận rộn nhưng không mất đi vẻ phong thái và ung dung.
- Chẳng qua thấy cậu không chịu nhường Kình Niên, nên tôi mới gọi lên thôi!
- Khỉ thật!
Thượng Quan Huyền mặt đen sì sì, buông một câu chửi thề, tính bỏ ra ngoài, thì người đàn ông trên ghế trầm ngâm lên tiếng :
- Thích thì cứ thích, tại sao phải ђàภђ ђạ con bé ra nông nỗi như vậy?
- Không phải việc của cậu!
Thượng Quan Huyền chặn ngang họng Kình Thương, sắc mặt kém dần đi.
- Mộng Vân nói với tôi, cô gái họ Thẩm đó rất đáng thương!
- Rồi sao! Có đáng thương bằng tôi?
Anh hừ lạnh, trong giọng nói có chút bi thương. Kình Thương hạ 乃út xuống, lúc này mới ngẩng lên nhìn người đối diện:
- Vì tôi từng như cậu nên phải trả đủ giá để giữ lại thứ mình có. Thượng Quan Huyền cậu, không nên đi vào vết xe đổ của tôi!
- Đừng tỏ vẻ quan tâm! Cậu biết gì về tôi mà nói. Chúng ta giống nhau sao?
Thượng Quan Huyền lần này tức giận thật sự. Anh đóng rầm cánh cửa với một lực rất mạnh. Trong phòng chỉ còn lại Kình Thương trầm ngâm:
- Rất giống nhau! Một kẻ tàn sát gia đình người mình yêu. Một kẻ Gi*t ૮ɦếƭ mẹ của “người” hết mực yêu mình.
Tôi cùng Kình Niên nhảy hết một bài, sau đó sóng vai nhau đi tới cạnh bàn tiệc. Hắn nhìn tôi cười tươi rói, xong liền trầm trồ khen ngợi:
- Không nghĩ là cô nhảy giỏi như vậy!
- Anh quá khen rồi!
Tôi nghiêng đầu cười tủm tỉm, gì chứ ngày xưa, tôi đạt “Gót giày bạc” trong cuộc thi bước nhảy hoàn vũ nhí ấy.
- Nói xong chưa?
Trong lúc đang trò chuyện với Kình Niên rất vui vẻ, thì từ phía sau, thanh âm đậm mùi thuốc súng vọng lại. Tôi giật mình quay lại, đã thấy Tiểu Thất mặt mũi đen ngòm, tay siết thành nắm đấm nhìn hai người chúng tôi.
Thiên địa ơi…
Bất giác, sống lưng toát mồ hôi lạnh. Đã vậy, Kình Niên còn cợt nhả đáp lại anh:
- Chúng tôi còn tính sẽ nhảy với nhau thêm vài bài nữa!
- Oh!
Tiểu Thất gật gù:
- Phải làm sao nhỉ, chúng tôi đến giờ về rồi!
Đoạn, anh nhìn tôi:
- Phải không?
Tôi cười trừ nhìn Kình Niên, ánh mắt lộ rõ vẻ ái ngại:
- Thôi để lần sau vậy! Cảm ơn anh. Hôm nay, nhờ có anh mà tôi thấy rất vui.
Kình Niên gật đầu đưa tay chào, vẻ mặt rất mực lưu luyến:
- Hẹn gặp lại!
Đã vâyh nghe rõ tiếng gằn của Tiểu Thất:
- Không có lần sau đâu!
Tôi lẽo đẽo theo sau anh ra đến hoa viên khu dinh thự, lúc này, bước chân của Tiểu Thất dừng lại, tôi vì quá bất ngờ nên va mạnh vào tấm lưng rộng lớn kia, mém chút nữa ngã ngửa ra sau.
- Cô to gan thật!
Trong lúc tôi đau đớn xoa chóp mũi đang sưng tấy lên, Tiểu Thất lại một lần nữa lôi chuyện kia ra để bắt lỗi:
- Lệnh tôi cô dám không nghe?
- Lí do gì mà tôi phải nghe?
- Tôi không thích nhắc lại lần nữa! Không thì...
Tôi nhướn mày nhìn anh:
- Thì sao?
- Cô phải hối hận!
Lần này, tôi đưa tay sau lưng, dưới lớp váy lưới, tôi siết chặt lấy chiếc kéo. Nên đâm trước khi còn chưa muộn. Trước khi tôi kịp thốt ra chữ giá như….