- Thằng già khốn kiếp, chán sống rồi à?
Tôi run lẩy bẩy ôm chặt lấy cơ thể, ૮ɦếƭ dí ở một góc. Còn lão biến thái thì đang bị đánh cho nhấc người. Tôi nhìn về cái bóng ấy, miệng thốt lên:
- Tiểu…..
- Tiểu thư, cô có sao không?
Ngay khi tôi muốn gọi tên Tiểu Thất, thì người đó bật đèn flash ở điện thoại lên, rọi vào. Lúc này, tôi mới kịp nhận ra, đó chẳng phải Tiểu Thất.
Làm gì có anh hung cứu mĩ nhân trong những câu truyện tào lao?
Làm gì có nam chính cứu nữ chính như trong những bộ ngôn tình ngày đêm tôi say mê đọc?
- Tôi không sao!
Quơ lấy mảnh váy bị xé rách, tôi vội quấn vào vùng иgự¢ bị hở. Người đàn ông trước mặt thấy vậy liền ho nhẹ một cái, vội vàng tắt đèn. Biết ý mà quay đi. Chẳng những vậy, anh ta còn ϲởí áօ vest rồi choàng cho tôi.
- Đê tiện thật! Dám làm điều xằng bậy ngay trong nhà của bổn thiếu!
Hắn đi tới đá cái “bụp” vào người lão già kia, sau đó cúi xuống hỏi tôi:
- Không sao chứ?
- Không sao…
Tôi lắc đầu đứng dậy, hai vai sưng tấy lên vì ban nãy, bị lão ta đẩy mạnh vào tường.
- Cô đi một mình à?
Hắn ta đưa tay vén những sợi tóc dính đầy nước mắt lên mang tai, sự dịu dàng này khiến tôi an tâm và bớt sợ hãi đi phần nào.
- Không…tôi đi với bạn!
Người đó ồ lên một tiếng, sau đó bấm điện thoại gọi cho bảo vệ:
- Ra ngay hoa viên lôi cổ tên dê cụ này đi! Dám càn quấy khách mời của Kình gia.
- Cảm ơn!
Tôi nhìn lên người đàn ông ấy, lúc này dưới ánh sáng mập mờ của ánh trăng, nụ cười của hắn tỏa sáng như viên ngọc trai, khiến tôi vừa sửng sốt, vừa điêu đứng.
- Cô tên gì nhỉ?
Hắn đột nhiên hỏi, khiến tôi ấp ủng đỏ mặt quay đi, lát sau mới đủ dũng khí trả lời:
- Thẩm…Du…!
- Hả! Thẩm Du???
Hắn trưng ra vẻ mặt sửng sốt, dường như cái tên này làm đôi má hắn không thẹn mà đỏ hây hây. Nhờ phản ứng này, àm tôi kịp nhận ra mình sai ở đâu, tôi lắp bắp vội vàng giải thích:
- Không phải, tôi nói thiếu…là Thẩm Tình Du! Thẩm Tình Du….
- Oh…sory, thất lễ rồi!
Hắn gãi đầu cười xuề xòa, sau đó chìa tay ra:
- Thì ra là tiểu thư nhà họ Thẩm! Nghe danh Thẩm lão gia đã lâu, nay lại được bắt tay với con gái của ngài!
- Ba tôi?
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh ta đầy bất ngờ. Không thể tin được, họ Thẩm nhà tôi lại có tiếng trong giới nhà giàu như vậy.
- Xin chào, tôi tên Kình Niên!
Hắn bật cười, rồi chẳng ngần ngại mà giới thiệu bản thân:
- Chắc lần đầu tiên cô nghe đến nhỉ. Tôi mới từ nước ngoài về nên chẳng mấy người biết!
Kình Niên đỡ tôi đứng thẳng dậy, từ từ dìu ra đến dẻo hành lang có ánh sáng, lúc này hắn mới thốt lên:
- Chà! Tình Du cô xinh đẹp thật đấy.
Tôi quay mặt đi chỗ khác, cười gượng gạo. Kình Niên trong lần đầu tiên tôi gặp là như vậy đấy. Đẹp trai, ga lăng mà dễ gần.
- Cô đã đi đâu?
Lấy lại bình tĩnh, tôi bước vào sảnh chính của buổi tiệc, chiếc áo vest trên người càng giữ chặt hơn. Tự cảm thấy, nếu không giữ chặt, miếng dán иgự¢ sẽ rơi xuống mất.
Lúc này, Tiểu Thất mặt đen ngòm đi tới, hỏi tôi như tra khảo.Tôi đâu còn sợ hãi mỗi lần đối diện với con người này nữa, bèn cười nhạt đáp lại:
- Anh cũng biết quan tâm đến tôi sao!
- Chiếc áo này ở đâu ra?
Tiểu Thất chẳng hề để tâm đến lười đá xéo kia, ánh mắt liếc nhìn chiếc váy tả tơi trên người tôi, sau đó nhướn mày lên khi thấy áo vest trắng:
- Tôi hỏi, cô vừa đi đầu về?
- Đi tạo quan hệ!
Giữ chặt lấy chiếc áo, tôi cố tình chọc tức Tiểu Thất. Chỉ trong chớp mắt, anh đã bắt lấy cổ tay tôi siết chặt:
- Cô chưa đủ tuổi!
Tôi cười khẩy:
- Chính vì tôi chưa đủ 18 nên tôi có quyền kiện anh, anh tin không?
Nói sao nhỉ, tôi là chòm sao Song Tử, phải đến 4 tháng nữa tôi mới đủ 18 tuổi.
- Muốn ૮ɦếƭ sao?
Cổ tay tôi bị siết đến độ mất hết cảm giác. Có lẽ, Tiểu Thất đang rất tức giận
- Thượng Quan thiếu, gặp anh ở đây mừng quá!
Trong lúc tôi và Tiểu Thất đấu khẩu với nhau bằng ánh mắt, thì cô tiểu thư hất ly rượu lên mặt tôi lúc nãy tiến lại bắt chuyện. Cô ta thấy tôi thì sừng lên:
- Lại là cô à?
- Thì....
- Thượng Quan thiếu, anh quen cô ta sao?
Tiểu Thất đưa mắt nhìn tôi, sau đó điềm nhiên trả lời:
- Người của tôi!
Lúc này, tôi mới thấy xao động một chút. Tôi còn tưởng anh sẽ nói " tôi không quen cô ta!"
Nhưng câu sau của anh lại như cái tát vào mặt tôi, vô cùng đau rát….ở trong tâm can:
- Người ở!
- Ô! Vậy sao anh không đi cùng tôi. Đi với cô ta, chân tay vụng về, anh không sợ mất mặt sao?
Cô tiểu thư đó bịp miệng thốt lên, chẳng phải vì ngỡ ngàng gì đâu, là mỉa mai châm biếm tôi đó.
- Sợ chứ !
Tôi im lặng nhìn ra chỗ khác. Tôi biết, thân phận hiện tại của tôi đang ở đâu chứ. Nhưng việc Tiểu Thất phụ họa theo ả đàn bà kia, thực sự khiến tôi không can tâm.
- Anh xem. Váy tôi bị cô ta đổ rượu lên nè, hỏng hết cả buổi tiệc!
Cô tiểu thư kia phụng phịu trưng chiếc váy loang lổ vết rượu kể lể. Tiểu Thất không biết là đang muốn tiếp cận hay khôn khéo, anh mỉm cười:
- Tôi mời cô nhảy một điệu được không? Coi như chuộc lỗi cho sự ngu dốt của cô ta!
- Được!
Cô ả lập tức gật đầu. Tâm trạng tôi bấy giờ lạnh như băng, một sự sỉ nhục hiện lên rõ ràng.
Giữa ánh đèn mờ của buổi tiệc, nam thanh nữ tú tài phiệt ôm nhau nhảy đắm đuối, dưới sự trầm trồ của khách mời. Còn mình tôi tự người vào bàn cười buồn .
- Tiểu thư, tôi mời cô nhảy được chứ?
Trong ánh đèn neon mờ ảo, tôi thấy một người đàn ông vận vest trắng đứng trước mặt, nụ cười rạng rỡ, anh ta vừa thay áo khác, vẫn là chiếc vest trắng được cắt may tinh tế:
- Kình Niên thiếu gia?