Năm tôi lên lớp 12. Lần đầu nếm trải mùi nhục nhã như thế nào. Sự nhục nhã ấy xuất phát từ người đàn ông tôi yêu. Mang danh phận con nuôi của mẹ tôi:
- Thả tôi ra....!
Trong tiếng thều thào đầy vô vọng, Tiểu Thất lạnh nhạt trói chặt tôi vào thành giường:
- Nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ cân nhắc !
- Đừng đi....!
Vừa khóc, tôi vừa run lẩy bẩy gọi anh. Tiểu Thất dừng bước, xoay người lại:
- Sao, thay đổi suy nghĩ rồi à?
Nhắm chặt mắt lại, tôi cay đắng trả lời:
- Xin anh....đừng để tôi trần trụi như vậy!
Nhìn xuống thân thể lõa lồ của mình, bất giác, tôi vừa thấy thẹn, lại vừa thấy nhục nhã ê chề:
- Mặc giúp tôi cái áo!
- Được !
Tiểu Thất khoan than đi tới tủ gỗ cuối phòng, lấy trong đó ra chiếc áo sơ mi cũ màu trắng ngà, khoác lên người tôi. Anh trầm giọng;
- Du Nhi à, giá như em đừng cứng đầu như vậy !
Tôi thở hắt ra đầy mệt nhọc, mắt khóc sưng đến nỗi không thể mở nổi. Cũng chẳng biết, Tiểu Thất kia là đang kinh tởm tôi hay là đang đau xót cho tôi.
Đau xót ư?
Không!
Tôi nhớ rõ như in, cái ngày mà Tiểu Thất chỉ thẳng mặt tôi mà hét lên:
- Cút! Từ giờ đừng xuất hiện trước mặt tao!
Khi ấy, tôi đã chạy về phòng khóc tức tưởi. Không hiểu vì sao, vì lí do gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy. Chỉ qua một đêm, mọi lời nói, đến mọi hành động cử chỉ đều không còn thân quen như trước.
Nếu như ngày xưa, sáng nào Tiểu Thất cũng đợi tôi dưới nhà rồi cùng chào mẹ đi học, thì sau đêm đó, anh luôn đi học sớm hơn tôi, sớm hơn những 1 giờ đồng hồ.
Tôi nhớ, đã có lần, tôi để báo thức 6 giờ sáng, những mong có thể cùng nhau đi học, thì Tiểu Thất chỉ nhìn tôi hững hờ và buông thõng một câu:
- Đừng bám theo nữa! Tôi thấy khó chịu.
Nhưng còn tôi thì sao?
- Không! Hi hi, em cứ bám theo ấy. Em đã cố gắng dậy sớm để cùng anh đến trường đó.
Giữa làn sương sớm còn mờ hơi nước, tôi đạp lên những chùm tia nắng ban mai, lọc cọc chiếc ba lô xanh đựng kín sách vở, đuổi theo bóng của Tiểu Thất ở phía trước.
Tôi thích không khí sáng sớm này, thích những âm thanh của loa phường phát vào đúng khung giờ số 6. Lại càng mê đắm đoạn đường phủ kín lá Tử Đằng khô. Cuối cùng, tôi đã đuổi kịp được anh.
- Bắt được anh rồi!
Nhanh chóng bắt lấy tay Tiểu Thất, tôi vui sướng đến nỗi tít mắt vào cười. Nhưng còn anh thì sao?
- Đừng chạm vào người tôi!
Dứt lời, anh thẳng thừng gạt phăng tay tôi ra. Lực gạt mạnh đến nối, khiến tôi ngồi bệt xuống đất ngay lập tức. Tôi mếu máo nhìn lên đầy bi thương:
- Sao anh nỡ đối xử với Du Nhi như vậy?
- Tôi đã cảnh báo trước rồi. Là do cô tự chuốc lấy!
Tiểu Thất không còn hốt hoảng đến lo lắng, mỗi khi thấy tôi ngã nữa rồi. Anh hờ hững đến xa lạ. Nhìn bóng lưng của anh, cố kìm nén nước mắt, tôi đứng dậy muốn đuổi theo anh cho bằng được. tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Nhưng…
- A…Đau quá!
Vừa đứng dậy, cơn đau từ cổ chân dội lên khiến tôi lập tức phải ngồi xuống. Những dây thần kinh cảm giác truyền lên não bộ, báo rằng, tôi đã bị trẹo chân.
Làm sao để đứng dậy bây giờ. Tôi loay hoay tư thế để cố gắng không chạm vào vết thương. Cứ như vậy, chiếc quần thể dục đang mặc ma sát với nền đất và lá cây khô khiến nó bẩn thêm.
Tôi cúi gằm mặt xuống, run lên từng chập:
- Hic..
Chỉ trách, do tôi quá tiểu thư và yếu đuối, có mỗi việc cỏn con là tự mình đứng lên còn không được.
Lấy tư cách gì mà đuổi theo anh?
Cứ như vậy, trên nền đất khô khốc xuất hiện những giọt nước li ti chảy xuống.
Trời đang mưa chăng? Không. Đang là giữa mùa đông lạnh giá, làm gì có cơn mưa nào dám dội xuống. Đó là sự yếu đuối của một con bé chưa va cấp với sự đời, vẫn còn trong vòng tay nuôi nấng của ba mẹ.
Đột nhiên, những giọt nước mắt mặn chát dính trên nền đất, có bước chân đè lên đầy тһô Ьạᴏ:
- Đưa tay đây!
Tôi ngẩng đầu lên, những giọt nước trong suốt trực trào ra khỏi khóe mi vội vã thu lại, tôi mếu máo cất tiếng gọi:
- Anh…!
Tiểu Thất không bỏ lại tôi, tôi tin, vĩnh viễn anh không bao giờ bỏ lại tôi. Tôi đưa tay co anh, nhanh chóng thôi, tiểu Thất khoác tay tôi lên cổ anh, nhấc bổng cả cơ thể nặng trĩu của tôi lên tấm lưng rộng lớn kia, cõng đi như chưa hề gì.
- Anh…