Chưa đi mấy bước thì một chiếc xe việt dã liền chạy lướt qua người Mạch Thu. Cô quay đầu lại nhìn: chiếc xe kia giống với chiếc xe Cố Lãng lái quá. Thôi, dù sao cũng đã đi rồi, thắc mắc về nó nữa làm chi. Mạch Thu nhún nhún vai, bước vào cổng trường.
Trở lại ký túc xá, La San San và Phù Mỹ Thần cười lăn lộn vì đang xem chương trình giải trí. Mạch Thu liếc mắt xem thường: lại đang xem chương trình của Hàn quốc! Thật không hiểu đám người ăn nhiều dưa muối, có não ngâm trong nước muối thì có gì đáng xem.
"Này, sao chỉ cód/đ/l/q/đ hai cậu, Tiểu Tuyết đâu?"
"Đi họp rồi, gần đây trong CLB có nhiều việc, đặc biệt là hội sinh viên trường."
Mạch Thu "Ờ" một tiếng rồi mở ra máy tính của mình lên, nhưng không biết muốn làm gì. Phim kịnh dị gì gì đó mà có một người xem thì chẳng thú vị tẹo nào. Một chút sở thích đó của cô lại không được người khác yêu thích.
Mạch Thu thở dài, tắt máy tính, đi tới ban công ngắm bầu trời đêm tối đen. Chẳng biết tại sao, tâm trạng cô trở nên buồn chán, như thể có rất nhiều phiền não, nhưng lại không biết phiền ở đâu.
Mạch Thu đang suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên.
"Tiểu Thu . . . . anh là Cố Lãng."
"Ưmh . . . . chuyện gì?"
"Anh đang đứng dưới ký túc xá củad\'đ\'l\'q\'đ em . . . ."
"Cái gì?" Nghe xong câu đó, Mạch Thu liền nhìn xuống dưới lầu. Mấy ngày trước đèn đường bị hư, trời tối như mực chẳng nhìn thấy gì.
Mạch Thu suy nghĩ một chút, sau đó vẫn xỏ giầy rồi xuống lầu. Vừa đi vừa nhìn khắp bốn phía, rốt cuộc tìm được Cố Lãng đang tựa vào cây.
Mạch Thu từ từ bước tới chỗ anh. Mạch Thu đang định nói chuynệ thì cả thân hình cao lớn kia đổ về phía cô khiến cô bị ép tới độ suýt chút nữa bị sặc khí. Cô vươn tay muốn đẩy anh ra thì có mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Mạch Thu nhíu mày, "Anh uống rượu? Còn uống rất nhiều nữa?"
"Ừ . . . . tiệc chúc mừng bọn anh đấu đối kháng thắng." Cố Lãng nói một cách không rõ ràng.
"Ồ. . . . chúc mừng, vậy sao anh lại đến đây?"
"Tiệm cơm ở gần đây nên anh đến thăm em một chút . . . ."
Mạch Thu liếc mắt xem thường: nhưng em không muốn gặp anh đâu, đặc biệt . . . . là một con ma men.
"Nhân tiện, anh có thể đứng thẳng lên được không, chân em sắp mềm nhũn rồi."
Cố Lãng nghe xongcười trầm trầm hai tiếng rồi lảo đảo đứng lên. Mạch Thu thấy bộ dạng này của Cố Lãng đành bất đắc dĩ thở dài, "Anh về sớm nghỉ nghơi đi. Tiệm cơm kia ở đâu, em tới tìm người đưa anh về. . . . . "
"Ha ha ha, làm gì còn ai, bọn họ đã gục lâu rồi, chắc đều đã nằm sấp ngủ ngon rồi ấy chứ. Không sao, anh tự về được."
Mạch Thu có chút dở khóc dở cười, "Anh như thế này mà còn đòi tự về. Haizzz, thôi, để em đưa anh về. Đúng là khiến người ta lo lắng. . . "
Mạch Thu đỡ Cố Lãng đi ra cổng, "Đúng là không chịu nổi đám ‘đại lão gia’ các anh. Người nào người nấy uống rượu như thể không muốn sống nữa vậy! May mà mặc thường phục, nếu không bác Cố biết anh làm ảnh hưởng tới tác phong quân đội như vậy còn không một phát bắn ૮ɦếƭ anh. . . . ."
Ngồi trong một chiếc taxi, Mạch Thu đọc địa chỉ lập tức bị Cố Lãng bác bỏ, "Không đi chỗ đó, đến khu chung cư XX, dừng xe dưới tòa nhà C."
Mạch Thu ngạc nhiên nhìn Cố Lãng, "Ngay cả nhà anhở đâu mà anh cũng không nhớ?"
"Đó là chỗ anh ở . . . ." Mạch Thu sáng tỏ.
"Tôi nói này, thế cuối cùng anh chị muốn đi đâu?"
Giọng chú tài xế vang lên, Mạch Thu suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi XX chung cư đi ạ!"
oooooo
Nhà của Cố Lãng ở tầng mười bảy, là kiểu ba phòng ngủ một phòng khách, không gian rất lớn, một người ở thật sự có hơi lãng phí. Mạch Thu tìm thấy chìa khóa mở cửa trong túi áo của Cố Lãng. Cô đỡ anh vào trong ngồi xuống ghế sofa.
Giải quyết xong những chuyện này, Mạch Thu thở phào nhẹ nhõm, nói với Cố Lãng – đang ngồi trên ghế: "Em về đây." Nói thật, thực sự Mạch Thu không quen ở chung một phòng với Cố Lãng, người cũng đã đưa về rồi, chuyện còn lại cứ để anh tự mình giải quyết thôi.
Mạch Thu sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài, vừa đi tới ngưỡng cửa, bả vai liền bị một đôi tay xuay lại, cả người rơi vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của Cố Lãng .
Mạch Thu liều mạng giãy giụa, sức Cố Lãng giữ cô cũng càng lúc càng lớn. Sau mấy lần không có kết quả, Mạch Thu đành phải từ bỏ, ngẩng đầu lên căm tức nhìn Cố Lãng, "Anh làm gì vậy?"
Cố Lãng cũng không nóid,đ,l,q,đ gì hết mà chỉ kề sát mặt vào mặt Mạch Thu, nheo mắt một cách nguy hiểm, "Tên con trai lúc xế chiều hôm nay là ai ? Là bạn trai mới của em?"
Mạch Thu nhíu chặt lông mày, "Con trai nào . . . . anh nói là lão đại? A . . . ." Mạch Thu cười lạnh, "Phải cũng được, không phải cũng thế, có quan hệ gì với anh đâu? Chẳng phải chúng ta đã sớm chẳng còn gì rồi sao? "
"Tiểu Thu . . . ." Giọng của Cố Lãng đột nhiên mềm nhũn ra, "Anh sai rồi! Anh là tên khốn khi*p, em giận anh, đánh anh đều được chỉ cần em đừng rời xa anh, đừng quen biết những người khác. Anh sẽ thay đổi, thực sự sẽ thay đổi. Được không?"
"Buông em ra! Anh thay đổi chỗ nào chứ? Vẫn bá đạo như xưa đây thôi, sao hả, thẹn quá hóa giận à? Anh dựa vào đâu? Em không phải mẫu người hợp với anh, sau này cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với anh. . . . "
Lời còn sót lại còn chưa nói ra thì đầu Mạch Thu đã bị bàn tay của Cố Lãng cố định lại. Ngay sau đó, hai thứ gì đó mềm mại dán lên môi. Cố Lãng hôn có chút тһô Ьạᴏ, hung hăng vuốt ve cánh môi Mạch Thu, làm cho mùi rượu nồng nặc tràn vào trong miệng cô.
Lưng dán chặt lên cánh cửa, cả người không thể động đậy. Mạch Thu bị động tiếp nhận nụ hôn chẳng hề dịu dàng này. Điều cô có thể làm chỉ có cắn chặt hàm răng, không để cho Cố Lãng cạy ra.
Hành động này hiển nhiên đã chọc giận Cố Lãng - bị mất khống chế bởi rượu. Anh cắn mạnh lên môi Mạch Thu, thừa dịp cô bị đau mà cố gắng đưa đầu lưỡi vào. Đôi môi bị cắn rách, mùi rượu càng ngày càng nồng kèm theo mùi máu tươi tràn vào trong miệng.
Cố Lãng cũng không vì vậy mà dừng lại, ngược lại càng thêm lộ ra vẻ hưng phấn. Anh áp chặt Mạch Thu lên cánh cửa, hôn càng sâu hơn.
Mạch Thu dần dần có loại cảm giác hít thở không thông, rốt cuộc không nhịn được mà ầng ậc nước mắt: nụ hôn của Cố Lãng . . . . cô không xa lạ gì, nhưng chưa bao giờ giống như lần này - khiến cho cô cảm thấy xa lạ và uất ức.
Miệng nếm được vị mặn mặn, Cố Lãng mở mắt thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Mạch Thu. Rốt cuộc anh cũng khôi phục được chút lý trí, nhẹ nhàng buông môi Mạch Thu ra, luống cuống nhìn cô gái đang khóc đến thê thảm ngay trước mắt, "Tiểu Thu, anh . . . ."
"Chát!" Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt Cố Lãng. Mạch Thu làm xong động tác này thì phẫn hận muốn xoay người rời đi, nhưng bị Cố Lãng ôm chặt vào trong иgự¢.
"Buông tôi ra, anh là tên khốn kiếp!" Mạch Thu gào lên với Cố Lãng. Cô muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.
"Xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, anh không muốn như vậy, thật sự xin lỗi."
Cố Lãng cảm nhận được sự bài xích mãnh liệt của Mạch Thu nên vô cùng đau lòng. Anh vẫn luôn cẩn thận nhưng không ngờ rằng chính bản thân mình lại làm cô tổn thương thêm một lần nữa.
Đúng! Anh đang ghen! Khi anh nhìn thấy cô và cậu nam sinh kia đứng nói cười với nhau – sau đó lại làm hành động mập mờ như thế - thì anh liền cảm thấy ghen ghét dữ dội. Mặc dù đó là chuyện vô tình nhưng anh biết: cậu nam sinh kia đã thích Mạch Thu từ lâu lắm rồi.
Anh không muốn mất cô cho nên mới dùng phương thức ngu xuẩn như vậy để vội vàng chứng minh điều gì đó. Kết quả. . . .lại làm cho người mình muốn bảo vệ nhất tổn thương thêm lần nữa. Cô nói không sai: Anh là thên khốn kiếp!
Nhưng, cho dù là vậy Cố Lãng cũng không muốn buông tay, bởi vì anh biết rõ: một khi buông ra, cô sẽ thực sự càng chạy càng xa . . . .
Không ngừng giãy giụa dường như đã dùng hết sức lực của Mạch Thu. Cô xụi lơ khóc nức nở trong иgự¢ Cố Lãng. Từ khi chia tay tới giờ, cô chưa bao giờ buông thả trút hết cảm xúc của mình như vậy. Nói tim không đau là nói dối, chỉ có điều cô vẫn kìm nén không muốn ra vẻ quá mềm yếu. Đáng tiếc: sự kiên cường mà cô vất vả xây dựng lại bị anh dễ dàng phá bỏ.
Cố Lãng thấy Mạch Thu túm lấy vạt áo trước иgự¢ anh khóc như một đứa trẻ thì ngoài ảo não ra vẫn chỉ là ảo não. Tại sao anh lại làm ra loại chuyện khốn kiếp như vậy? Thực sự muốn cho mình thêm một cái bạt tai nữa!
Cố Lãng nhẹ nhàng ôm Mạch Thu đi vào bên trong nhà, ngồi xuống ghế sofa, ôm Mạch Thu đặt lên đùi. Nhìn nước mắt đọng ở quai hàm của Mạch Thu, anh vươn tay ra muốn lau giúp cô, nhưng ngay lập tức bị Mạch Thu hất ra. Anh không biết làm thế nào, chỉ đành phải ôm Mạch Thu càng chặt hơn, chôn mặt cô vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình.
Mạch Thu cũng lười phản kháng, cứ mặc anh ôm. Cô chỉ cảm thấy đầu loạn như hồ: Đây chính là bi kịch của ‘tửu lượng nửa lon’. Mùi ruợu nồng thôi mà cũng khiến cô ngộp thở muốn ngất rồi.
Cố Lãng không dám có hành động nào khác, chỉ dám cẩn thận ôm lấy Mạch Thu, chống cằm lên mái tóc cô, nghe cô thút thít nức nở, cuối cùng biến thành tiếng hít thở đều đều.
Cố Lãng nhìn cô gái rúc trong lòng mình ngủ mà lòng đầy buồn phiền. Anh nhẹ nhàng ôm cô và phồng ngủ, đặt cô lên giường, đắp chăn bông cho cô, điều chỉ máy điều hòa không khí ở nhiệt độ thích hợp rồi mới đi ra khỏi phòng.
Cố Lãng ngồi một lúc trên ghế sofa, trong đầu anh toàn là hình ảnh Mạch Thu khóc nức nở và vẻ mặt uất ức của cô. Anh phiền chán cào cào mái tóc ngắn. Đi tới ban công, rốt cuộc cơn gió lạnh thấu xương đã khiến cho Cố Lãng hoàn toàn tỉnh táo, anh đốt một điếu thuốc rồi từ từ hút: tối nay . . . . nhất định là một đêm mất ngủ rồi!
oooooo
Sáng sớm hôm sau, Mạch Thu từ trong mộng dần dần tỉnh táo lại. Cô híp mắt lật người trên giường: sáng sớm mùa đông. . . . .thật muốn cứ ૮ɦếƭ dí như vậy ở trong chăn.
Hay là cúp buổi học sáng nay nhỉ! Nghĩ thế, Mạch Thu quấn chặt lấy chăn, một mùi thuốc lá thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi cô. Mùi này rất giống mùi trên người Cố Lãng .
Chuyện xảy ra tối hôm bắt đầu hiện ra trong đầu: Cố Lãng uống rượu say, mình bị cưỡng hôn, sau đó . . . . sau đó là gì nhỉ ? A . . . . hình như là ngủ thi*p đi. Ngủ!
Mạch Thu đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn quanh bốn phía: kiểu phòng nam tiêu chuẩn, quả nhiên không phải là ký túc xá cô, chẳng lẽ cô vẫn còn ở nhà của Cố Lãng? Mạch Thu hít sâu một hơi, cuống quít kiểm tra: quần áo coi như chỉnh tề, trên giường chỉ có dấu hiệu của một mình cô ngủ, hoàn hảo không hề xảy ra chuyện ૮ɦếƭ tiệt gì.
Cũng không nên trách cô tại sao lại có hành động thần kinh như vậy nha - Mạch Thu lẩm bẩm trong lòng - ai bảo khi tên họ Cố nào đó say rượu phẩm chất lại kém như thế . . . .
Lúc vô tình thấy được ảnh hai người chụp chung trên tủ giường – là bức ảnh chụp trên vòng xoay ngựa gỗ ở Gia Niên Hoa. Đây là bức ảnh cô đã từng thích nhất! Cô của lúc đó cười thành dáng vẻ như có được cả thế giới. Hồi tưởng lại khi ban đầu mới phát hiện ra hai người cũng đã đi được rất xa.
Tác giả có lời muốn nói: lại nói, cuối cùng chương này cũng viết ra được một chút tính tra cầm của bạn nhỏ Cố.
Nhìn thời gian, đã hơn chín giờ. Sáng sớm hôm nay không có tiết, mà khi không học thì Mạch Thu đều tỉnh vào giờ này. Đồng hồ sinh học đúng một cách kinh khủng! Vốn tưởng rằng trải qua những chuyện kia sẽ khiến cô trắng đêm không ngủ, nhưng không ngờ cô lại ngủ nhanh đến vậy, còn ngủ một cách an ổn nữa.
Mạch Thu thở dài, bò dậy xuống giường. Trong phòng khách trống không, không biết Cố Lãng đã đi đâu. Mạch Thu tìm vào phòng vệ sinh. Cô ngẩng đầu lên, lại bị chính mình trong gương dọa sợ hết hồn: tóc tai rối bù, sắc mặt hơi tái, còn cód,đ,l,q,đ đôi mắt sưng to chẳng khác gì quả đào.
Đây hiển nhiên là kết quả của việc khóc nhiều tối hôm qua. Mạch Thu cười khổ khiến cho vết thương trên miệng bị động, cô kêu khan một tiếng.
Đột nhiên cô có chút phát sầu: làm sao trở về trường học với cái bộ dạng này được. Hai mắt sưng húp, trên miệng có vết thương, dáng vẻ uể oải như sau khi bị ‘૮ưỡɳɠ éρ’. Đúng là khiến người ta phải suy nghĩ miên man.
Trên bồn rửa mặt đặt bàn chải và khăn bông mới. Mạch Thu rửa mặt mũi qua loa rồi đắp khăn thấm nước lạnh lên mắt. Sau vài lần như vậy cuối cùng cô cũng cảm thấy khá hơn một chút.
Từ phòng vệ sinh ra ngoài, Cố Lãng cũng vừa vặn mở cửa phòng vào, trên tay xách mấy cái túi đang tỏa khói nghi ngút.
Cố Lãng Thấy Mạch Thu đứng trong phòng khách, trên mặt thoáng qua chút lúng túng.
"Đã dậy rồi à?" Giọng nói không được tự nhiên nhưng lại rất dịu dàng.
"Vâng. . . ." Mạch Thu rũ mi đáp lời rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Lãng: "Em muốn quay về trường."
"Ừ. . . . ăn sáng xong anh sẽ đưa em về." Cố Lãng đặt những cái túi kia lên bàn, kéo một cái ghế rad\\đ\\l\\q\\đ, nói với Mạch Thu: "Ngồi xuống trước đã, anh đi múc cháo cho em, không ăn sáng lại bị tụt huyết áp thì biết làm sao."
Mạch Thu suy nghĩ một chút, liền ngồi xuống một cách thản nhiên. Trời đất bao la, ăn cơm là to nhất! Mạch Thu sẽ tuyệt đối không giận dỗi với việc ăn cơm.
Bữa sáng rất phong phú: cháo trắng chắc do Cố Lãng nấu – dù sao cũng chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì, cộng thêm các loại bánh bao hấp mua từ bên ngoài về: bánh bao chiên, quẩy, bánh ngọt, bánh trứng . . . .phần nào phần đấy đều rất đầy đặn. Mạch Thu nhìn mà đen mặt: người này vác cả cửa hàng nhà người ta về chắc . . . .
Ăn mỗi loại một chút, bụng sắp tròn căng. Cô hài lòng đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra Cố Lãng đang nhìn cô chằm chằm. Cô hơi giật mình vuốt иgự¢ một cái.
Lúc này Mạch Thu mới phát hiện ra: trong mắt Cố Lãng chằng chịt tơ máu, nhìn dáng vẻ này có vẻ tối qua ngủ không ngon.
Hừ hừ, cứ giở trò lưu manh đi, gặp báo ứng rồi đó! Mạch Thu rõ ràng rất hả hê.
Sau khi tìm thấy cơ hội trút hết những quá khứ đau buồn ra, Mạch Thu cảm thấy bây giờ đối mặt với Cố Lãng tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Về vấn đề bị cưỡng hôn, Mạch Thu đã sớm bình thường trở lại. Chuyện như vậy còn chưa biết người nào chịu thiệt đâu!
oooooo
Mạch Thu ngồi trên xe của Cố Lãng, cầm hai quả trứng luộc chườm mắt. Hình như hành động này càng khiến Cố Lãng áy náy hơn.
Tối hôm qua đi vội vàng, không mang điện thoại di động, cũng không nói tiếng nào với bạn cùng phòng, cả đêm không về, chắc là rất suốt ruột đi.
Thật ra thì Mạch Thu biết chỉ có một người thực sự lo lắng cho cô đó là Lý Tuyết. Đại học chính là một xã hội thu nhỏ, có nhiều kiểu ngầm giấu. Những đứa trẻ từng rất ngây thơ trong sáng bây giờ cho dù có ngu ngơ cũng là ngu ngơ một cách rất khôn khéo. Có thể có được một người bạn chân chính ở nơi đó tuyệt đối là điều rất may mắn.
Quả nhiên, vừa vào túc xá, chào đón cô chính là cái ôm chầm của Lý Tuyết, "Trời đất ơi, Tiểu Thu của tôi, cuối cùng cũng chịu về rồi!"
"Ngại quá, Tiểu Tuyết. Hôm qua quên không nói với cậu một tiếng, chắc đã lo lắng lắm hả."
"Còn may còn may! Gã đàn ông cặn bã họ Cố nhà cậu tối qua có gọi điện đến ký túc xá nói qua tình huống rồi, chỉ là hơi trễ một chút . . . . ." Lý Tuyết nháy mắt với Mạch Thu , "Đêm qua không về nha, trễ vậy mà còn ở chung với con trai nha, nghe rất có cảm giác JQ."
Mạch Thu hết nói nổi nhìn Lý Tuyết, "Bạn Tiểu Tuyết à, làm hủ nữ là không cảm thấy mình nên chú ý tới mấy loại tình cảm bắn ra tứ phía mới đúng. Đừng để ý gì đến JQ gì đó!" (*em chém câu cuối)
Không thể nghi ngờ rằng: Lý Tuyết là hủ nữ tiêu chuẩn. Cô bạn cực kỳ cuồng nhiệt với BL Anime và tiểu thuyết.
Đã từng có lần - lúc hai người chạy tới căn tin của nhân viên trong trường ăn cơm - Lý Tuyết liền nhìn chằm chằm mặt một giáo sư lớn tuổi rất lâu.
"Cậu đang nhìn gì thế?" Mạch Thu từng nghi ngờ hỏi.
"Tớ đang nghĩ. . .cảnh thầy ấy ăn dưa leo sẽ rất bỉ."
"Hả? Tại sao?"
"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy mặt của thầy ấy rất giống ‘hoa cúc’?"
Câu trả lời đầy nghiêm túc của Lý Tuyết suýt chút nữa khiến Mạch Thu bị sặc cơm. Đứa trẻ - hàng ngày phải nghe về ‘dưa chuột’ vàd/đ/l/q/đ ‘hoa cúc bay đầy trời’ của người nào đó - rất tổn thương!
oooooo
Vết thương trên môi bị Lý Tuyết phát hiện. Không chịu nổi những câu hỏi nghi vấn của cô bạn nên cuối cùng Mạch Thu vẫn phải khai báo đầu đuôi câu chuyện - trong đó lược bớt đi không ít nội dung , VD như đoạn cô tru lên như sói. . . . . .
"Ồ ồ ồ, cưỡng hôn à nha, bá đạo thâm tình là một trong những yếu tố của nam chủ. Có manh nha mới có tình yêu nha!" Lý Tuyết làm bộ mặt hoa si.
"Có tình yêu cái đầu cậu ấy. Người bị hại là tớ này. Tớ ý hả, uất ức lắm đó biết không." Mạch Thu tức giận nói.
"Thôi đi, thôi đi, rõ ràng là vẻ mặt thầm dễ chịu. Lại còn bày đặt uất ức! Cậu đúng là người đàn bà thâm trầm!"
ooo
May mà Lý Tuyết cũng chỉ âm thầm trêu trọc chuyện này, còn công tác bảo mật đối với người ngoài vẫn làm rất tốt. Có người hỏi thì Mạch Thu cũng nói bừa ba câu một cách rất tự nhiên.
Vết thương trên miệng khá khó lành, thời gian lâu sau nó mới dần dần kết vảy. Kể từ sau buổi sáng hôm đó Cố Lãng đưa cô về trường thì không xuất hiện trong một thời gian dài. Chắc là cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp cô nữa.
oooooo
Mạch Thu cảm thấy dạo gần đây cô bạn nhỏ Lâm Lan rất không bình thường. Lúc giảng bài thường mất hồn thôi không nói, nhưng dường như tâm tình đặc biệt xuống dốc.
Giảng xong một công thức, Mạch Thu ngẩng đầu lên: hiển nhiên Lâm Lan không biết đã đang phiêu du ở chốn nào rồi. Cô thở dài, vỗ trán cô bé, "Cô nương à, hoàn hồn đi."
Mạch Thu khép sách vở lại, "Con quỷ nhỏ, dạo này em làm sao vậy? Mắc chứng hậm hực à?"
"Không phải . . . . " Giọng Lâm Lan rất nhỏ, "Mẹ em. . . đã tái hôn trong khoảng thới gian trước."
Sau khi Mạch Thu nghe xong hơi sửng sốt: Vấn đề gia đình đó thôi. Trước giờ nó luôn là chuyện rất khó để giải quyết.
"Lâm Lan, chị cũng không biết nói sao về loại chuyện như vậy, nhưng em phải hiểu rằng, đây là vấn đề giữa ba và mẹ em, chỉ có thể do tự họ giải quyết. Chỉ cần họ vẫn còn yêu thương em là được rồi."
"Những điều này em đều biết, " Lâm Lan úp mặt trên mặt bàn buồn buồn nói: "Em chỉ không hiểu: tình cảm trước kia của ba mẹ rất tốt, tại sao nói thay đổi là liền thay đổi ngay vậy?"
"Chuyện này . . . . có rất nhiều nguyên nhân dẫn tới kết quả này. Thực ra nó rất phức tạp."
"Chị Thu . . . . " Lâm Lan ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạch Thu, "Chị có bạn trai chưa?"
"Từng có, nhưng đã chia tay rồi. Này, vẻ mặt kia của em là sao, hạnh phúc trên nỗi đau của người khác à!"
"Khụ khụ, không có, haizzzz, Sao lại chia tay? Kể em nghe chút đi."
"Đi đi đi, " Mạch Thu đẩy đầu Lâm Lan – đang sán lại gần – ra, "Trẻ nhỏ quan tâm nhiều việc như vậy làm gì, có tâm trạng lấy chuyện buồn của người khác ra tự an ủi mình à!"
"Vậy giờ chị độc thân hả?"
"Em muốn gì?" Mạch Thu cảnh giác hỏi.
"Hắc hắc . . . .chị Thu à. . . chị cảm thấy ba em như thế nào?" Lâm Lan chớp mắt hỏi.
"Ngài Lâm?" Trong đầu Mạch Thu hiện lên hình ảnh người đàn ông thâm trầm đi giày Tây. Cô sờ cằm nói, "Ưmh . . . . vóc người đẹp, không có dấu hiệu phát tướng, là một người thành công đầy tốt bụng, tuyệt đối có thể tìm cho em một người mẹ kế thượng hạng!"
"Hắc hắc he he, nghe giọng điệu của chị có vẻ chị rất hài lòng ha, không bằng . . . .chị làm mẹ kế của em đi. Hai chị em ta quen nhau cũng lâu rồi, như vậy bớt đi được không ít thời gian để hòa hợp, đúng không?"
Lâm Lan mới vừa nói xong đã bị vốp cái ‘bốp’ lên đầu, "Tự nhiên lại đánh người ta!" Lâm Lan ôm đầu tủi thân.
"Nói đùa kiểu quốc tế gì vậy, ngứa da đúng không."
"Nào có đùa giỡn gì đâu. Em đây là nói thật đó! Đẹp trai giống ba em mà lại có tiền nữa, có biết bao người phụ nữ muốn bám riết lấy mà bám không được kìa. Bí mật nói cho chị điều này nha: ba em có ấn tượng rất tốt về chị đó!"
"Đó là bởi vì tôi có thể dễ dàng giải quyết cái đồ quỷ con khó chơi như cô. Lấy tiêu chuẩn của nhà tư bản ra đánh giá thì chị cô đây tuyệt đối là người tài!!" Mạch Thu cắt lời Lâm Lan , "Còn nữa, chị đây không có hứng thú với các chú tuổi trung niên, thế nên hãy bỏ ngay cái suy nghĩ trẻ con của em đi!"
Mạch Thu bất đắc dĩ thở dài nhìn Lâm Lan - vẫn đang không cam tâm. Suy nghĩ của đám trẻ thời này thật đúng là khiến người ta không sao hiểu nổi. Đáng thương thay cho trái tim của người già cỗi như cô. . . .
Lâm Lan quả nhiên là không cam lòng. Mặc dù Mạch Thu vô số lần nói rõ còn thêm cả cảnh cáo nhưng Lâm Lan vẫn thường làm chút chuyện mờ ám ngây thơ: tạo thêm nhiều cơ hội để Mạch Thu và ba cô gặp mặt.
May mà chú Lâm thường rất bận, mặc cho Lâm Lan "cố gắng" thế nào đi chăng nữa thì cơ hội gặp mặt giữa hai người vẫn ít ỏi như nó vốn thế. Mạch Thu tin rằng người thông minh như chú Lâm không thể không nhìn ra chút suy nghĩ kia của Lâm Lan, nhưng còn về chuyện chú ấy nghĩ như thế nào thì chẳng liên quan gì tới cô. Trước giờ cô rất lười phải lo lắng.