Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu - Chương 20

Tác giả: Bánh Bao Thịt Lừa

Giông Tố Sắp Tới

Mạch Thu ở lại quê mấy ngày rồi sau đó trở về thành phố B cùng Cố Lãng. Mặc dù kỳ thi tốt nghiệp đã kết thúc nhưng vẫn còn một vài công tác phải làm, ví dụ như đánh giá điểm.
Mặc dù phải có kết quả thành tích trước rồi mới điền nguyện vọng, nhưng việc đánh giá điểm trước cũng quan trọng không kém, vì khi đánh giá điểm bạn có thể biết đại khái khả năng của mình, qua đó sẽ có nhiều thời gian chọn trường hơn.
Hôm đánh giá điểm, Chu Hiểu Nam cũng cầm tờ tiêu chuẩn chạy đến lớp Mạch Thu, ba người cùng ngồi chung một chỗ.
Tính ra tổng điểm, Mạch Thu thở phào một hơi: nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thi vào trường quân đội khẳng định không thành vấn đề.
"Ha hả, nhìn cái mặt cậu kìa, cầm chắc thi đỗ rồi chứ gì." Chu Hiểu Nam cũng đánh giá xong, quay sang nói với Mạch Thu.
"Ha, cũng gần như vậy, cậu thì sao?"
Chu Hiểu Nam giơ ngón tay cái với cô hai người nhìn nhau bật cười.
"Nói như vậy, chắc chúng ta sẽ được học cùng trường đó." Chu Hiểu Nam vui mừng nói.
"Các cậu. . . muốn đăng ký trường nào thế?" Địch Tinh Thần hỏi.
"Trường quân đội ấy."
"Cái gì? Các cậu muốn làm quân nhân à?"
"Tất nhiên rồi, chúng tớ cũng là con của quân nhân mà. Nhưng mà. . .so với làm quân nhân ý hả, Tiểu Thu còn có hứng thú làm quân tẩu hơn. Đúng không, Tiểu Thu?"
"Làm quân tẩu và làm quân nhân có gì liên quan à?" Địch Tinh Thần nghi ngờ hỏi.
"Chắc chắn là có rồi! Quân tẩu cũng là một kỹ thuật đó: đầu tiên phải xâm nhập nội bộ tìm hiểu tình hình quân địch mới đột kích được chứ!" Chu Hiểu Nam cười trêu.
"Này, cái đứa chuẩn bị tìm quân phu nào đó kia. . . " Mạch Thu - vốn định giả ૮ɦếƭ - rốt cuộc lên tiếng, "Chẳng phải cậu cũng muốn làm quân tẩu à? Chẳng bằng bây giờ cậu trói lấy một bạn nam trong lớp tớ đi, để tránh sau này lại không tìm được đối tượng thích hợp. Hay là. . . " Mạch Thu cười cực kỳ xấu xa "Lão đại theo Tiểu Nam đi, dù sao cũng quen biết lâu rồi, như vậy sẽ thân càng thêm thân hơn một chút."
"Bốp" , "Bốp" . . . . Mạch Thu bị . . . .đập hai nhát vào đầu. . . .
oooooo
Cuối tháng sáu, cuối cùng cũng có điểm. Bởi vì đúng lúc đồng chí Mạch Tử Kiệt có chuyện đi ra ngoài, vì vậy nhiệm vụ vĩ đại đầy vinh quan này liền dành cho chính bạn Mạch Thu.
Mở website tra điểm rad\'đ\'l\'q\'đ, khi thấy điểm số còn cao hơn nhiều so với dự đoán thì Mạch Thu hạnh phúc kéo mẹ Cố xoay mấy vòng liền, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Hôm nay Cố Lãng ở nhà. Cô muốn đích thân nói chuyện vui này cho anh biết!
Chạy đến cửa nhà họ Cố, Mạch Thu ổn định lại hơi thở, đang định ấn chuông thì phát hiện cửa chỉ khép hờ. Cô đẩy cửa đi vào, lầu một phòng khách trống rỗng. Mạch Thu biết ngay rằng: Cố Lãng chắc hẳn ở lầu hai.
Mạch Thu đột nhiên có một ý nghĩ xấu xa. Cô cười trộm, tháo giày ra, chân trần rón rén đi lên lầu hai. Cô khe khẽ đẩy cửa phòng Cố Lãng đi vào, bên trong không có một bóng người, trừ chiếc điện thoại vẫn lóe sáng thông báo trên tủ giường.
Mạch Thu cầm điện thoại di động lên, quét mắt nhìn dãy số phía trên. Cô khẽ cau mày: mấy con số này. . . nhìn quen lắm. . .thôi, cứ đi tìm Cố Lãng để anh ấy nghe điện thoại đã, nói không chừng là chuyện quan trọng thì sao.
Mạch Thu cầm điện thoại di động đi ra ngoài đi thẳng tới trước cửa phòng sách. Theo như cô biết: nếu như Cố Lãng không ở trong phòng thì khả năng cao là sẽ ở đây.
"Chắc cậu vẫn chưa nói với Tiếu Thu."
Tống Dụ? Bàn tay đang định gõ cửa của Mạch Thu dừng tại giữ không trung. Nói với cô? Nói gì cơ? Mạch Thu bỏ tay xuống, yên lặng đứng bên ngoài.
"Ừ . . . "
"Coi như tên nhóc nhà cậu vẫn còn có chút lương tâm. Lâu ngày tiếp xúc, tớ thấy cô bé chẳng có mắt nhìn gì hết. ( Mạch Thu giận: anh mới không có mắt nhìn ấy, cả nhà anh đều không có mắt ấy! ! ! ). Có lẽ chuyện đó không liên quan gì đến cô bé ấy."
Tống Dụ dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cậu nên nhanh chóng chia tay với cô bé đi, dù sao cũng đâu phải thật sự thích người ta, chỉ là muốn cô bé đau lòng thôi. Nếu như chuyện kia thật không phải do cô bé làm há chẳng phải cậu lừa bịp người ta à."
Đầu óc Mạch Thu như muốn nổ tung, cả người cô trở nên lảo đảo sắp ngã. "Không thật sự thích" , "khiến cô đau lòng" - hai câu này khiến Mạch Thu cảm thấy máu toàn thân sôi trào mãnh liệt.
Những câu đằng sau cô nghe cũng chẳng rõ trừ câu nói của Tống Dụ: "Cố Lãng, Tiếu Nhã đã trở lại rồi, cậu biết chưa?"
Tiếu Nhã . . . bạn gái cũ của Cố Lãng – nhân vật mà Mạch Thu vẫn tránh không nhắc đến trước mặt Cố Lãng – đã sắp xuất hiện trở lại trong cuộc sống của anh ấy rồi sao?
Đúng lúc ấy thì đèn báo điện thoại của Cố Lãng lại sáng lên. Mạch Thu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngón tay hơi run rẩy ấn nút nghe. Cô im lặng đặt điện thoại bên tai.
Từ trong loa truyền đến một giọng nữ dịu dàng dễ nghe. Cô ta mềm mại nói: "Lãng . . . em đã trở về rồi. . . ."
Mạch Thu đột nhiên tắt cuộc gọi. Cô nhắm mắt lại. Cô không lầm, quả nhiên là số điện thoại của cô gái kia.
"Thiên sứ . . . . " Mạch Thu cười khổ. Sắp bay tới thiên đường rồi còn muốn trở lại trần thế làm gì?
Mạch Thu xóa nhật ký cuộc gọi, cẩn thận đặt điện thoại về chỗ cũ, xuống lầu đi giày vào rồi xoay người rời đi.
oooooo
Sau khi rời khỏi nhà Cố Lãng, Mạch Thu lấy điện thoại di động ra, do dự một hồi sau đó nhập số.
Rất kỳ quái, đối với người ngoại trừ nhớ số điện thoại của ba mẹ và Cố Lãng - có lúc ngay cả số của mình cũng nhớ nhầm - như Mạch Thu lại nhớ rất rõ ràng số của tình địch. Chuyện này. . . được xem như là thiên tính của con gái à?
Điện thoại nhanh chóng có tín hiệu, truyền tới là giọng nói dịu dàng giống với khi nãy.
"Chị là Tiểu Nhã."
"Đúng vậy . . . xin hỏi cô là. . ."
"Mạch Thu. Tôi nghĩ chị biết tôi là ai."
"Đúng. Cô là cô bạn gái nhỏ bây giờ của Lãng."
Tay Mạch Thu từ từ nắm chặt, "Nếu như có thể chúng ta hãy gặp mặt nói chuyện đi."
Không phải tuyên chiến! Cô vẫn chưa rảnh rỗi đến nỗi đi thảo luận với một người con gái khác về vấn đề người đàn ông có thuộc về mình hay không.
Chỉ là còn rất nhiều chuyện chưa được làm rõ, ví dụ như "Chuyện kia" rốt cuộc là chuyện gì. Cô không hề cảm thấy mình đã làm chuyện gì có lỗi với Cố Lãng cả. Cô nghĩ Tếu Nhã. . . . .cũng biết khá nhiều như Tống Dụ.
"Tất nhiên. . . . "
"4 giờ tại Starbucks đối diện khu thương mại quốc tế. Tôi sẽ chờ chị ở đó."
Mạch Thu nói xong, liền cúp máy một cách dứt khoát. Sau đó ngửa đầu lên trời một góc 45o, âm thầm tự đắc: khí thế mới khi nãy. . .mình quả nhiên có tiềm chất cao quý! ! ! ( thật bội phục: vào lúc này mà vẫn còn có tâm trạng để động kinh. . . .)
oooooo
Màn đêm lại một lần buông xuống. Những đám mây tụ lại thành hàng trong màn đêm đen như thể càng tôn thêm vẻ kỳ quái. Trời vô cùng ảm đạm: không trăng cũng chẳng có sao.
Mạch Thu chán nản đi trên đường. Bóng hình cô đơn của cô chẳng hề hợp với không khí chợ đêm náo nhiệt.
Mạch Thu hờ hững nhìn từng khuôn mặt tươi cười xung quanh mà than thở: quả nhiên, cô vẫn bị đau lòng.
Mạch Thu cảm giác có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không thể quên được buổi chiều ngày hôm nay. Tiếu Nhã . . .vào cái giây phút đầu tiên khi cô nhìn thấy chị ta cô đã biết mình đã thua một vố lớn.
Không liên quan gì đến diện mạo mà là một mái tóc dài tung bay, cả người toát lên phong cách của thục nữ - giống như mình đã vì Cố Lãng thích mà yêu cầu bản thân thay đổi. Cô nhìn lại mình: hình như trong nháy mắt cô đã biến thành loại hàng nhái kém chất lượng.
Mạch Thu chợt nhớ tới buổi tối hôm ở công viên ngày đó. Tất cả đều bắt đầu từ đêm ấy. Cố Lãng nói họ quen nhau đi, cô đã hớn hở đồng ý, nhưng cô không biết rằng trước đó, dưới sự ૮ưỡɳɠ éρ của mẹ Cố mà Cố Lãng – dù cho ‘dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng’ – phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Tiếu Nhã.
Mà Mạch Thu cô cũng chỉ là một thứ đồ bị lôi ra để ‘giận chó đánh mèo’ mà thôi. Đúng trong khoảng thời gian đó, lúc mà cô biết trong điện thoại của Cố Lãng vẫn còn lưu số điện thoại của Tiếu Nhã thì mẹ Cố cũng liền biết.
Còn có chuyện Cố Lãng và Tiếu Nhã chia tay cũng xảy ra không lâu sau lần Mạch Thu đi dạo phố vô tình gặp họ.
Thế rồi sao? Mạch Thu đột nhiên muốn ngửa mặt lên trời than thở: cô còn chưa làm bất kỳ chuyện xấu xa nào mà đã bị chụp ngay cái danh hiệu ‘nhân vật nữ hy sinh’ cẩu huyết như trong truyện là sao hả?
Mạch Thu mang tâm trạng rối bời trở về nhà. Cô móc chìa khóa ra mở cửa. Mạch Tử Kiệt có chuyện phải đi mấy ngày mới về, Đinh Ninh thì chắc đã đi trực ca đêm.
Mạch Thu đột nhiên cảm thấy có chút may mắn: may mà ba mẹ đều không ở nhà, nếu không, cô làm sao mà giải thích cho bộ dạng nhếch nhách chưa từng có của mình bây giờ?
Mạch Thu thay áo ngủ. Cô không tắm, mở máy điều hòa ở nhiệt độ thấp sau đó bò lên giường, rúc vào trong chăn.
Trái tim bị xé toạc tới ૮ɦếƭ lặng, đã sớm không cảm thấy đau đớn. Khi cô hạnh phúc cho rằng mình có được hạnh phúc trên toàn thế giới này thì lại phát hiện ra đây chỉ là một tấm lưới âm mưu và lừa gạt khổng lồ với ý đồ hủy diệt cô.
Trong vòng một ngày, từ vui vẻ tột độ đến đau đớn vô cùng, nó chênh lệch tựa như mức nước của biển và sông. Cô có nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn có thể hô hấp đến bây giờ không? Mạch Thu cười khổ không thôi.
Hồi tưởng lại ba năm trôi qua cùng Cố Lãng: những kỷ niễm đẹp đẽ giờ đã bị bao phủ bởi màu sắc mục nát, xấu xí đến không tưởng.
Khi cô vồn vã vây quanh thế giới của Cố Lãng thì trong mắt anh có lẽ cô chỉ giống như loại tôm tép nhãi nhép, dùng một chút tôn nghiêm còn sót lại để diễn một vở tuồng nực cười, cực kỳ châm biếm. . . .
Cố Lãng . . . . Mạch Thu đột nhiên nắm chặt quả đấm . . .anh có tư cách gì đáng giá mà khiến cả hai đời của tôi khuynh tâm?!
Mạch Thu quay cuồng ngủ thẳng đến trưa ngày thứ hai. Đến khi cả rèm cửa bị ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua thì cô mới mơ màng mở mắt.
Mạch Thu bọc chăn lật người, vốn định ngày này sẽ nằm vật vờ trên giường nhưng vì bụng đói mà thỉnh thoảng truyền đến tiếng biểu tình. Cô lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng mới ngồi dậy, đi giày vào ra phòng khách.
Đinh Ninh đã tan sở trở lại, đang làm cơm trưa trong phòng bếp. Mạch Thu gãi đầu đi tới, "A, gà xào cay, là món con thích nhất!"
"Dậy rồi à?" Đinh Ninh buồn cười nhìn cái mũi đang chun lại của Mạch Thu. Mẹ Mạch xoa xoa đầu con gái, "Cũng đang định gọi con dậy. Nhất định là gần đây rất căng thẳng, ngủ không được ngon."
"Ha ha, con vẫn ổn ạ. Ngủ lâu rồi nên con cảm giác sức sống đã trở lại."
"Vậy thì tốt, mau đi rửa mặt, mẹ dọn cơm xong ngay!"
"Dạ. . . "
Mạch Thu nghe lời vào phòng vệ sinh, hai tay chống lên bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương . . . đầu tóc rối bù, gương mặt tiều tụy hơi tái. . .
"Thôi đi, khó nhìn ૮ɦếƭ được!" Mạch Thu tự chế giễu mình.
oooooo
Lúc ăn cơm, Đinh Ninh gắp một miếng đùi gà nhiều thịt vào bát Mạch Thu, sau đó nói: "Tiểu Thu, ngày mai . . .sẽ phải điền nguyện vọng nhỉ."
Tay cầm đũa của Mạch Thu dừng lại một chút: đúng rồi, còn phải điền phiếu nguyện vọng nữa, cô quên mất tiêu vụ này rồi.
"Tiểu Thu, về chuyện này, tuy nói ba con vẫn muốn con đăng ký trường quân sự, nhưng quan trọng nhất vẫn là sở thích của con. Con cứ suy nghĩ cẩn thận đi, cho dù con quyết định như thế nào thì mẹ cũng sẽ ủng hộ con."
Đinh Ninh cười nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Mạch Thu, nói tiếp, "Mẹ luôn biết rằng từ nhỏ con đã là một đứa trẻ có chủ kiến."
Câu nói ấy suýt chút nữa khiến Mạch Thu ‘lệ nóng doanh tròng’. Dù có giấu như thế nào đi chăng nữa thì người thực sự hiểu rõ cô nhất vẫn là mẹ mình.
Cơm nước xong, lần đầu tiên Mạch Thu chủ động yêu cầu đi rửa bát. Sau khi làm xong việc nhà, trò chuyện với Đinh Ninh một lát rồi lại lững thững đi về phòng mình.
Nếu như vấn đề ăn no đã được giải quyết thì hãy để cô được quay về với chiếc giường, tiếp tục mơ mơ màng màng nào.
Mạch Thu cứ ngủ cả một buổi chiều như vậy, cộng thêm cả buổi tối hôm ấy, sáng hôm sau tỉnh dậy rốt cuộc cô cũng ‘sống’ lại.
Mạch Thu ôm chăn ngồi ngẩn ngơ trên giường một lúc rồi như thể quyết tâm lắm mới cầm cái điện thoại lên. Cô nhìn vào màn hình, ánh mắt hơi u ám. Hơn một này rồi mà không có lấy một tin nhắn hay cuộc gọi nào của anh.
Cô nhếch miệng cười nhạo bản thân: Mạch Thu ơi Mạch Thu, rốt cuộc mày vẫn còn trông mong gìd\'đ\'l\'q\'đ đây?
Mạch Thu mở danh bạ điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại đắt đỏ qua bên kia biên giới, sau đó ấn phím tắt máy rồi quăng mạnh điện thoại lên giường.
Sau đó . . . . thay quần áo, xách túi, khóa cửa, đi . . . .
oooooo
Một giờ sau, trong công viên trò chơi lớn nhất thành phố B. Mạch Thu ngồi một mình trên vòng đu quay khổng lồ nhìn cảnh sắc bên ngoài, trên đùi cô đặt một quyển sách tham khảo nguyện vọng rất dày.
Đúng! Cô hối hận! Cô không muốn đăng ký vào trường quân đội nữa.
Sức mạnh hừng hực ban đầu để lập chí thi vào trường quân đội đã sớm chẳng còn lại chút nào khi tình yêu tan rã.
Cô sùng bái quân nhân, tôn kính quân nhân, nhưng điều đó không nói lên rằng cô cũng muốn trở thành một quân nhân. Cho nên muốn đăng ký thi trường quân đội chỉ là muốn đi theo sau lưng Cố Lãng, bước theo những bước chân của anh, thể nghiệm cuộc sống của anh. . . .
Điên rồ quá nhỉ? Mạch Thu biết, tình cảm của cô dành cho Cố Lãng đã sớm mang theo vài sự mù quáng. Nhưng. . . cô không sửa được, mà cô cũng chẳng muốn sửa.
Khi cột trụ tinh thần ầm ầm sụp đổ thì trường quân đội đối với kiểu người lười nhác như cô chẳng khác nào địa ngục cả.
Haiizz, thôi cứd\'đ\'l\'q\'đ chọn trường học bình thường thôi.
Nghĩ như vậy, Mạch Thu mở sách ra.
Lựa chọn rất dễ dàng. Dựa theo kinh nghiệm của kiếp trước, Mạch Thu không hề do dự khoanh vùng phạm vi trong thành phố B.
Cô nhớ lại kinh nghiệm thảm thương của kiếp trước: không biết là sợi dây thần kinh nào của cô bị đứt mà lại đi thi vào một trường cách nhà rất xa! Dẫn tới kết quả là mỗi lần nghỉ về nhà là một lần bi thương: Đi máy bay? Quá đắt! Ngồi tàu hỏa? Quá mệt! Tóm lại khi cô về đến nhà thì đã bị lăn qua lộn lại đến không còn hình người.
Suy đi tính lại thì học gần nhà vẫn hơn. Tất cả đều quen thuộc, không cần phí thời gian và công sức để làm quan với hoàn cảnh mới.
Trong phạm vi cũng có vài trường có điều kiện phù hợp. Cô khoanh tròn chúng lại rất nhanh, ngẩng đầu lên mới phát hiện đã quay xong một vòng.
Từ vòng đu quay khổng lồ đi ra, Mạch Thu bỏ sách vào trong túi xách, chầm chập đến cuối dãy xếp hàng, tiếp tục ngồi. May mà không có nhiều người chơi trò này nên rất nhanh đã đến lượt Mạch Thu.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần ngay cả nhân viên phụ trách đứng mở cửa cũng động lòng trắc ẩn, hứa cho Mạch Thu đặc quyền "muốn ngồi mấy vòng thì ngồi bấy nhiêu".
Mạch Thu vui mừng nói ‘cám ơn’, lúc này mới ngồi xuống, lần nữa nâng gương mặt buồn thương lên một góc 45o: người thất tình không có tâm tình thực hiện hoạt động giải trí quá mức sôi nổi.
Cô đã từng đến chỗ này với Cố Lãng rất nhiều lần. . . . Haizzz, tại sao lại nghĩ đến anh rồi? Có trách thì trách cái thành phố này ghi lại quá nhiều kỉ niệm giữa cô và anh. . . .
Nếu đã vậy thì . . . .cứ để cô tạm thời chạy trốn khỏi nơi này đi. . . .
oooooo
Hôm sau, Mạch Thu dùng tốc độ nhanh nhất để điền nguyện vọng, sau đó rời đi một cách đầy tự nhiên trước con mắt kinh ngạc của giáo viên.
Khi về đến nhà thì Đinh Ninh đang phơi quần áo. Mạch Thu chầm chậm đi qua, do dự một lát mới mở miệng nói: "Mẹ . . .chuyện là. . . con không đăng ký vào trường quân đội."
"Hả?" Đinh Ninh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Vậy con đăng ký trường nào?"
"Trường Y ạ, mấy chỗ còn lại con điền cho có, dù sao thì nhất định sẽ thi đỗ trường Y thôi."
"Ừ, tốt lắm. . .bản thân con thích là được rồi."
"Cái đó. . . mẹ ơi, con có nói với cậu út là nghỉ hè con sẽ qua chỗ cậu."
"Được đó, khi nào thì đi?"
"Khi nào lấy được visa ạ. Trong thời gian đó con sẽ về nhà ông bà chơi."
Mạch Thu định điền xong nguyện vọng là đi luôn nhưng đáng tiếc lại quên mất chuyện visa, bực thật, mất gần nửa tháng mới lấy được.
"Mẹ, chuyện con thay đổi nguyện vọng mẹ tuyệt đối đừng nói cho ba con biết nha. Ba mà biết không chừng sẽ đánh ૮ɦếƭ con đó. Dù sao thì đợi đến khi giấy thông báo về thì đó là chuyện đã rồi, hơn nữa con cũng không có ở nhà ba cũng chẳng làm thế nào được. "
"Thì ra ý của con là như vậy. Bao giờ thì về với ông bà?"
"Buổi chiều con đi luôn."
"Gấp vậy? Con đi một mình à?"
"Vâng, chú út sẽ đón con ở ga, mẹ cứ yên tâm ạ."
oooooo
Hai tuần lễ sau, Mạch Thu ngồi bên trong quán café ở sân bay nhìn hành khách vội vàng qua lại. Cô nhớ lại những gì Đinh Ninh nói với mình lúc mẹ đưa cô đến đây: "Tiểu Thu à. . . cái vấn đề tình cảm ấy mà, mặc dù người ngoài nhìn vào còn rõ ràng hơn cả con nhưng giải quyết khúc mắc thì phải là tự bản thân con. Hãy bình tĩnh lại và suy nghĩ thật kỹ càng. Mẹ tin rằng con có thể giải quyết tốt chuyện này."
Mạch Thu thở dài: thật ra thì mẹ luôn biết những chuyện giữa cô và Cố Lãng, và cũng luôn. . . hiểu cô nhất.
Từ lúc xảy ra chuyện tới giờ cô không gặp Cố Lãng, có lẽ là trốn tránh, có lẽ là sợ sự bi phẫn cô khó khăn đè nén sẽ bùng nổ nếu thấy gương mặt đó.
Cô rất sợ mình sẽ trở nên điên loạn trước mặt Cố Lãng. Như vậy, sẽ chỉ làm cô càng bối rối hơn thôi.
Mạch Thu u buồn suy nghĩ đến thất thần. Cô bưng tách café lên nhấp nhẹ một hớp, vẻ mặt lập tức trở nên nhăn nhúm.
Mạch Thu khó khăn nuốt chất lỏng kia xuống, trong lòng điên cuồng mắng: CMN, người nào nói người thất tình sẽ yêu hương vị của Café đen? Vừa chua vừa đắng! Bà đây tạo cảnh bi thương dể dàng lắm hả, suýt nữa thì hỏng rồi. . . ( đúng là không chỗ nào là không thể động kinh. . . )
Mạch Thu đặt cái tách xuống, móc chiếc điện thoại – đã bị cô bỏ rơi mấy ngày qua- ra. Cô ấn nút mở máy, mở danh bạ điện thoại ra, tìm tên Cố Lãng. Đã đến lúc . . . .kết thúc rồi . . .
Cô đã từng ở một góc không có người mà một mình liếm vết thương, để cho tâm trạng hỗn loạn bình tĩnh lại. Nhưng hơn thế nữa, giờ thứ cô cần chính là một thế giới không tồn tại Cố Lãng, chờ đợi vết thương từ từ khép lại, trả lại cho cô một ‘cô hoàn toàn mới’. . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc