Xuyên Không À? Sống Lại Rồi! Mạch Thu nằm trên giường không ngừng chớp hai mắt, "Xuyên không rồi, không ngờ mình lại được xuyên không. . ." Thật ra, chính xác mà nói Mạch Thu đã sống lại, sống lại lúc cô ba tuổi. Mạch Thu nhớ lại nguyên nhân mình trọng sinh mà cảm thấy tức ૮ɦếƭ đi được. Khi cô ngủ lật người một cái, không cẩn thận lăn từ trên giường xuống, sau tiếng ‘bịch’ cô mất đi tri giác, kết quả là lúc tỉnh dậy lại phát hiện mình nhỏ đi, sau gáy còn có một cục u. Cô nhớ hình như hồi bé cũng có lần cô ngủ rồi lăn xuống giường. Cô xấu hổ che mặt, qua bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn không thể bỏ được tật xấu khi ngủ. Mạch Thu đang suy nghĩ thì mẹ Mạch – Đinh Ninh - cầm hộp cơm tới. Mẹ Mạch thấy Mạch Thu đang ngẩn người nên lo lắng sờ sờ đầu con gái, kể từ con bé bị ngã tới nay thỉnh thoảng có vẻ ngốc nghếch (Thu: cho con xin đi, người ta đang suy nghĩ chuyện lớn trong đời mà!), chắc không có di chứng về sau chứ.
"Tiểu Thu à, đứng lên ăn cơm nào, kiên nhẫn thêm một ngày nữa thôi là có thể gặp ba ba của con rồi."
Mạch Thu từ từ ngồi dậy, cầm đôi đũa mẹ Mạch đưa gắp một cọng rau bỏ vào trong miệng. Ôi, thức ăn nhanh trên xe lửa vẫn khó ăn như ngày nào!
Lần này Mạch Thu và mẹ muốn đến phí Tây Bắc xa xôi để thăm ba. Ba của Mạch Thu - Mạch Tử Kiệt – là một quân nhân viễn trú ở phía Tây Bắc thành phố J. Ba Mạch thường dặn hai mẹ con: Hằng năm phải ngồi tàu hỏa đến thành phố J, ở đó hai tháng rồi hãy về. Cho nên mới nói: Làm quân nhân đâu có dễ dàng! Thật ra thì mẹ Mạch cũng có nghĩ đến chuyện theo ba Mạch đến ở trong quân doanh, nhưng ba mẹ hai bên đều cần có người chăm sóc, các anh em khác trong nhà lại không thể chăm sóc các cụ được nên đành coi như không có chuyện đó. Mạch Thu vẫn nhớ như in khi cô còn bé, mẹ vừa đi làm vừa chăm sóc cô và còn cả ông bà nội nữa. Khoảng thời gian đó thật sự rất cực khổ nhưng mẹ vẫnd.đ.l.q.đ luôn kiên trì cố gắng. Mạch Thu luôn cho rằng: nhìn mẹ rất dịu dàng, nhưng thực ra mẹ lại kiên cường hơn bất kỳ ai trên đời này. Lần này Mạch Thu lại cảm thán thêm lần nữa: làm quân nhân thật sự quá gian khổ.
Cơm nước xong xuôi Mạch Thu tiếp tục ngủ, mẹ Mạch ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về cô. Mạch Thu cọ cọ cái gối đầu hết sức thoải mái. Đã bao lâu rồi cô không được hưởng thụ cách đối xử như vậy? Xem ra làm trẻ con cũng có cái tốt của nó! Cô quan sát mẹ Mạch, da mẹ bây giờ trắng mịn hơn so với trong trí nhớ của cô rất nhiều. Mạch Thu không khỏi cảm thán: mỹ phẩm thì tính là cái cọng lông gì, thời gian mới là ‘mỹ phẩm’ bảo dưỡng tốt nhất. Mạch Thu suy nghĩ miên man rồi từ từ chìm vào mộng đẹp. Chuyến tàu mang đầy nỗi nhớ đang chạy nhanh về phía doanh trại quân nhân ở phương xa.
Ngủ li bì một ngày, càng ngày càng đến gần điểm cuối. Mạch Thu đột nhiên cảm thấy rất hồi hộp, điều này cũng chẳng có gì lạ vì lần này cô đi gặp người ba chưa tới 30 tuổi của mình. Trong trí nhớ của Mạch Thu, Mạch Tử Kiệt là người rất có phong độ của ‘người đàn ông của gia đình’, đặc biệt là sau khi ba Mạch chuyển nghề, bữa sáng của Mạch Thu đều do ba Mạch nấu, có thể do ba cảm thấy mình mắc nợ vợ và con gái. Mạch Thu rất thích ăn thức ăn làm từ bột mì, vì vậy Mạch Tử Kiệt thường dậy rất sớm để nhào bột, hoặc cán mì, hoặc hấp bánh bao, thêm cả một đĩa rau xà lách và một bát canh trứng nữa, dinh dưỡng cực kỳ phong phú nha! Mà lúc ấy, mẹ Mạch vẫn còn đang chùm chăn kín đầu ngủ. Sau khi lên đại học, mấy cô bạn ở chung ký túc xá nói chuyện phiếm đều là nói về ba mẹ của mình. Ba của người ta đều là người có chủ nghĩa đàn ông, còn Mạch Thu nhớ đến vị ‘✓ú em’ của mình thì luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Khụ khụ, lạc đề rồi. . .
Cuối cùng xe lửa cũng tới trạm. Mạch Thu đi phía sau mẹ Mạch, mới vừa đi tới trước cửa xe, còn chưa kịp xuống bậc thềm đã bị một đôi tay khỏe mạnh ôm vào lòng. Mạch Thu vừa định hét lên thì nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi tươi cười của chủ nhân của đôi tay kia, cô lập tức cười rạng rỡ nói thật to: "Ba ba, Thu Thu nhớ ba ba ૮ɦếƭ đi được!"
Ặc, Mạch Thu bị chính giọng điệu làm nũng của mình làm cho nổi da gà. Có điều nó lại rất có tác dụng đối với ba Mạch. Mạch Tử Kiệt cưng chiều véo mạnh cái mũi nhỏ của Mạch Thu, cười tươi để lộ ra hàm răng trắng. Có một người đứng bên cạnh Mạch Tử Kiệt dùng nghi thức quân đội chào hỏi Đinh Ninh. Anh ta trịnh trọng nói: "Chào chị dâu!" Sau đó nhận lấy hành lý từ tay Đinh Ninh.
Lúc này Mạch Thu mới chú ý tới anh lính trẻ tuổi kia. Cô lơ đãng liếc nhìn huy chương trên vai người này. (⊙o⊙) Oa, một gạch một sao! Đó không phải là Thiếu úy ư. Từ bao giờ mà bên cạnh ba lại có một binh tròn đi theo thế, đã vậy còn đội mũ nữa. Mạch Thu càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy quân hàm của cha mình, vừa nhìn thôi mà suýt chút nữa khiến Mạch Thu sợ ૮ɦếƭ khi*p. Hai ngôi sao sáng loáng, quân hàm này chắc là Trung tá rồi.
Đừng có mang cái này ra chơi chứ, Fuck! Mạch Thu âm thầm siết chặt nắm tay. Không thể trách sao Mạch Thu lại kích động như thế. Ở đời trước, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ba Mạch mãi cho đến lúc đổi nghề vẫn là một người lính quèn. Hồi ấy Mạch Thu nhìn quân hàm của ba tới mòn cả con mắt, đến lúc nào thì chỗ đó (quân hàm trên vai) mới không trống trải nữa, cho dù chỉ thêm một ngôi sao cũng được.
Hiện tại, ba cô tuổi còn trẻ mà đã có chức vụ không nhỏ thế này, chuyện gì đã xảy ra vậy? Không gian bị rối loạn à?
Ba Mạch cảm thấy con gái kích động nên không yên tâm hỏi: "Sao vậy con?"
"Còn sao nữa, " Đinh Ninh đưa hành lý cho người được gọi là ‘binh tròn’, lịch sự nói cảm ơn rồi nói tiếp: "Con gái anh ngủ không ngoan, lăn từ trên giường xuống đất, u một cục lớn sau gáy đó. "
"Thật à!" Mạch Tử Kiệt cẩn thận xờ gáy Mạch Thu hỏi: "Còn đau không?" Mạch Thu lắc đầu, vùi đầu xuống hõm vai của ba. Hứ, mẹ chẳng phúc hậu chút nào cả, tại sao mẹ có thể nói xấu người nhà trước mặt anh lính cấp dưới vào ngày đoàn tụ chứ!
Ba Mạch bật cười vỗ lưng Mạch Thu, dịu dàng nói với mẹ Mạch: "Ngồi tàu hỏa lâu như vậy có mệt không?" Đinh Ninh cười nói ‘bình thường’, sau đó bốn người cùng rời khỏi trạm xe lửa.
Đối với chuyện tình cảm của ba mẹ, Mạch Thu vẫn luôn cảm động. Đây chính là hình thức chung sống của những người thế hệ trước, vừa không chán ngấy mà cũng chẳng huênh hoang, ổn định hơn nhiều so với các đôi vợ chồng trẻ bây giờ.
Mạch Thu đột nhiên nhớ lại kiếp trước có lần hỏi nguyên nhân ba mẹ kết hôn, mẹ cô nói: "Kết hôn với ba con? Chẳng phải là nhìn ba con nghèo không tìm được vợ nên rất đáng thương sao? Mẹ con đây là ‘giúp đỡ người nghèo’!"
Ba - ở bên cạnh – hiển nhiên là coi thường câu trả lời này nên liền tiếp lời nói với Mạch Thu: "Đừng nghe mẹ con nói bậy. Rõ ràng là do mẹ con quá ghê gớm nên không ai thèm, ba vì cứu vớt hàng nghìn hàng vạn anh em đồng bào nên mới anh dũng hiến thân đó chứ. Ba gọi cái này là ‘cứu giúp’!"
Mạch Thu nghe xong mà đầu đầy hắc tuyến (_._|||). Được! Tôi không ngờ rằng: trẻ nhỏ trên đời này đều là kết tinh của tình yêu, đến đời tôi lại thành sự kết tinh của việc giúp đỡ người nghèo và cứu giúp đàn ông hả? Nếu sau này tôi đây không đi làm từ thiện thì thật có lỗi với hai tấm gương nhâи áι sáng chói lọi như ba mẹ tôi mất! Khụ, lại miên man rồi.
Đoàn người ngồi trên một chiếc xe Jeep để về nhà, anh lính cấp dưới đi theo ba Mạch đặt hành lý vào trong nhà rồi chào tạm biệt. Căn phòng vẫn giống như trong trí nhớ, nhưng đồ đạc bên trong thì tốt hơn trước kia không phải chỉ một hai chút thôi. Mạch Thu vừa chẹp miệng vuốt ve những đồ đạc tinh sảo, vừa cảm thán có ‘nhất quan bán chức’* thì chất lượng sinh hoạt sẽ không giống nhau. (*làm quan mà có địa vị cao)
Mạch Thu điều tra mọi ngóc ngách trong phòng một lần rồi mới thỏa mãn nằm xuống chiếc giường đôi thật to. Cô tưởng tượng về cuộc sống làm sâu gạo đầy huy hoàng, mang theo hạnh phúc cười khúc khích, ngủ khò khò.
Tác giả có lời muốn nói: về hình thượng ba Mạch trong tác phẩm là dựa vào ba tôi để xây dựng lên. Không thể không nói rằng sau khi ba tôi chuyển nghề, các món điểm tâm tôi ăn đều là do ba làm. Mà điều tiếc nuối nhất đời này của ba tôi chính là không thể trở thành quân nhân vì vậy tôi đã giúp ba thực hiện điều đó ở đây.