Chẳng biết cái quái quỷ già bám vào đầu nó khiến nó phải suy nghĩ ௱ôЛƓ lông về những gì hắn vừa nói
"thanh mai trúc mã à? Nó cũng có bạch mã hoàng từ đó chứ? Sao cứ lung tung phèo ra thế nhở?"
Vuốt ve mái tóc hung đỏ..nó chun chun lọn tóc trong tay nghịch ngợm... mổi lúc như thế..nó cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhàng hẳn
-Niệm Từ...Niệm Từ....-Hắn từ dưới lầu hét lên vang rùm Nó ba chân bốn cẳng chạy xuống:
-Có chuyện gì mà cậu réo tui ghê thế?-Nó bực
-Tui..tui đang tắm
-Ô hay...tắm thỳ kệ cậu chứ bảo tui vào nhìn à?-Nó tuôn 1 lèo hố hố
-Con gái gì mà vô duyên thế hử?
-Chứ gì? tự nhiên réo tui?
-Tui...Tui...Tui quên khăn tắm Oh my God..ô mai gớt...
-Trời!...
-Làm ơn lấy giùm đi mà bạn thân yêu! Nó lắc đầu..mặc đỏ cả lên...Lủi thủi đi thủi đi tìm khăn cho hắn
-Cái màu hông hay màu cam hay màu xanh..mà cậu đàn ông con trài gì màu mè hoa lá hẹ tùm lum vậy? Hắn đỏ cả mặt..thẹn và ngại..
-Cái nào cũng đc Nó vớ đại chiếc khăn mang vào cho hắn
-Mở cửa ra..k sao tui đưa cho cậu?
-Ờ..Ờ..đợi tí Hắn kéo nhẹ cửa ra thì.....
-Ối..Gián.......Gián đâu ra thế??????-Nó hét lên kinh hoàng và lao thẳng vào phòng tắm trước sự Bất ngờ của hắn
-Ôi....cậu làm gì thế hử??? Nó vẫn chưa hoàn hồn...Đại Tiểu thư trời k sợ..đất k sợ..duy nhất sợ..đó là gián...mà biệt thự cao cấp sao lại có gián nhỉ?
-Nhà anh đâu mà gián nhiều thế?-Nó vẫn còn xanh mặt..lắp bắp//đâu hay tình trặng của hắn
-Hức...Hức...cậu..cậu..-Hắn cà lăm Giờ nó mới hoàn hồn..ngây thơ quay mặt lại
-Khăn của cậu... Và rồi.....
-Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ..Biến Tháiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii 2 đứa nó đồng thanh la lên
-Ôi..mắt của tui...Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Nó đỏ tía tai đâm đuầ chạy ra ngoài còn hắn thỳ mặt mài méo xệch
-Híc..Còn zin đấy..Đời trai của tui....Hừm hừm
-Mẹ à? Nó muốn trở về đó mẹ..-Mẫn Quân nhìn bà ta đắng đo.. sau cuộc thi Miss Idol..cô đã vô cùng bực dọc khi thấy sự hiện diện của nó Và cả sự thay đổi thái độ của ba nó trong căn nhà này
-k lẽ nó về để tranh căn nhà với mình sao mẹ? Sao 1 lúc đắng đo...bà ta tiếp
-Nó sẽ k có cơ hội đó đâu..con gái!
-mẹ..mẹ định làm...làm gì? Cười hiểm ác..bà ta nói
-Nó sẽ phải biến mất khỏi thế giới này! con ạ!
-Nhưng mình...đâu biết nó ở đâu?
-nó k thể trốn mãi đc..và ngày nó lộ diện..cũng là ngày nó phải ૮ɦếƭ! Những con người độc ác vẫn tiếp tục và k bao giờ chịu ngừng tay cả!
~~~
-Chào chủ tịch Hạ..rất vui vì ngài đã nhận lời đến đây Mẹ hắn lịch sự mời...
-Ồ..phu nhân đừng nói vậy...chúng ta đã sắp là thông gia rồi!
-Chẳng hay tiểu thư nhà đã tìm đc chưa hay vẩn biệt vô âm tích?
-Hổ thẹn cho người cha này! vẫn chưa tìm đc con bé..nó hận người cha này..và nó..k muốn về! Bà khấu ra hiệu cho người làm mang nước ra..
-Niệm Từ..mang nước ra mời khách nào!-Quản gia Quyên giục nó Vẫn vô tư..và nó k biết khách quý của ngôi nhà này chính là Cha nó...
-mời phu nhân và ông đây dùng nước khẽ đặt tách trà xuống trước mặt người khách..nó ngẩn đầu lên
Xoảng!!! tách trà ngơi xuống cùng cơn bàng hoàng của nó Và ông...ông khá ngạc nhiên ..Dù có bất ngờ trước bộ dạng hóa trang của nó.nhưng giọng nói và vóc dáng này..thái độ này..ông sao có thể lầm lẫn đc
-Tiểu...Tiểu..từ? Con..Con làm gì ở đây? Bà Khấu khá ngạc nhiên và bất ngờ trước cách xưng hô của ngài chủ tịch
-Tiểu Từ..trả lời ba! Nó nhìn ông..ánh mắt sắc lạnh
-Tôi k có ba! Tôi k phải con gái ông!
-Con nói gì vậy hả? ba sao có thể lầm lẫn con gái mình với người nào khác? Cơn tức giận khiến ông k tự chủ đứng phắt zậy lột đi lớp hóa trang xấu xí kia Sự ngạc nhiên đến tột cùng của mẹ hắn.. 1 gương mặt đẹp đến hoàn hảo thoát ẩn thoát hiện!
-Tại s? tại sao k buông tha cho con? Con thực sự rất chán cuộc sống khi phải đối mặt với gđ của ba! Nó rươm tướm nước mắt
-Theo ba về!
-k..k bao giờ!
-Con định trốn tránh ba mãi sao? Cười nhạt..nó im lặng mà k đáp hắn từ trên lầu nghe thấy tiếng cãi nhau văng vẳng..bực mình đi xuống xem có chuyện gì... Và bắt gặp 1 ánh mắt thiên thần đang rơi lệ? Sao hắn cảm thấy ánh mắt này quen lắm! và như xót thương..như đồng cảm..hắn k muốn cô gái đó khóc
-Niệm Từ....cô đây là con gái của chủ tịch Hạ sao? sao...sao lại...ở trong nhà tôi..làm giúp việc? Mẹ hắn thắc mắc Ô..thế con nhỏ xấu xí chính là cô bé xinh đẹp này sao?...đẹp...1 nét đẹp mê hồn...chính hắn cũng k cưỡng lại đc Những suy nghĩ lóe lên trong hắn! Nó k đáp..chỉ lẳng lặng nuốt nước mắt!
-Con k muốn về! Ông lắc đầu trước sự bướng bỉnh của đúa con..nó đã hận ông đến mức k thể trở về nhà nữa
-Nếu cháu đây k về có thể ở lại đây! đây sớm muộn gì cũng là nhà của cháu! Nó k muốn ở lại khi thân phận bại lộ..nhưng nó càng k muốn về nhà!
-Đc..cảm ơn Cô.. Thái độ kiêng quyết của nó khiến ông chịu thôi!
-vậy nhờ phu nhân đây chăm sóc con bé...Haizz Ông ngáo ngán bước ra ngoài! Còn hắn..hắn cảm giác đc 1 niềm vui nho nhỏ tồn đọng..và thực chất Dù nó là con bé xấu xí hay xinh đẹp..hắn cũng k muốn nó đi!
-Anh về rồi sao?Có tin tức của con bé k anh?-Bà Mẫn hỏi đầy nghi hoặc
-Anh đã tìm thấy con bé...nhưng no1k tha thứ cho anh..và nó k chịu về!
-Anh k nên ép Tiểu Từ!...Khi nó k muốn về
-Không đâuMẫn Mẫn à!..nó là con của anh..và hiển nhiên..con bé cần trở về nhà của nó..vì nó là nữ chủ nhân trong căn nhà này!
-Ok...Ok..vậy em là gì? em là vợ của anh!
-Mẫn Mẫn à..Anh nhất định tìm con bé..và vì anh là 1 người cha k tốt nên nó sẽ k tha thứ cho anh!
-Tùy anh vậy!
-Và anh k muốn em chia rẽ tình cảm cha con nữa em hiểu k? Trầm giọng...ông nói rồi bỏ đi! Điều đó khiến bản tính độc chiếm của bà ta càng mãnh liệt Dằn mạnh tay xuống mặt bàn..bà ấy rút chiếc đt ra và gọi cho 1 người bí ẩn nào đó:
-Tôi muốn con nhóc đó phải ૮ɦếƭ!
Nó hiển nhiên ở biệt thự Khấu gia với thân phận là 1 tiểu thư tôn quý..1 thiếu phu nhân tương lai... Sự thay hình biến dạng khiến trên dưới Khấu gia đều ngỡ ngang và ngạc nhiên.. Và hắn..trong hắn có chút gì đó xao xuyến và bất ngờ!
-k ngờ cậu lại là vị hôn thê của tui-Hắn cười quái gỡ nói
-Chẳng có gì là thú vị và tui sẽ k lấy cậu khi đó là cuộc hôn nhân chính trị mà ba tôi đã sắp đặt
-Nực cười..cậu nghĩ là cậu đang từ chối tôi đấy à?
-Đương nhiên.và tôi cũng k cam tâm lấy chồng theo sự áp đặt của ông ấy!
-Có vẻ cô rất hận ông ấy
Trợn mắt dữ tợn..nó đáp
-Mặc kệ tui!
-Mà nè! cậu đừng thích tôi làm gì..vì..trong lòng tôi đã có người con gái tôi yêu!
Thoáng chút xót..chút đau..và chút ngỡ ngàng...3 loại cảm xúc hòa vào nhau chính nó cũng k biết nó như thế nào nữa
-Yên tâm! Hắn bỏ lên lầu! Thực chất ở bên nó..hắn cũng rất vui vẻ..cười rất nhiều..và cảm thấy rất ấm áp nữa! Nhưng cớ sao phải từ chối chứ? Rút cái móc khóa nhỏ xinh ra..hắn ngắm ngía và buồn giọng
-Nếu em còn k trở về..tôi sẽ bỏ cuộc mất thôi!
Nổi nhớ tràn về..kí ức giữa 2 đứa nhóc 11t cứ thế ngập tràn trong hắn...
Đã suốt 5 năm..hắn k thiết tha để ý tới người con gái khác...Hắn chờ..và hắn muốn thực hiện lời hứa "Nếu 1 ngày cậu cần tôi giúp đỡ..và cần có sự hiện diện của tôi..tôi sẽ về bên cậu" Lời hứa chắc chắn của cậu nhóc 11t lạnh lùng và cái gật đầu đầy mãn nguyện của cô bé nhỏ...
-Tôi đã trở về! em ở đâu????? Xiết chặt 2 chữ Tiểu Từ trong tay..hắn khẽ rơi nước mắt.những giọt nước mắt nhớ thương! Còn nó?Nó vẫn nhớ supper man năm nào cứu nó khỏi tay những đứa bạn ác độc...nó cẫn nhớ ánh mắt và giọng cười của cậu bé đấy! Suốt bao năm..nó chờ người con trai ấy trở về..kéo nó ra khỏi cơn ác mộng...nhưng cậu ấy đã k trở về!!! Càng nghĩ về những lời hắn vừa nói..nó càng thấy khó chịu... Móc chiếc khóa có chữ "tiểu Từ" ra..nó lại nghĩ đến cái còn lại mà nó tặng cho cậu bé... chúng vốn là 1 đôi..mà sao vẫn k hề tìm thấy nhau 2 cái móc khóa tồn tại duy nhất trên cõi đời này! Chỉ có hắn và nó giữ... Gần cạnh bên nhau! cớ sao k tìm thấy? Càng nghĩ về những lời hắn vừa nói..nó cảm thấy rất khó chịu! Những điều ấy thôi thúc nó..bắt nó phải rõ ràng tình cảm với hắn Đập mạnh cửa phòng hắn..Nó hét
-Nguyên Vũ..cậu ra đây cho tôi! Nguyên Vũ!!!!! Vội vàng cất móc khóa..hắn bước ra
-Có chuyện gì?
-Có phải cậu thích tôi k?-Nó mạnh dạn Ngẩn ngơ trước cậu hỏi của nó... Hắn có thích nó k? chính hắn cũng k biết
-K..
-Cậu nói dối! nếu k thích tôi! tại sao cậu lại quan tâm tôi..tại sao cậu k ngại nguy hiểm để vào rừng cứu tôi lúc picnic..tại sao cậu lại vui vẻ khi ở bên tôi..tại sao chứ? Nó như sắp sửa rơi nước mắt..tại sao nó lại phải kích động như vậy?
-Hạ Niệm Từ..tôi nói cho cậu biết! TÔI KHÔNG THÍCH CẬU..NGHE RÕ CHƯA? TÔI K THÍCH CẬU! những gì tôi làm chỉ vì tình bạn của chúng ta..và tôi cảm thấy quý cậu..vì người trong lòng của tôi cũng mang tên Tiểu Từ..chỉ là sự trùng hợp.! và tôi sẽ k thể thích người con gái khác! Nó mỉm cười nhạt nhẽo..nó từng đấu tranh tư tưởng rằng muốn biết kết quả.. Khi biết rồi thỳ rất đau! rất hụt hẫng
-Tôi hiểu rồi! Cánh cửa vô tình khép lại cũng là lúc 2 người người ngã xuống bên cạnh...lăn những dòng nước mắt k rõ lí do! Cả 2 đều khóc!
-Xin lổi..tôi k thể chọn cậu đc..Niệm Từ à!!!!-Hắn đau..và hắn cũng biết quyết định của hắn k sai! Còn nó...mặc kệ cho nổi thất vọng tràn về! Nó đã nghĩ quá nhiều Có phải tình cảm đơn phương luôn đau như thế?
Những cái nắng hạ gay gắt đến báo hiệu rằng nó đã là cô thiru61 nữ 17t.. 1 cái tuổi đẹp như mơ! Nhưng với nó chính là khoảng thời gian ác nghiệt nhất! Nó và hắn vẫn gặp nhau...và cả 2 tính cách lạnh lùng lại trở về! Họ biết...k nên nói với nhau câu nào nữa..chỉ làm khó cho nhau mà thôi!
-Nguyên Vũ..tối nay con dẫn Niệm Từ đi ăn nhé...quản gia và đầu bếp mẹ đã cho nghĩ phép rồi-mẹ hắn nheo mắt..đầy ẩn ý
-Cậu ấy tự đi đc mà mẹ?-Hắn mắt dán chăm chăm vào chiếc Ipad...
-k đc..con phải đưa con bé đi Nó chỉ ngôi mà thở dài...chẳng biết làm gì cả!
-Thôi đc rồi! Chiều ý mẹ vậy! Hắn quẳng chiếc Ipad bực nhọc bước lên phòng Thực tế là hắn cũng k phải k vui.tại vì qua chuyện hôm rồi..hắn ngại phải đối diện với nó! Và nó cũng thế! Buổi tối
-Nhỏ khó ưa..cậu làm gì lâu vậy?
-từ từ đã...-Nó quạu qọ đáp
-Con gái đúng là 1 loài ngựa cổ mà Hắn thở dài..dựa người vào tường chờ nó
-xong rồi Nó bước ra trong chiếc váy xeply ngắn ngang đùi với kiểu dây cổ chéo rất thời thượng...1 màu hồng phấn khoát lên chiếc váy khiến mái tóc màu hung đỏ và nước da trắng hồng lộ rõ hơn... Hắn nhìn bất động
-Đi đc rồi! Nó gỏn lọn nói rồi bước đi trước!
-Đẹp..thật đấy-Hắn buộc miệng
-Cậu đang khen tôi đấy à?
- k giống sao? nó cười nhẹ nhàng...cũng đúng...ai trông thấy bộ dạng nó bây giờ mà k khen! Quá Đẹp mà
Sau bữa ăn tối nhẹ nhàng..hắn và nó thả bộ qua các con phố Chợt sựng chân khi thấy nó đăm chiêu trước siêu thị mini..hắn hỏi
-Gì thế?
-Hồi nhỏ..ba tôi..hay gắp thú bông cho tôi..đólà khoảng thời gian vui vẻ nhất mà tôi đc hưởng! Nó dịu dàng đáp
-Vậy để hôm nay tui làm ba cậu.gắp thú bông cho cậu! Hắn phấn khởi..cả 2 tiến vào trò chơi..Nó nhiệt tình cổ vũ
-Cô lên.gần đc rồi...cố lên!!!!! Trượt..hắn toàn gắp trượt!
-Sao mà cậu dở thế..-Nó bất mãn
-Từ từ..lần này nhất định sẽ đc mà!-Hắn cương quyết Lên!!! gần đc...gần đc rồi
-Hoan hô...đc rồi...cậu hay thật đấy.... Nó cầm con thù nhồi bông nhỏ xinh trên tay..cười rạng rỡ.... 1 nụ cười hạnh phúc..giống như cảm giác khi nó còn bé vậy...
-Cậu thôi cười đi..chủ quản với khách chảy máu cam rồi kia-Hắn nheo mắt Giật mình quay lại.. Ô..ngta đang nhìn nó đắm đuối.!!!
-Đẹp..đẹp qóa.... Nó ngậm miệng lại..cứ hẽ nó cười thực sự..là như thế đấy!nhất định sẽ đổ máu mà!
-Cảm ơn...tối nay tui rất vuijj..cảm ơn cậu..buồi tói đầy ý nghĩa-Nó dịu dàng
-k có gì..tôi cũng cảm thấy rất vui..cậu nên cười nhiều hơn..trông cậu khi cười rất đẹp! Nó mỉm nhẹ môi..cười à? khó lắm nụ cười ấy mới xuất hiện..và ngày mai..tam biệt nó..cậu ấy sẽ k bao giờ thấy nó nữa!