Hắn cứ thế mà chạy...mà k hiểu tại sao mình lại lo cho con nhóc khó ưa đó đến thế? Khu rừng vắng lặng..những cơn gió heo hắt thổi lạnh cả người.. Nó bườn mình trong cái tối lạnh lẽo để tìm đường sống..nó gọi..nhưng k ai nghe thấy
-Ba..mẹ..Giao Giao..cứu tớ với....Mẹ ơi..con lạnh lắm... Nước mắt lo sợ thi nhau lã chã rơi...nó k còn chút sức lực để phản kháng nữa
-Nè..nhỏ khó ưa..cậu ở đâu đấy?? có nghe tui gọi k? Có nghe lầm k? có người đi tìm nó? là thật hay chỉ là ảo giác của con người sức tàn lực kiệt?
-Nhỏ khó ưa..cậu ở đâu??? nghe gì k??-Hắn ra sức gọi..nhưng k 1 tiếng đáp
-Nếu cậu còn muốn sống thì lên tiếng đi..... Nó chỉ nghe thoang thoang tiếng gọi...nó muốn hét lên"tôi ơ đây" nhưng k còn đủ sức Cái giá lạnh..cái đói và khát đang xâm chiếm cơ thể
nó hoàn toàn gục ngã
-Ne..tỉnh lại đi..nhỏ khó ưa...tỉnh lại đi-Hắn mồ hôi nhễ nhại trên trán..đang gọi nó trong thổn thức
-Là cậu sao? có phải cậu k? supper man? nó chỉ nói đc câu nói đứt đoạn như thế và ngất hẳn Hắn bế nó trong lòng và chạy ra trước cơn mưa đang ùn ùn kéo đến Mưa dập vào mặt hắn ..đau và rát inh ỏi những cái trượt chân ngã...và hắn vẫn kiêng cường... Máu từ bàn chân mon men cà vào đá cũng tuôn ra...
-Nè..k đc ngủ đấy..tỉnh lại đi...tui là supper man..tui k cho cậu ngủ đâu đấy.... Hắn dốc sức bế nó chạy thật nhanh..cái lạnh và đau đang thấm dần vào cơ thể! Bệnh viện!
-Nguyên Vũ..cậu mau đi tẩy trùng vết thương đi-Giao Giao lay lay hắn bảo.. bệnh viện đông đúc người...phần lớn lớp 10A1 và cả 1 số ít lớp Huệ Chi cũng đến cuộc vui xảy ra chuyện ngoài dự tính huệ Chi h` đang rất lo âu..và sợ hãi mổi người 1 tâm trạng Hắn mặc kệ vết thương. chân k rời bước khỏi phòng cấp cứu
-Khi nào cậu ấy k sao tớ mới yên tâm-chỉ vẻn vẹn nhiêu đó và k aj khuyên nổi Giao Giao đang thực sự rất bức xúc..bản tính nam nhi của cô bé k cho phép người bạn thân của mình bị tổn thương bước đến bên Huệ Chi..Cô thẳng tay tát 1 bạt tai thật mạnh vào mặt cô ả..lớn tiếng đe dọa
-Ai cho mày cái tư cách ᴆụng vào bạn tao?-k còn là 1 cô gái hiền lành dễ thương nữa.. 1 cái tát tiếp theo..cô dùng tất cả nổi tức giận..ức chế trút lên người Huệ Chi.. cô gái ấy chỉ biết co rúm người..mà k phản kháng tập thể 10A1 cũng như các lớp # cũng k dám xen vào.vì cơn giận của cô đang lên tới cực điểm
-Tao nói cho mày biết...mày biết mạng của Nó đáng giá bao nhiêu k? nó mà xảy ra chuyện gì chôn cả dòng cả họ mày cũng k đủ đâu đây! đồ ngu xuẩn..hay thôi những trò ti tiện đấy đi Huệ Chi nhìn hắn thiết tha và xuấ hổ những việc cô ấy làm cũng chỉ vì thích..cảm thấy thích hắn thôi! nhưng sự việc quá nghiêm trọng! Hắn ngăn bàn tay của Giao Giao lại..lạnh lùng nói
-Đủ rồi..quan trọng giờ là cậu ấy tỉnh lại.! Rồi quay sang Huệ Chi như răng đe
-Lần thứ 2...tôi đảm bảo mạng của cậu sẽ k còn đâu! Tôi hận nhất là kẻ đã ᴆụng đến bạn tôi! 1 ánh mắt sắc lạnh và giọng nói lãnh đạm vang lên.. cô bé ấy chỉ biết bật khóc và chạy đi che nổi xấu hổ! từ nay chừa cái tình yêu mù quáng đấy!
~~~
Nó tỉnh lại trong cơn đau nhức... sau 1 đêm hồi sức...
-Cậu k sao chứ?
-Cứ ngỡ là ૮ɦếƭ rồi Hắn cười
-Cho chừa...k biết cái gì gọi là picnic thì đừng có đi!
-Ô hay..tui là bệnh nhan đấy..đừng có móc méo nữa đc k
-ok ok.... Hắn thôi ghẹo nó khi thấy nó nhắm nghiền mắt trong cơn mệt mỏi
-Nếu tháo cặp mắt kính ra sẽ như thế nào nhỉ? Hắn lẩm bẩm rồi định đưa tay tháo cặp kính thì.....
-Nè..cậu định làm gì tui zậy?-Nó mở to mắt nhìn hắn
-Ơ..ơ...thấy...thấy con kiến..định...định... hắn ấp úng như gà mắc tóc Nó bĩu môi
-Đừng có mà dỡ trò dê sòm nhá... Hắn đỏ mặt...kí đầu nó
-Ngủ đi! nhiều chuyện quá!!!!
Sau bao ngày hồi sức nó cũng có thể đến trường.. Huệ Chi vẫn lấm lét nhìn nó..hình như vẫn k phục..nhưng k giám làm gì!
-Nó chỉ là 1 con nhóc xấu xí nghèo hèn..lấy tư cách gì tranh với Huệ Chi của chúng ta
-Đúng....đúng vậy! Những cuộc đối thoại ngắn ngọn như vậy cứ hay xuất hiện trong trường..nó nghe..và nó chẳng cần để ý! Nhàm rỗi cho những con người như thế! Lớp 10a1 hôm nay xôm tụ hẵng..khác thường nữa hắn cũng k móc méo nó như mọi ngày...nhường cả hơn nữa bàn cho nó nữa...như nhận đc sự bất thường này..có cong môi hỏi
-Nay não cậu có vấn đề gì trầm trọng hả? Hắn nghe nó nói..k tức sùi bọt mép như mọi hôm mà cười tí ta tí tỡn
-Bạn Niệm Từ đã khỏe hẳn chưa mà đã đến lớp rồi
-Trời ạ..nay cụ tổ KHÙNG nhập vào người cậu à?-Nó trố mắt Hắn cười nham nhở
-Bạn bè...quan tâm lẫn nhau thôi Nhìn cái điệu bô của hắn...nó gãi gãi đầu lẩm bẩm
-Nhìn cậu y hệt thằng điên vừa trốn trại!
-Thôi..hôm nay k cãi nhau với cậu..dưỡng sức đi..khỏe rồi mình chiến
-Khùng
-Cậu nói gì?
-Tui nói cậu khùng!
-Ừ
-Trời ạ..k có ai khùng như cậu!
-Làm sao có đc Hắn cứ cười cười như thằng bệnh á...nó thấy ghê ghê với cái thái độ này..vội vàng cắp sách xuống chổ Giao Giao ngồi..
-Cái thằng cha Vũ nay điên điên sao á?-Nó hổn hển
-Hì...hắn ta chỉ quan tâm tới bà thôi
-Có à?
-Có..hôm ở bệnh viện hắn ta mặc kệ vết thương mà lo cho bà k đấy
-Tốt thế cơ
-Đừng có ác cảm với người ta nữa
-Để suy nghĩ lại! Cuộc đối thoại của nó bị cắt ngang khi cô chủ nhiệm bước vào lớp! Cả lớp nó dạo này bớt cá biệt hẵng...chăm học hơn hẳng Và cũng k phải là dôt..mà là lười...ai cũng rất có tố chất học hành...nhưng k biết tại sao lại bỏ liều như thế!
~~
Văn phòng Hiệu Trưởng
-Chào thầy!
-Chào ông...cho hỏi ông là...-Thầy HT bất ngờ trước người đàn ông lịch thiệp trước mặt..xung quanh còn có vài cận vệ...thầm nghĩ..có lẽ là nhân vật lớn..
-Tôi là Hoàng Nguyên..là trợ lí của chủ tịch Hạ Niệm Nam..người đầu tư vào Royal..chắc hẳn trong nên giáo dục thầy biết ngôi trường đấy chứ?
-Đương...Đương nhiên rồi
Hấp tấp và vụng về..
-Mời ông ngồi.. trợ lí Nguyên nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện..
-Chẳng hay...ông Hoàng đến đây k biết có chuyện chi?
-Tôi đến tìm người!
-Tìm người? k biết Ông đây tìm ai?
-1 người rất quan trọng đối với chủ tịch Hạ..
-Người..người quan trọng sao?? sao lại ở ngồi trường nghèo nàn như vậy?
-Cái đó thầy k cần biết..có phải trường mình vừa nhận 2 học sinh mới Lục lại sổ từ..Hiệu trưởng gật đầu
-k phải 2..mà là 4
-4 ? thế trong số đó có ai tên Lại Giao Giao k?
-Có..có...
-hiện giờ cô bé đó đang học lớp nào?
-Hình như..là 10A1..
-Đc rồi..cảm ơn thầy
-Để tôi đưa ông Hoàng đây đến
-k cần thiết..chúng tôi tự biết đường..phiền thầy quá!
Nói rồi người trợ lí ra hiệu cho các vệ sĩ bắt đầu công việc!
~~~
-Niệm Từ..em không sao chứ
-Em không sao ạ..cảm ơn cô! Cô khẽ gật đầu..rồi nhìn Giao giao = ánh mắt tha thiết
-Giao Giao,,cuộc thi Miss Idol sắp sửa đến nơi..em chuẩn bị đc gì chưa? Giao Giao lắc đầu...
-Em phải cố gắng đoạt danh dự cho trường mình chứ!..cô rất có lòng tin với e..trường chúng ta rất cần khoảng tiền đó để Tu Sữa Giao Giao k đáp mà chỉ lặng yên
Bỗng ngoài lớp có người ra hiệu cho cô giáo ra ngoài... Chỉ 1 chốc sao..cô đã trở vào với nhiều người khác...ăn mạc sang trọng và lịch thiệp Thoáng nhìn thấy người đàn ông đó.. Nó khẽ chui xuống lòng bàn miệng hét nhỏ
-Trợ lí Nguyên?
Nó hoảng hồn khi thấy ông ấy...trốn và chỉ biết trốn Cô bé Giao Giao thì k hay biết chuyện gì..chỉ cảm thấy lạ trước thái độ của nó Người đàn ông đó là ai? sao nó lại sợ như vậy chứ Có dự cảm k hay xảy ra..
-Chào các em..hôm nay trường chúng ta có khách quý..đây là trợ lí của Chủ Tịch Hạ Niệm Nam..cha của Hạ Niệm Từ mà cô đã kể với các em..... Đưa tay ngăn lời giới thiệu của cô..Ông đảo mắt 1 dòng trong lớp định ánh nhìn tại Giao Giao...ông bước xuống Cô bé chỉ thấy sức ép ngày 1 gần hơn..chỉ kịp kêu lên 1 tiếng
-Trời! Vậy là lộ rồi sao?
-Chào tiểu thư..Lại Giao Giao-Ông ấy lễ phép nói Cả lớp và cả cô giáo chủ nhiệm cũng ngân ngơ..k hiểu chuyện gì đang xảy ra..và cái cách xưng hô của ông ấy với cô bé.. Chỉ biết lặng thinh quan sát!
-Ông...ông là ai?-Giao Giao đang sợ tái xanh mặt
-Tôi là Hoàng Nguyên..Trợ lí của chủ tịch Hạ Niệm Nam..cha của tiểu Thư Hạ Niệm Từ..bạn thân của cô!
-Bạn thân...hạ Niệm Từ...Từ...?-Cô giáo chỉ biết há hốc mồm sự xuất hiện đột ngột của những người đàn ông Lạ ở lớp 10A1 làm cho mọi người tò mò hơn các lớp # cũng tụ về xem chuyện!
-Tôi nghĩ ông...ông nhầm người rồi..hơ hơ...tui...tui sao...sao có thể quen biết đc Hạ tiểu thư chứ..
-Phải đấy ông Hoàng...có việc gì đó nhầm lẫn ở đây chăng?-cô giáo k tin trước những gì mình đã nghe..hỏi lại
-Xin lổi cô..và cả tiểu thư đây nữa..tôi k hề nhầm lẫn và tôi đã hoàn toàn xác minh Tiểu thư Lại Giao Giao đây chính là bạn thân rất thân của Hạ tiểu thư... Giao Giao vò đầu rứt tóc..
-Tui...tui nói..ông nhầm người rồi... Cả lớp cũng gất đầu lia lịa..các lớp # cũng k biết chuyện gì đang diễn ra Cũng đúng..ai lại k biết con gái cưng của Hạ Niệm Nam cao quý thế nào? sao lại đến ngôi trường tồi tàn thế này đc! Cô bé Giao Giao cứ cố sức biện minh! Nhưng vô ích Trợ lí Nguyên rút tâm hình của cô ra..và đó chính là bằng chứng hữu hiệu buộc tội cô
-Đây chính là ảnh của Lại tiểu thư do chính Lại phu nhân đưa cho tôi! còn có gì nhầm lẫn k? thưa tiểu thư? k còn đường chối cãi..cô biết sớm muộn cũng trốn k thoát Mọi người như đang nín thở...đã có 1 nhân vật quan trọng bị " Lòi Đuôi"
-Đúng...chính là Tôi!
-Trời ơi! Cả lớp..à k...toàn bộ mọi người chứng kiến sự việc nãy giờ la lên kinh hoàng! Cô giáo như k tin vào tai mình..liên tục vỗ vào mặt xem có nằm mơ k hắn và Minh Hoàng cũng nhìn nhau..bất ngờ và thú vị lắm chứ
-tao đã nói thân thế họ k bình thường mà-hắn rỉ tai thằng bạn nói nhỏ Gật đầu hài lòng..Trợ lí Nguyên tiếp
-Thất kính với tiểu thư..mong tiểu thư bỏ qua cho! Cô xua xua tay..giờ còn ở đó tính sổ gì nữa..quan trọng là nó...chắc hẳn ông ấy đã biết nó ở đây rồi
-Ông đến tìm tôi làm gì?
-Tôi nghĩ tiểu thư đây đủ thông minh để biết chúng tôi đến đây vì chuyện gì chứ?
-làm sao tôi biết đc-Cô gắng chối cãi
-Chúng tôi! ĐẾN ĐÂY ĐỂ ĐƯA NIỆM TỪ TIỂU THƯ VỀ
-TRỜI Ạ!!!!!!!!!!!!-lại 1 lần nữa đám đông hét lên Cô giáo đang rơi vào trạng thái cà lăm
-Hạ...hạ...hạ Niệm....Từ....???? Trời đất ơi 1 ngôi sao sáng chói # tiếp tục xuất hiện!
-Tôi k biết cậu ấy ở đâu-Giao Giao phẩy tay bảo
-Chắc chắn tiểu thư ấy ở đây!
-tôi bảo k có mà
-Chắc chắn! Hạ tiểu thư đang trong lớp này
-Hã????-Cô la lên...hình như sắp ngất vì xúc động
-k..k thể nào..tôi..tôi biết Hạ tiểu thư và lớp này k có ai xinh đẹp như cô ấy cả
-ông nghe chưa? Trợ Lí Nguyên? Như bỏ ngoài tai những lời nói chân thành của cô chủ nhiệm..ông ta lớn tiếng thông báo
-Tôi biết tiểu thư đang ở trong số các học sinh này! Tôi cho cô 3 ngày để suy nghĩ lại..có trở về hay k..nếu cô k về thì tôi k dám chắc chủ tịch Hạ sẽ làm gì ngôi trường này! Để lại cơn bàn hoàng cho mọi người..ông ấy bỏ đi.