Nước Mắt Kiều Nữ - Chương 10

Tác giả: Pưn Pưn Chan

Chiếc xe limousine màu đen sang trọng đỗ tại một khu đất trống rộng lớn, vệ sĩ bước xuống, cung kính mở cửa xe oto, một đôi chân dài trắng nõn đưa ra khỏi cửa xe, chạm đất.
Hôm nay Lan Anh bất chợt theo style thể thao, cô chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng in chữ ˈbɝː.bər.i , phối cùng chiếc quần short ngắn màu đen, chân đi một đôi sneaker trắng đơn giản tay kéo một chiếc vali màu xanh dương nhạt. Như mọi khi, cô không hề quên đeo một chiếc kính râm thuộc nhãn hiệu mà cô yêu thích.
Ngoài ra, hôm nay cô không hề trang điểm, chỉ bôi một lớp kem chống nắng mỏng kèm theo một lớp son dưỡng màu hồng thật nhẹ nhàng. Gương mặt mộc đẹp tựa thiên thần này luôn là thứ νũ кнí khiến cho mọi gã đàn ông nao núng vì cô. Sở dĩ giới truyền thông luôn dùng những ca từ mĩ miều để miêu tả về gương mặt mộc của Lan Anh, thế nhưng cô lại giấu nhẹm nó đi sau lớp trang điểm đậm.
Dần dần tiến về phía chiếc máy bay tư nhân to lớn phía trước, bước vào khoang cô không khỏi cảm thấy choáng ngợp bởi không gian bên trong chiếc máy bay này, phòng chờ rộng đến mức như tổng hợp diện tích của mấy ngôi nhà cộng lại. Thiết kế nội thất bên trong theo kiểu phong cách hoàng gia với ba tông màu chủ đạo : trắng, vàng và đỏ. Thậm chí Lan Anh còn đang hoài nghi lớp kim loại trang trí sáng bóng màu vàng trên trần nhà và tường liệu có phải là vàng thật không? Phía trước là một chiếc bàn làm việc rất dài màu vàng óng, đủ sức chứa tới 12 người, bên cạnh đó là những chiếc ghế ngồi màu trắng pha đỏ được làm từ những loại da cao cấp nhất xếp thành hàng. Ngay cạnh chân cô là một chiếc ghế sofa dài thiết kế theo kiểu hoàng gia màu đỏ trông rất bắt mắt.
Vũ Khôi Nguyên ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế hoàng gia nổi bật nhất trong những chiếc ghế còn lại. Ngón tay thon dài lật từng trang tài liệu, bên cạnh hắn còn có một ly whisky đã uống cạn. Bộ comple màu đen được cắt may một cách tỉ mỉ càng tôn lên khí chất của một người doanh nhân như hắn. Lan Anh chủ động tiến tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, lúc này hắn cũng không vì sự xuất hiện của người lạ mà ngẩng đầu lên. Vũ Khôi Nguyên chỉ đang tập trung vào tập tài liệu quan trọng trước mặt hắn.
Lan Anh cũng không ngốc mà đi làm phiền hắn, cô theo quy tắc cầm lấy chai rượu champagne dom perignon thượng hạng phía trước, rót ra ly rồi đặt bên cạnh hắn, thao tác vô cùng thuần thục. Trong lúc rót rượu, cô có liếc nhìn gương mặt hắn một chút, trái tim vì thế mà lỗi mất một nhịp. Cái vẻ tập trung khi làm việc của hắn đảm bảo khiến cho tất cả những cô gái ngoài kia say như điếu đổ, gương mặt góc cạnh, da mặt mịn màng tới mức không nhìn thấy lỗ chân lông, đôi môi trái tim mỏng, hàng mày rậm nghiêm nghị và sống mũi thon gọn. Chỉ cái liếc nhìn này mà gương mặt cô thoáng hồng lên, cô sao thế nhỉ? Cứ như là đang làm gì đó vụng trộm vậy chỉ là ngắm trai đẹp thôi mà...
Rót rượu xong, cô đặt lại chai rượu ở vị trí cũ, quan sát thấy hắn vẫn đăm chiêu với tập tài liệu trước mặt, lúc này cô mới lặng lẽ rút điên thoại, đeo tai nghe thưởng thức một bài hát rồi ngủ gật lúc nào không biết... Hôm qua cô có buổi quay hình tới muộn nên hôm nay hơi buồn ngủ.
Khoảng một tiếng sau, khi hoàn thành một nửa đống tài liệu kia, hắn mới quay sang nhìn cô một chút. Gương mặt mộc của cô rất đẹp, nước da trắng hồng, hàng lông mi cong dài, đôi môi nhỏ xinh hồng hào, sống mũi dọc dừa thon gọn, quả là người có gương mặt mộc cực phẩm của Lavish. Chỉ là hắn thấy cô vô cùng xinh đẹp, cái vẻ xinh đẹp của cô khác hẳn so với những người phụ nữ mà hắn từng gặp, những người phụ nữ ở bên cạnh hắn đều giấu mình trong một lớp trang điểm đậm, không ai dám lộ mặt mộc ở bên cạnh hắn. Vì thế, đây là lần đầu tiên hắn thấy gương mặt mộc của một người phụ nữ đẹp, đối với hắn mà nói các nét của cô đều rất đẹp rồi, trang điểm lên chỉ làm mất sự trong sáng của nó... Đây là thứ mà cô muốn? Chỉ để chống đối với ông chủ của Lavish? Hay là muốn giấu đi sự yếu đuối của mình?
Nếu cô dùng gương mặt ủy mị này để quyến rũ những người đàn ông khác chắc chắn không một gã đàn ông nào có thể thoát khỏi sự trong sáng này... Nhưng thay vì đó cô lại thể hiện mình là người con gái kiên cường qua lớp trang điểm quyến rũ... Cái sự kiên cường ấy lại khiến cho những gã đàn ông khát khao muốn trinh phục... Thật lạ... Hắn chưa từng gặp người con gái nào như cô. Ở cô có một cái khác biệt mà hắn không thể tìm ra nổi, thế nên hắn mới tiếp tục tìm tới cô. Nếu biết được sự khác biệt đó, có lẽ hắn đã không còn thấy hứng thú với cô nữa rồi.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, cơ thể hơi động đậy một chút, có lẽ cô đang không thoải mái với tư thế ngủ trên ghế, bỗng dưng hắn thấy cô thật đáng yêu! Hắn đưa tay lên vuốt ve chiếc má bánh bao trắng mịn.
Lan Anh cảm thấy má mình bị một lực kéo ra kèm theo đó là cảm giác đau nhức trên gương mặt xinh đẹp. Hàng lông mi dài khẽ động đậy, thứ đầu tiên rơi vào tầm mắt của cô chính là gương mặt đẹp đẽ của Vũ Khôi Nguyên, hắn ta đang nhìn cô chằm chằm khiến cô giật mình
"Chăm sóc da tốt nhỉ? Mềm mịn đấy"
Cô ngượng chín mặt, vội vàng đẩy tay hắn ra, ôm lấy mặt mình
"Anh... Anh làm cái gì vậy?"
Gương mặt hắn không hề thay đổi, hắn ngồi lại vị trí cũ của mình, tiếp tục dở tài liệu ra xem lại
Hừm! Cái tên này thật khó hiểu, tự dưng véo má cô rồi lại xem tài liệu, thật là...
Thấy hắn không để tâm tới cô nữa mà chỉ nhìn đống giấy tờ trước mặt, cô liền đưa tai nghe lên tai mình tiếp tục giấc ngủ còn dở. Vừa lúc cô nhắm mắt vào thì giọng nói của người đàn ông ma quỷ kia lại vang lên
"Đây là phong cách tiếp rượu của Lavish? "
Cô thẫn thờ một chút, vài giây sau cô mới hiểu ra vấn đề, sau đó cô tự mình rót thêm một ly nữa rồi chủ động cụng ly với hắn
"Mời anh"
Cô đưa ly rượu lên miệng, không một chút suy nghĩ, một hơi uống cạn. Nào ngờ, giọng nói trầm ổn kia lại vang lên:
"Không, tôi muốn cô dùng miệng"
Cô lập tức bị sặc, ho đến mức phải dùng tay vuốt иgự¢, khóe miệng giật giật, đôi mắt trong sáng mở to
"Khụ... Khụ... Anh... "
Vũ Khôi Nguyên không thèm để ý tới sắc mặt của cô, lại tiếp tục lật trang tài liệu như chưa từng nói gì.
Nếu là những người đàn bà khác, không cần hắn nói cũng chủ động, thậm chí vừa thấy hắn đã ngồi vào lòng làm loạn... Còn cô thì... Cứng đờ như khúc gỗ. Hắn vẫn không hiểu sao "cô 乃úp bê" này lại có thể quyến rũ đàn ông tới thế, dù cho cô chẳng làm gì cũng khiến cho đàn ông say như điếu đổ. Dựa vào cốt cách? Vẻ đẹp? Hay do khí chất? Nhưng anh không thể phủ nhận, nếu so sánh cô với những người con gái đã từng qua tay hắn, chắc chắn cô là người đẹp nhất hắn từng gặp. Được! Để xem cô kiêu ngạo được bao lâu? Hắn nhất định sẽ khiến cô phải khuất phục quỳ xuống hầu hạ dưới thân hắn.
Cô thở dài, đành không phục mà làm theo lời hắn.
Lan Anh cầm lấy ly rượu của hắn, đưa lên miệng uống rồi nhẹ nhàng từng chút từng chút tiến lại gần khuôn mặt đẹp trai kia. Hàng lông mi dài khẽ nhăm lại, đôi môi nhỏ bé chạm vào môi anh, thứ chất lỏng ấm áp dần dần được đưa vào trong miệng của Vũ Khôi Nguyên... Dư vị này thật ngon và cũng thật ngọt khiến hắn nhất thời si mê mà không để ý tới những thứ xung quanh.
Mới đầu, cô cũng chỉ định rót rượu bằng miệng mình rồi ngay lập tức rời đi, không nghĩ rằng Vũ Khôi Nguyên lại đưa tay ra phần eo cô khóa chặt, kéo cô lại gần hơn, đưa cô trở thành thế bị động. Lưỡi của hắn bá đạo mà xâm nhập càn quét bên trong khoang miệng của cô, ʍúŧ lấy chiếc lưỡi nhỏ bé như không để cô chạy thoát. Bàn tay không hề yên vị tại một chỗ mà đưa lên Ϧóþ một bên иgự¢ đẫy đà.
Cái tên biến thái Vũ Khôi Nguyên kia... Hắn định làm luôn trong máy bay của mình ư?
Ý nghĩ ấy vừa vụt qua trong đầu cô đã khiến cô sợ tới mức nổi da gà... Vẫn nhớ ai đó ngày hôm trước ђàภђ ђạ cô không thể đứng thẳng mà đi được...
"Ưm.... Anh..."
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, bàn tay to lớn kia đã luồn vào bên trong áo phông của cô mà sờ xoạng ở bên trong.
Hôn cô tới mức cô không thở nổi nữa, hắn mới buông cô ra, ngắm nhìn cô thở hổn hển, bờ môi hoa đào sưng đỏ đột nhiên hắn lại có cảm giác vui vẻ. Hắn tiến lại gần cần cổ cô, đôi môi ghé sát vành tai, chậm rãi nói ra từng từ mờ ám:
"Em biết không, bộ иgự¢ của em là một tuyệt tác!"

Còn tiếp.... Mình sẽ update khi có chương mới, các bạn có thể đọc thêm những truyện khác của tác giả Pưn Pưn Chan
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc