Nước Mắt Kiều Nữ - Chương 08

Tác giả: Pưn Pưn Chan

Vũ Khôi Nguyên đặt cô xuống giường, thân hình mảnh mai nằm trên chiếc ga giường lớn màu đen, chiếc áo sơ mi màu trắng xộc xệch lả lướt rơi xuống quá vai. Bàn tay chủ động ôm lấy cổ Vũ Khôi Nguyên, đôi môi nhỏ nhắn mê người lướt qua xương quai hàm của hắn...
"Từ từ nào, thiên thần nhỏ, chờ tôi đi tắm đã"
Mặc cho anh nói, cô vẫn ôm lấy cổ anh không chịu buông, gò má phiếm hồng nóng bừng. Vì bị đánh thuốc nên ánh mắt cô trở nên si mê hơn bao giờ hết. Nếu là những tên đàn ông khác, chỉ e rằng sẽ cô sẽ bị ăn sạch mức không còn một mảnh xương nào mất. Nhưng anh đây ưa sạch sẽ, anh cần đi tắm đã!
Anh định gỡ tay cô ra thì bất ngờ cô buông tay ra trước. Hành động tiếp theo khiến anh vô cùng kinh ngạc...
Cô từ từ bò dậy, tiến tới, cắn vào chiếc thắt lưng da của anh, dùng miệng kéo chiếc thắt lưng quanh hông anh, hành động vừa hoang dại lại vừa nóng bỏng... Anh mở to mắt bất động nhìn theo từng động tác của cô.
Còn đâu là nàng thơ của Lavish? Đêm hôm trước cô ngây thơ bao nhiêu, bây giờ lại táo bạo bấy nhiêu.
Không ngờ Lan Anh cũng có lúc trở thành một chú báo con thế này, anh mặc kệ theo dõi hành động tiếp theo của cô.
Bàn tay của cô không chịu ở yên một chỗ mà khéo léo luồn vào chiếc áo sơ mi của anh, xoa xoa cơ иgự¢ kích thích con quái vật trong anh thức giấc. Vũ Khôi Nguyên nhắm mắt vào cảm nhận, không quên buông lời chửi thề
"Mẹ kiếp! Em đẹp quá"
Chiếc thắt lưng của anh không hề khó khăn khi gỡ bằng miệng của cô, Lan Anh lại tiếp tục dùng miệng kéo khóa quần xuống, chiếc quần âu màu đen rơi xuống, để lộ vật đàn ông nam tính phập phồng qua lớp ҨЦầЛ ŁóŤ. Đang tới đoạn kịch tính thì cô đột nhiên dừng lại khiến anh có cảm giác mất mát
"Em..."
Lan Anh cười nhẹ, đưa ngón trỏ đặt lên miệng anh, ra hiệu "suỵt", sau đó cô nằm ra giường, thân hình đồng hồ cát lay động lòng người.
Gương mặt cô lúc này vừa trong sáng lại vừa quyến rũ, cả hai pha trộn vào khiến bất kì gã đàn ông trên đời này đều gục ngã. Đôi chân dài thoăn thoắt đưa ra, bàn chân chạm vào con quái vật đang căng phồng của Vũ Khôi Nguyên, qua lớp ҨЦầЛ ŁóŤ mà chà xát...
Vật đàn ông kia càng lúc càng căng tức dưới bàn chân uyển chuyển của cô, còn cô thì nở một nụ cười đẹp đến lay động lòng người, cô đưa ngón tay trỏ lên miệng cắn càng khiến Vũ Khôi Nguyên như phát điên, ngón tay kia thì cong lên như đang khiêu khích "anh tới đây"
"Con mẹ nó! Không chịu nổi nữa, tôi sẽ phải khiến em van xin tôi muốn em"
Vũ Khôi Nguyên cầm lấy chiếc thắt lưng rớt dưới sàn nhà, nhanh như cắt, anh xông tới như một con thú hung mãnh vồ mồi. Trong tức khắc, anh đặt hai tay cô cố định ở trên đỉnh đầu, lấy thắt lưng cuốn chặt.
Sau khi đảm bảo rằng cô sẽ không thể giãy giụa được, anh xé nát mảnh sơ mi trên người cô thành nhiều mảnh, bộ иgự¢ vừa vặn lấp ló dưới chiếc áo lót ren đen. Anh nhanh chóng kéo chiếc váy của cô rơi xuống chân, vùng kín đẹp đẽ được phơi bày trước chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ xuyên thấu...
Anh nóng vội giật phăng chiếc áo lót của cô xuống, còn cả chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ cản trở kia nữa. Bàn tay ngay lập tức Ϧóþ lấy đôi gò bồng đào căng tròn mỹ lệ kia, đôi môi của anh rơi trên nụ hoa mẫn cảm màu hồng nhạt, chiếc lưỡi linh hoạt liếm xung quanh rồi ʍúŧ cả đóa hoa vào miệng một cách ngon lành.
Thực tế, Vũ Khôi Nguyên đã bị Dụς ∀ọηg che lấp lý trí, tới mức quên mất một điều, đó là, anh chưa từng chủ động với người phụ nữ nào đến thế này. Đối với phụ nữ, anh luôn cho rằng họ chỉ là nơi để anh giải tỏa nhu cầu sinh lý, không hề có màn dạo đầu mà xông hẳn vào luôn... Nhưng với cô thì khác, cô kích thích cái tính hiếu thắng trong anh, lúc này anh chỉ muốn cô "giơ cờ trắng" mà van xin dưới chân anh mà thôi...
...
..
...
Vật nam tính một lần nữa xâm nhập vào vùng kín của cô, hết lần này tới lần khác, hết tư thế này tới tư thế khác... Khắp căn phòng chỉ còn lại tiếng thở, tiếng rên hổn hển của cô....
...
...
(Đã cắt H)
_________
8h sáng
Hàng lông mi khẽ động đậy, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra...
Thứ khiến Lan Anh thức dậy vào giờ này, không phải do ánh nắng chói chang ngoài cửa sổmà là... Có một vật cứng rắn đang chà xát vùng kín của cô... Khiến cô cảm thấy ngứa ngáy vô cùng...
"Dậy rồi?"
Tiếng nói Vũ Khôi Nguyên vang vẳng bên tai cô khiến cô khẽ giật mình... Đôi mắt căng mở hết sức
Đây là đâu? Căn phòng này là sao chứ? Rõ ràng không phải phòng của cô...
Cô ôm lấy cái đầu đau như bị 乃úa gõ vào, cố nhớ lại những gì đã xảy ra, tình tiết của ngày hôm qua như một thước phim quay chậm hiện lên trong đầu cô....
Như có một luồng điện chạy qua cơ thể, cô lập tức choàng dậy...
Chuyện ngày hôm qua... Chẳng... Chẳng có lẽ... Cô đã qua đêm với đám người đó?
Sự sợ hãi bủa vây lấy tâm trí cô, thậm chí... Cô còn không dám quay ra nhìn người nằm bên cạnh mình.
Nào ngờ, một cánh tay rắn chắc đặt lên bả vai cô, kéo cô xuống giường, cả cơ thể cô lại yên vị nằm tại chỗ cũ, mặt đối mặt với anh, thế mà cô vẫn nhắm chặt mắt mình
"Em lại muốn nữa hả?"
Giọng nói này quen quá... Không phải là...
Mắt cô từ từ mở ra, khuôn mặt điển trai của Vũ Khôi Nguyên đập vào mắt cô, không những thế, cả cơ thể hắn đang trần như nhộng trước mặt cô...
Chưa kịp hét lên, Vũ Khôi Nguyên đã đẩy vật cứng rắn của anh vào trong cô... Lan Anh chỉ kịp hét lên:
"Anh... Anh..."
"Đừ...ng"
"Hôm qua em còn mạnh mồm muốn nữa cơ mà? Sao hôm nay đã mềm như cọng 乃ún rồi..."
"T...ÔI... Tôi... Anh... Biến thái!"
Hàng lông mày của anh khẽ nhíu lại không hài lòng
"Em nói chuyện với ân nhân của mình thế hả?"
"A... Đừ...ng... Ư....m"
...
...
Và thế là anh lại ђàภђ ђạ cô, cô vì kiệt sức mà ngất đi, tới trưa mới tỉnh lại đã không thấy tên cầm thú kia đâu...
Cô bật dậy, cơ thể mệt mỏi, chỗ nào cũng đau nhức, nhất là vùng kín... Nhớ lại sự đòi hỏi của hắn, cả cơ thể cô rùng mình..
Cố gắng bước xuống giường, vừa đi vừa khom lưng, hai đôi chân run rẩy khép chặt lại, nén cơn đau nhặt lấy quần áo rơi lả tả ở dưới sàn...
Rách thế này rồi, sao cô có thể mặc được nữa chứ? Cái đồ ác độc kia....
Cô bước từng bước khó khăn về phía cửa tủ quần áo, mở ra, lấy đại một chiếc áo sơ mi của Vũ Khôi Nguyên mặc lên người. Cô không thể ở đây quá lâu được, phải đi về thôi... Mà dáng người tên này lớn thật, cô mặc áo mà đã đến gần đầu gối rồi.... Dáng người thật tỉ lệ thuận với con quái vật kia....
Cô cố gắng xóa tan suy nghĩ của mình, rón rén cầm lấy túi xách, mở cửa đi ra ngoài...
Nào ngờ..
"Cô... Cô chủ... Tôi đã bảo là cậu Nguyên đi vắng rồi mà..."- Tiếng nói của tên quản gia hớt hải chạy theo bóng dáng nhỏ bé.
Một cô bé nhỏ nhắn, diện bộ đồ cánh tiên chạy nhảy, vừa nhìn thấy cô thì dừng lại
Trí nhớ của Lan Anh vốn rất tốt, đây... Đây không phải là đứa bé ăn xin cô gặp ngày hôm trước sao?
"Ồ? Chị xinh đẹp?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc