Nước Chát Chấm Đậu Hũ - Chương 52

Tác giả: Lục Tiên

“Làm sao bây giờ?”
Tạ Thanh Kiều gặp Đường Hạo Dương vẻ mặt không vội, thầm nghĩ người này có phải hay không đã có chủ ý. Quả nhiên, Đường Hạo Dương ngẩng đầu lên:
“Nàng biết bộ dạng bức tranh giả này nét 乃út hỏng là cái gì không?”
Tạ Thanh Kiều quyết đoán lắc đầu.
“Nó sẽ tán mực!”
“Có ý gì?”
Đường Hạo Dương chỉ vào bức tranh Trung sơn thủy này: “Thẩm Dục là 1 người 乃út lực thâm hậu, hơn nữa dùng là mực nước rất đặc biệt. Họa lên đi sau cho dù là tiếp qua trên dưới một trăm năm cũng sẽ không tán mực. Nhưng bức tranh giả này lại không phải 乃út lực kia, cũng liền ngay cả mực nước cũng không bằng đồ Thẩm Dục sử dụng. Cho nên, chỉ cần một chậu nước nóng giội lên, mực nước tuyệt đối tản ra!” Cái người làm giả tranh này nhất định là ngờ tới tranh Thẩm Dục đắt có thể so với hoàng kim, ai sẽ không có việc gì dùng loại phương pháp nước giội đi luận thật giả, đây không phải là ăn no rỗi việc sao? Cho nên mới đối với chuyện tán mực không kiêng nể gì như thế.
“Chúng ta thử xem?” Tạ Thanh Kiều hai mắt tỏa sáng nhìn Đường Hạo Dương, lập tức lại ngượng ngùng ngồi trở lại trên ghế đẩu:
“Ha ha, khi ta không có. Coi như là phó nhạn sách, chúng ta cũng không thể phá hư nó, nếu không ba tháng sau lấy cái gì đền.”
Ai ngờ, Đường Hạo Dương nói:
“Ai nói không có thể giội! Giả sẽ phải diệt trừ, nếu không về sau còn có thể lừa gạt nhiều người hơn.” Chỉ thấy Tạ Thanh Kiều đứng dậy tựa hồ muốn đi ra ngoài cầm bồn, Đường Hạo Dương lập tức hô:
“Nhưng không phải là hiện tại!”
Tạ Thanh Kiều dừng bước lại không muốn lần nữa ngồi trở lại, bất quá nàng thật sự muốn xem bức họa kia tán mực dáng thế nào. Kiếp trước có thấy qua danh họa, thấy bức tranh nhưng nàng đều là cách một cái TV để xem.
Tạ Thanh Kiều lưu luyến nhìn xem Đường Hạo Dương đem bức tranh thu hồi. Hắn là thật sợ hãi người nào đó một cái tâm huyết liền đem bức tranh làm hỏng.
“Bức tranh này, một bức họa tốt như vậy. Kỳ thật kỹ thuật làm bức tranh phó nhạn sách còn khó khăn, và còn có tính khiêu chiến hơn.” Tạ Thanh Kiều phối hợp nói, hoàn toàn không có phát giác Đường Hạo Dương ánh mắt như có tri âm một loại nhìn nàng.
“Nàng cũng cảm thấy làm giả thật sự tốt hơn?”
“Cũng không phải .” Tạ Thanh Kiều vô hạn lưu niệm nhìn xem cái hộp của bộ bức tranh giả: “Chàng nghĩ xem, nhất là cái loại đại sư làm giả cao siêu, bọn họ cả đời đắc ý nhất là đừng quá mức lấy giả loạn thật, hơn nữa còn loạn để cho người khác tâm phục khẩu phục. Mà trọng yếu nhất chính là bọn họ loạn thậm chí có khả năng còn có thể vượt qua nguyên tác.”
“Nàng thật cảm thấy như vậy?”
“Đúng vậy.” Tạ Thanh Kiều gật đầu, nàng loại thuộc tính chỉ sợ thiên hạ không loạn ẩn núp giờ phút này cần một cái miệng đột phá. Qua một lát, đột nhiên phát giác được Đường Hạo Dương cười như thế nào so với ngày thường có chút thâm ý.
“Bức tranh này là 1 bức tranh tốt, chỉ tiếc còn thiếu sót điểm hỏa hậu.”
Nhìn xem Đường Hạo Dương càng ngày càng hưng phấn, Tạ Thanh Kiều chỉ cảm thấy lông mày nhảy dựng, tâm cẩn thận hỏi:
“Chàng, chàng cũng không phải là muốn chính mình vẽ một bức đó chứ?”
Thấy Đường Hạo Dương cho nàng một cái ánh mắt đúng là như thế Tạ Thanh Kiều vụt đứng người lên:
“Chàng sẽ không phải muốn dùng chính bức tranh mình vẽ làm thành bức tranh như thật, sau đó lấy giả loạn thật?”
Đường Hạo Dương tiếp tục gật đầu.
“Chàng..chàng…” Tạ Thanh Kiều chỉ cảm thấy thế giới này có vẻ loạn. Nếu người thư sinh kia là muốn dùng giả đến làm cho bác cổ hiên thân bại danh liệt, như vậy hắn rất có thể sẽ có bức tranh thực. Chờ Đường Hạo Dương cầm ra bức tranh giả này không phải thật tốt trúng ý nguyện đối phương sao?
“Theo nàng trên đời này cái gì là thật cái gì là giả?” Đường Hạo Dương đương nhiên biết rõ Tạ Thanh Kiều trong lòng suy nghĩ gì:
“Nếu nói ba người làm nên non. Đến lúc đó hắn coi như là xuất ra bức tranh thật ta cũng muốn cho nó biến thành giả!” Suy nghĩ một chút lại nói:
“Chẳng lẽ nàng đối với kỹ thuật làm giả của ta không yên tâm?”
Tạ Thanh Kiều khó được khi thành thực gật đầu, rồi lập tức lắc đầu, lúc này chân chó cười:
“Ngài đây không phải là có vài năm không động 乃út sao, sao có thể giống như bình thường rèn luyện.”
Thấy nàng bộ dáng này, Đường Hạo Dương lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng. Thôi, hắn còn chưa muốn nói cho Tạ Thanh Kiều trong Đường phủ này cơ hồ có hơn phân nửa đồ cổ đã bị hắn đổi qua, hơn nữa đến nay không có người nào phát hiện. Hôm nay đại sư làm giả Đường Hạo Dương tái xuất giang hồ, cái thứ nhất làm chính là tranh của Thẩm Dục, thật cũng không tính làm rớt thân phận của hắn.
“Tranh này vẫn là đưa cho Đại ca, cái gì cũng không cần. Thời gian còn ba tháng, chúng ta không vội.”
Qua một đoạn thời gian, trong phủ gió êm sóng lặng, bình tĩnh làm cho Tạ Thanh Kiều thiếu chút nữa đều đã quên còn có chuyện bức tranh giải này. Ngày này nàng đang nằm tại ghế bành cắn hạt dưa, hoa hồng đột nhiên đi đến nói với nàng:
“Lão phu nhân mời, nói là trong phủ có dưa và trái cây mới nhập về, lkêu tam thiếu phu nhân đi nếm thử.”
Tạ Thanh Kiều thiếu chút nữa không có viên hạt dưa làm cho sặc ૮ɦếƭ. Lão phu nhân mỗi lần mời khách, đều là chồn chúc tế gà. Những ngày này Tạ Thanh Kiều nàng cơ hồ là không ra cổng 1 bước, cả ngày lẫn đêm ngồi ở viện nhà mình ăn ngon ngủ yên, lại được nghe Đường Hạo Dương chia xẻ kinh nghiệm làm giả của hắn, cái cằm trước kia nhọn hôm nay đều trở nên có chút tròn.
Trên đường đi chỗ lão phu nhân, Tạ Thanh Kiều ý vị nghĩ hành vi của mình trong mấy ngày nay, giống như không có gì đáng giá càu nhàu, thật không hiểu lão phu nhân lần này trong hồ lô rốt cuộc muốn làm cái gì.
Vừa đi vào cửa chỉ thấy lão phu nhân có chút hăng hái ngồi ở trên giường, trên mặt chẳng biết lúc nào xếp đặt ể.
“Đến đến, cháu ngoan, nhanh lên đi đến cùng lão tổ tông đánh ván cờ. Lão tổ tông nghiện cờ mà đang lo tìm không được người.”
Tạ Thanh Kiều mang hoàn toàn tinh thần đi tới, thật đúng là khay cờ tướng. Bất động thần sắc đánh giá ván cờ, phát hiện cũng không phải gì đó tàn cuộc đơn lẻ, giống như cũng không có gì thâm ý gì ở trong đó. Đáy lòng thoáng thở phào một cái, chẳng lẽ lão phu nhân thật sự là nghĩ tìm người đánh cờ thôi.
Một nén nhang sau.
Tạ Thanh Kiều an nhàn uống một ngụm trà:
“Lão tổ tông, ngài đây là nghĩ bảo trụ binh sĩ.”
Lão phu nhân cũng không ngẩng đầu lên, mạnh mẽ nhìn chằm chằm bàn cờ, tự hồ chỉ nhìn chằm chằm như vậy có thể thay đổi thế cục:
“Đừng ầm ĩ, cháu hiểu gì, binh sĩ sang sông phải dùng xe.”
Tạ Thanh Kiều chu mỏ, tiếp tục an nhàn uống trà, ván cờ này lão phu nhân là đã định là thua.
“Hắc hắc, binh sĩ ta đây thật đúng là thành thần binh thiên tướng !” Lão phu nhân đột nhiên hoa tay múa chân, Tạ Thanh Kiều sững sờ, tròng mắt nhìn bàn cờ không khỏi sắc mặt đại biến.
“Xem một chút, nhìn lão tổ tông cháu chiêu này cao cờ!” Một cái không chút nào lưu tướng. Lão phu nhân vừa lòng thỏa mãn vỗ vỗ tay:
“Cháu ngoan, cháu có biết binh sĩ ta đây tên gì không?”
Tạ Thanh Kiều vẻ mặt buồn bực, nàng làm sao lại không để ý bị thua đây? Đang nghiêm túc nghiên cứu ván cờ lão phu nhân nói:
” Binh sĩ của ta tên Đường Hạo Dương.”
“Phốc” Tạ Thanh Kiều một ngụm trà xanh phun ra. Lão phu nhân, ngài còn có thể uyển chuyển thêm chút được không?
“Cháu xem một chút, Hạo Dương đã tốt lắm chuyện như vậy sớm muộn cả Đường phủ đều biết. Trước kia nó tâm tính hài nhi với cháu cùng nhau đùa giỡn. Nhưng bây giờ bất đồng, Hạo Dương năm nay cũng hai mươi có lẻ…”
Này, lão phu nhân ngài rốt cuộc muốn cái gì? Tạ Thanh Kiều chỉ cảm giác mình đầu đầy mồ hôi, lại càng không tự chủ xoa xoa cái trán, tiếp tục lắng nghe lão phu nhân “dạy bảo”.
“Hạo Dương đứa bé này bình thường bất hiện sơn bất lộ thủy. Không có biện pháp, nó trời sinh tính tình cứ như vậy. Nhưng cháu chớ nhìn nó trong ngày thường bình tĩnh tỉnh táo, kia là đối với những người khác. Nhưng đối với cháu…” Lão phu nhân chau chau mày thuận tiện vỗ vỗ Tạ Thanh Kiều bên cạnh đã mồ hôi đầm đìa:
“Thủy chung là không giống như vậy, nó thẹn thùng! Nhưng cái Tôn nhi này của ta nó nội tâm, tuyệt đối là bình thường!”
Lão phu nhân, ngài trực tiếp nói hắn khó chịu không phải được sao. Tạ Thanh Kiều tiếp tục lau mồ hôi, nàng làm sao nghe không ra ý của lão phu nhân. Nhưng tình hình trước mắt nàng cùng Đường Hạo Dương quan hệ chính là đồng minh một chiến tuyến, xa hơn tiến lên là phía trước một bước, Tạ Thanh Kiều cảm thấy không được tự nhiên, nếu là lui về phía sau một bước nàng lại cảm thấy không cam lòng. Vì vậy hiện tại liền đứng im tại đó.
“Tục ngữ nói nam đuổi theo nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa.” Lão phu nhân vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc đây chính là quan hệ để bà có thể thuận lợi ôm lên tằng tôn nha. Nghĩ đến đây, không khỏi lại hướng phía bụng Tạ Thanh Kiều xem xét vài lần. Bà phát hiện Tạ Thanh Kiều gần đây giống như hơi mập. Mập là tốt, trước kia gầy như con khỉ con, mập mới tốt sinh. Ai da, chỉ cần vừa nghĩ tới tằng tôn hồng hào là lão phu nhân cứ vui vẻ không ngủ được.
Thông qua ánh mắt của lão phu nhân kia, Tạ Thanh Kiều chuông báo động đại chấn nàng muốn giảm béo! Nàng muốn giảm béo! Không nghĩ tới, trở lại cổ đại giảm béo rõ ràng cũng tђàภђ ђạng mục đầu tiên của mình, thật sự là bi thống.
“Hai cháu thành thân đều hơn hai năm, chuyện trước kia đều đã qua. Mà trọng yếu nhất chính là nắm chặt hiện tại!” Lão phu nhân nắm tay Tạ Thanh Kiều :
“Ta biết rõ mẹ cháu qua đời sớm, có nhiều thứ không dạy qua cháu.”
“…” Giờ phút này Tạ Thanh Kiều đã cảm thấy chính mình cùng lão phu nhân đã không hề có gì giống để có thể nói chuyện với nhau.
“Quyển này là tuyệt bản ta cất kỹ đã lâu, cháu lấy về thật tốt nghiên cứu. Nếu như không hiểu, cháu có thể khiêm tốn đi thỉnh giáo một chút Hạo Dương, đứa bé kia từ bé thông minh bảo đảm vừa nhìn liền hiểu.” Cố gắng lên vì tằng tôn của ta!
“…” Lão phu nhân, ngài thật sự là quá thông minh, danh hiệu nữ trạng nguyên quả nhiên không phải là hư danh. Tạ Thanh Kiều kinh hoàng sợ hãi tiếp nhận sách.
Đợi nàng từ chỗ lão phu nhân đi ra, đã hoàn toàn trở nên không ý thức. Trở lại chỗ của mình ngơ ngác ngồi ở trên ghế, nàng muốn hảo hảo tiêu hóa một chút ý của lão phu nhân, lão phu nhân tư tưởng thật sự là quá cao thâm.
“Nàng cầm trong tay cái gì?”
Một thanh âm làm Tạ Thanh Kiều cả kinh nhảy dựng lên, cúi đầu vừa nhìn trong tay cầm”Bách khoa toàn thư “ lão phu nhân tặng khiến nàng bị hù dọa luống cuống tay chân đem sách nhét vào trong.
“Không có gì không có gì, một quyển đánh võ thôi.” Tạ Thanh Kiều cảm thấy nàng hôm nay chảy mồ hôi hơi nhiều.
Đường Hạo Dương cũng không để ý, chỉ là hỏi nàng xế chiều hôm nay đi chỗ lão phu nhân làm cái gì.
Tạ Thanh Kiều không khỏi mặt một hồi đen một hồi trắng, xem Đường Hạo Dương không khỏi nhíu mày.
“Chàng làm cái gì?”
Thấy Đường Hạo Dương đột nhiên duỗi ra tay, Tạ Thanh Kiều hù dọa vội vàng lui về phía sau trốn. Đường Hạo Dương ngượng ngùng thu tay lại:
“Ta thấy nàng sắc mặt không tốt, nghĩ nhìn một chút có phải hay không là nóng rần lên.”
“A, thi*p rất tốt, không có việc gì không có việc gì….” Tạ Thanh Kiều thở phào, nàng đây là thế nào, như thế nào trở nên trông gà hoá cuốc như thế, đều là lão phu nhân buổi chiều nháo cái kia.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Thấy Tạ Thanh Kiều tránh né Đường Hạo Dương trong lòng sinh ra một chút thất lạc, liền nói ngay:
“Ta về thư phòng, bức tranh kia còn không có xong, nàng… nghỉ ngơi thật tốt.”
Đợi Đường Hạo Dương đi rồi, Tạ Thanh Kiều lặng lẽ xuất ra quyển sách kia của lão phu nhân lật vài trang, một xấp dầy có khẩu vị nặng như vậy! Rõ ràng phần lớn đều là nữ thượng nam hạ…
“Pằng!” Tạ Thanh Kiều quyết đoán khép sách lại, không chút do dự đem khóa tại tầng dưới chót nhất ngăn tủ. Ngồi cạnh bàn nằm nghiêng đầu đặt ở trên bàn cau mày, trong lòng lộn xộn một mảnh. Đối với Đường Hạo Dương nàng tựa hồ vẫn không có dũng khí đi đối mặt với cuộc sống sau này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc