Đường Hạo Nhiên thở dài, ngã vào trong ghế bành hướng phía lão chưởng quỹ bực mình xua tay:
“Được rồi được rồi, ta nghĩ đi ai cũng ngăn không được, lão canh phòng nghiêm ngặt tử thủ như vậy làm chi?”
Lão chưởng quỹ dù sao cũng là người từng trải, đã sớm luyện thành sắc mặt không thể biểu lộ. Đối mặt với Đường Hạo Nhiên giống như nuốt ruồi bọ thần vẫn như cũ không vội chậm rãi nói:
“Đại thiếu gia bây giờ là Thiếu đương gia, những thứ này vẫn là cần ngài xem qua, cùng với đồ cổ ở hậu viện trong khố phòng mỗi ngày đều phải dò xét một lần.”
Đường Hạo Nhiên cau mày, đè nén trong lòng khó chịu gầm nhẹ nói:
“Lão có phải hay không còn muốn cho ta mỗi ngày giám định một chút đồ cổ ra vào trong cửa hàng chứ?”
Lão chưởng quỹ khẽ khom eo, cũng không giơ lên ngẩng đầu lên mắt bình tĩnh nói:
“Này cũng không cần. Phân biệt thật giả sẽ có người chuyên môn làm, nếu không bọn họ cũng không thể lấy không tiền công. Đại thiếu gia, ngài xem ngài bây giờ là không phải cần phải xem một chút sổ sách sao?”
“Sổ sách sổ sách!” Đường Hạo Nhiên đột nhiên đập lên cái bàn:
“Ta không có tới thì mấy người như thế nào không tìm ta xem ư? Cứ dựa theo lúc ta không có đến theo quy củ mà làm là được rồi.”
“Bẩm Đại thiếu gia, trước đều là Nhị thiếu gia xử lý, hôm nay Đại thiếu gia đến đây, đương nhiên là Đại thiếu gia quản lý.”
Lão chưởng quỹ bộ dạng không nóng không vội làm cho Đường Hạo Nhiên cảm giác mình ở tiếp nữa tám phần sẽ bị tức ૮ɦếƭ. Trong lỗ mũi thô thô hừ nhẹ, lập tức đứng người lên, bỏ rời đi! Vừa muốn đi, lão chưởng quỹ không chút hoang mang ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại lắc đầu đi đến một bên trên giá gỗ lấy ra 1 quyển tranh. Đường Hạo Nhiên có chút buồn bực, cái lão nhân này muốn làm cái gì?
Chỉ thấy lão chưởng quỹ đem cuộn tranh họa từ từ mở ra, kêu một tiếng tiểu nhị, ngoài phòng tiểu nhị tựa hồ sớm có chuẩn bị lập tức xách bàn gỗ lư hương tiến đến.
Đường Hạo Nhiên lần này hoàn toàn mắt choáng váng, lão chưởng quỹ trên tay rõ ràng cầm bức họa vị tổ của Đường gia cũng chính là thái gia gia của Đường Hạo Nhiên!
Lão chưởng quỹ đem bức họa Đường lão thái gia cung kính treo trên tường, dâng hương hỏa. Chính mình lui lại mấy bước, hướng phía bức họa quỳ xuống:
“Lão thái gia, lão nô vô năng,không thể đem gia nghiệp ngài lưu lại kinh doanh tốt, lão nô vô năng a!” liền quỳ khóc trên mặt đất (L: cao tay)
Quá… quá độc ác! Đường Hạo Nhiên hoàn toàn không ngờ rằng lại còn có một chiêu này! Nếu như lúc này hắn cứ như vậy đi, đây chẳng phải là trên lưng có danh nhơ bất trung bất hiếu sao? !
“Đường bá, Đường bá!” Đường Hạo Nhiên cắn răng nhẹ khẽ đẩy đẩy lão chưởng quỹ quỳ trên mặt đất:
“Ta xem sổ sách còn không được sao? Lão đừng quỳ.”
Lão chưởng quỹ giương mắt:
“Đại thiếu gia nói thế thật ư?”
Đường Hạo Nhiên lập tức gật gật đầu.
Lão chưởng quỹ chậm rãi đứng lên:
“Vậy thì mời Đại thiếu gia trở lại vị trí.”
Đường Hạo Nhiên nhận mệnh cầm lấy sổ sách, cuộc sống sau này rốt cuộc làm như thế nào qua đây, len lén nhìn bức họa ngước mắt mắt, lập tức cảm thấy người trong bức họa kia đang nhìn mình chằm chằm. Lão thiên à, chẳng lẽ hắn phải ngày ngày tại ánh mắt của thái gia gia nhìn chăm chăm quản lý Bác cổ hiên sao?
Gặp Đường Hạo Nhiên vẻ mặt mặc dù không muốn nhưng cũng không khỏi không nghiêm túc nhìn sổ sách, lão chưởng quỹ len lén lau đi lệ trên khóe mắt nghĩ thầm: tam thiếu phu nhân một chiêu này thật đúng là tuyệt! (L: biết ngay…)
“A… Hắt xì!”
“Nương tử, nàng làm sao vậy, cảm mạo sao?”
Tạ Thanh Kiều xoa xoa mũi, không biết tại sao mấy ngày nay nàng luôn hắt xì hơi, ai nghĩ mình đây.
“Không có, chính là cảm thấy ngứa mũi nhột.” Nhìn Đường Hạo Dương vẻ không có tinh thần gì, Tạ Thanh Kiều quan tâm hỏi:
“Chàng mới gần đây làm sao vậy, làm sao ngày đều không tỉnh ?”
Đường Hạo Dương ngáp một cái:
“Ta cũng không biết, chính là muốn ngủ.”
“Có muốn hay không uống chút trà sâm nâng cao tinh thần?”
Đường Hạo Dương lắc lắc đầu:
“Ta có uống, vẫn luôn uống, nhưng vẫn muốn ngủ.”
Tạ Thanh Kiều cũng không thấy manh mối gì, tạm thời đem trở thành là di chứng của tết Trung Nguyên.
“Muốn ngủ thì đi ngủ, hoặc là đi tìm mấy nha hoàn kia chơi có lẽ tinh thần đã tốt rồi.”
Đường Hạo Dương nỗ lực mở to mắt :
“Ta ngủ một lát, nương tử cũng đi ngủ trưa.”
“Ừ.” Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, lúc này lại hắt hơi một cái. Ai, rốt cuộc làm sao vậy, nàng có nhiều người quen như vậy sao, thời khắc nào cũng nhớ mình.
Lúc này, hoa hồng cầm một phong thư tiến đến, Tạ Thanh Kiều vừa nhìn là 乃út tích của Lâm Mặc, bất quá là Tạ lão đầu tìm Lâm Mặc viết giùm. Chủ yếu là phụ thân nhớ con, tết Trung Nguyên con không về nhà, hiện tại cũng nên về nhà ngó lão đầu tử ta đây 1 chút.
Tạ Thanh Kiều nhìn xem ngày viết, là ngày hôm qua viết. Đảo mắt vừa nghĩ trong lòng hiểu bảy tám phần, tám phần là nhanh đến cuối tháng, Tạ lão đầu bạc cũng mau hết rồi. Đường phủ nhiều quy củ nữ quyến không được tùy ý ra ngoài, dĩ vãng đều là phái người đi đưa bạc. Bất quá những ngày này trong phủ bởi vì chuyện của nhị phu nhân làm cho không khí không tốt, xuất phủ giải sầu cũng là tốt, Tạ Thanh Kiều liền hướng đại phu nhân nói rõ nguyên do. Trải qua chuyện Đại thiếu gia quản lý bác cổ hiên, đại phu nhân đối với con dâu này là càng xem càng thuận mắt, hai lời liền đồng ý.
Lúc này, Tạ Thanh Kiều mang theo hoa hồng ngồi kiệu hướng chỗ Tạ lão đầu đi. Tổng cộng hai gian phòng thêm một cái viện, đây là nơi ở của Tạ lão đầu. So với Tạ Thanh Kiều trước khi xuất giá, cái nhà không tránh được gió, không che nổi mưa vẫn là tốt hơn nhiều.
Đẩy cửa ra, Tạ Thanh Kiều liền hô:
“Cha, con đã trở về.” Vừa dứt lời liền nghe trong sân truyền đến hai thanh âm:
“Ta đi pháo!”
“Mã lai!”
Tạ Thanh Kiều nhướng trán, hai người này nước cờ đi dở một đống.
Tạ lão đầu uống một ngụm trà:
“Ta mới đi.”
Lâm Mặc hết sức chăm chú mà nói:
“Tiếp tục!”
Tạ Thanh Kiều rốt cục nhìn không được, nàng vẫn cho là người cổ đại đều là cao thủ đánh cờ, không ngờ đều là ở trước bàn cờ ngồi thiền. Lúc này đi đến bên cạnh Tạ lão đầu, chỉ vào xe đối với Tạ lão đầu nói:
“Ra xe, chặn mã của hắn.”
Tạ lão đầu sững sờ, lúc này mừng rỡ vẻ mặt đắc ý:
“Đúng vậy, ta xem cậu còn nhảy không!”
Lâm Mặc vẻ mặt xin giúp đỡ đáng thương nhìn Tạ Thanh Kiều, Tạ Thanh Kiều đành phải lại nói:
“Huynh liền lùi sĩ ngăn cản pháo.”
“Đúng vậy!” Lâm Mặc bừng tỉnh đại ngộ.
Hai người cảm thấy rất mất mặt, viện cớ thu bàn cờ.
Tạ lão đầu lôi kéo Tạ Thanh Kiều ngồi xuống:
“Tết Trung Nguyên này con không ở nhà, mặc dù con gái gả ra ngoài như nước ra ngoài, nhưng con nếu đã đã trở lại vẫn nên thắp nén hương cho nương con.”
Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, vào phòng khấu đầu dâng hương. Đi ra thấy Lâm Mặc còn chưa đi không khỏi hỏi:
“Huynh không cần đi nha môn sao?”
Lời nói mới ra miệng trông thấy Lâm Mặc giảo hoạt mỉm cười, Tạ Thanh Kiều chu mỏ, nàng hiểu.
“Cậu ta, nha môn gần đây nhàn, không có chuyện gì cứ tới đây theo giúp lão đầu tử ta tán gẫu.” Tạ lão đầu từ trong nhà mang bàn đi ra:
“Hôm nay con ở chỗ này ăn cơm tối, nha đầu này, đi mua cho ta hai lượng rượu nữa.”
“Dạ.” Tạ Thanh Kiều vén lên tay, phảng phất trở lại hai năm trước. Khi đó nàng mỗi ngày chuyện trọng yếu nhất chính là bán đậu hũ, thuận tiện rửa rau thơm ngày hôm sau cùng nhau mang tới trong cửa hàng.
Lời đàm tiếu nhân gian, ba người ngồi nhắc lại chuyện trước kia, năm đó Tạ Thanh Kiều nữ lưu manh này là như thế nào sửa trị những lưu manh động tay động chân kia.
Lâm Mặc chỉ là nghe, khi đó hắn cũng không ở chỗ này. Hắn rời đi Vân Châu thành hai năm, trong hai năm kia hắn nghe từ trong nhà an bài đi kinh thi, chờ lúc trở lại Tạ Thanh Kiều mới vừa gả vào Đường phủ.
“Xú nha đầu này, mỗi lần những tên lưu manh mua đậu hũ, nó sẽ đưa lên một bả rau thơm. Ai, đều là bị chủ chứa của Thúy liễu các dạy bậy.”
Tạ Thanh Kiều không khỏi mỉm cười, rau thơm ăn nhiều hơn có tác dụng gì? Đương nhiên là bất lực! Đám lưu manh kia gieo gió gặt bão, liền không trách được nàng giở trò.
Tạ lão đầu uống rượu, lời nói cũng nhiều hơn, lôi kéo Lâm Mặc nói:
“Cái nha đầu này cũng làm ta không tĩnh tâm. Cháu là không biết, nó khi…” Tạ lão đầu chu mỏ, tựa hồ nhớ tới bạn già qua đời:
“Tính không được…Tóm lại, Đường phủ sự nghiệp đại, nha đầu này là một mình ra ngoài. Lâm Mặc a, cháu biết chỗ nào hãy chỉ cho nó!”
Tạ lão đầu lời nói không phải là không có căn cứ, nhà Lâm Mặc họ cũng là địa chủ một cả vùng. Nhớ năm đó, Tạ lão đầu còn thuê qua vùng đất nhà hắn làm vài năm.
Cũng không biết Lâm Mặc có hay không bị Tạ lão đầu lời nói làm xúc động như có điều suy nghĩ hỏi:
“Ta thấy Đường phủ gần đây không yên ổn, muội tốt nhất trung lập.”
Tạ Thanh Kiều sững sờ:
“Làm sao huynh biết?”
Lâm Mặc quay đầu, nhìn phía xa xuất thần:
“Đường gia đại gia rõ ràng quản lý bác cổ hiên, đây không phải là chuyện quá kỳ quái sao? Dĩ vãng Đường gia tại Vân Châu thành làm ăn đều là Nhị gia Đường Hạo xa kinh doanh, chắc hẳn vị Nhị gia này gần đây gặp được chuyện phiền toái.”
Tạ Thanh Kiều cảm thấy trầm xuống, kỳ thật Lâm Mặc lời nói có đôi khi rất đáng sợ. Thu thập cái bàn, Tạ Thanh Kiều trầm tư hồi lâu, rốt cuộc vẫn là nói cho Lâm Mặc chuyện Đường phủ có người đối với Đường Hạo Dương hạ độc.
Lâm Mặc ngơ ngẩn: “Hắn gần đây ăn cái gì kỳ quái không?”
Tạ Thanh Kiều lắc lắc đầu, chỉ có lần trước đi đại phu nhân chỗ đó bốc thuốc, cũng may nàng đều nhớ rõ liền kể cho Lâm Mặc. Lâm Mặc nghe khẽ nhíu mày, thuốc không có sai.
Có hỏi lúc trước Tạ Thanh Kiều hỏi hoa sen vấn đề, Tạ Thanh Kiều từng cái đáp ra. Lâm Mặc thở phào, thuốc cần phải không có vấn đề.
Lúc này, Tạ lão đầu từ trong nhà đi ra, hướng phía Tạ Thanh Kiều nói:
“Con trở về, ra ngoài đến như vậy lâu cũng cần phải trở về.” Nói rồi, ho khan vài thanh.
Tạ Thanh Kiều có chút bận tâm: “Cha, cuống họng không thoải mái còn uống rượu, có cần hay không thỉnh lang trung?”
Tạ lão đầu liếc nàng một cái: “Thân thể ta cốt cường tráng lắm! Bất quá là mấy ngày nay cuống họng có chút nhột, lấy ít thuốc uống là được.”
“Vậy là tốt rồi, ngài có thể nhớ kỹ ngàn vạn lần chớ ăn đồ lạnh, miễn cho đối với họng không tốt.”
Tạ lão đầu khoát khoát tay: “Đi nhanh một chút, ta tự biết.”
Tạ Thanh Kiều cười lắc đầu, vừa định sẽ đối Lâm Mặc cáo từ, đã nhìn thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc đứng ở một bên, vững vàng nhìn Tạ Thanh Kiều, gằn từng chữ:
“Cái thuốc kia, có độc!”
Nếu như không phải là lời Tạ lão đầu nói, Lâm Mặc cảm giác mình cũng sẽ bị cái đơn thuốc kia lừa gạt đi, người kê thuốc này thủ đoạn hạ độc thật đúng là cao minh!