Đại kết cục (thượng) vui buồnTiếng cười của ba người khiến cho ba Chử ngủ trưa trong phòng cũng đi xuống tầng. Chử Vân Hành để ba nhìn đến bức tranh của Triều Lộ, chỉ vào nói: "Ba, ba đến nhìn xem, đây là bức tranh mà Triều Lộ vẽ giống con đây này."
Sau khi ba Chử nhìn thấy cũng buồn cười, nói với Triều Lộ: "Bức tranh vẽ thật... Thật không sai."
Dù sao cũng là đối mặt người lớn, Triều Lộ không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng ngăn trước bức tranh, giấu bức tranh đi nói: "Bác Chử, con vẽ chơi đấy ạ."
"Con hồ ly này, quả thật làm người khác yêu thích... " ba Chử một bộ dạng cố gắng nín cười, rồi lại làm một bộ dạng đứng đắn, "Quả nhiên giống con của ta."
Chử Vân Hành nói: "Ba, không ngờ ba khen người như vậy đấy."
Triều Lộ liếc anh một cái, cũng nhịn không được bật cười lên.
"Ba, con với Triều Lộ phải đi trước." Chử Vân Hành dừng một chút, đi đến gần một bước với ba Chử, nói, "Sau này, con sẽ thường xuyên đưa Triều Lộ về đây thăm cha."
Triều Lộ quay đầu sang, nhìn lại sườn mặt anh tuấn của anh, kìm lòng không đậu khoác lên khuỷu tay của anh.
Trong ánh mắt ba Chử lóe lên tia sáng nhàn nhạt óng ánh, trong nháy mắt biến thành ý cười dịu dàng: "Tốt, lại nói, ba cũng nên thừa dịp hiện tại còn đi lại được, nên đến chỗ con ngồi một chút. Vân Hành, con tuy là một đứa con khiến người khác yên tâm, cho nên ba không nên lơ là con. Chẳng qua là mấy năm này, ba đã già rồi, sức khỏe cũng không còn tốt, hơn nữa... cha càng yêu thương con, càng muốn quan tâm con, trong lòng lại càng… là do cha, quá mềm yếu." Ánh mắt của ông chuyển hướng từ người Vân Hành sang Triều Lộ, "Ngược lại không bằng Triều Lộ, một cô gái tuổi còn trẻ lại có thể kiên cường dũng cảm như vậy."
"Cha, con đều biết." Chử Vân Hành chống gậy, tiến lên một bước rồi dừng lại, vươn tay ôm lấy cánh tay của ba Chử, "Con sẽ sống tốt, ba phải tin tưởng con của cha."
Nước mắt của Triều Lộ tuôn như suối, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười . Đi tới cửa trước, Triều Lộ đang muốn lôi xe lăn đã gấp lúc trước ra, Chử Vân Hành dùng cổ tay trái ᴆụng ᴆụng cô, cúi đầu nói: "Anh chống gậy đi."
Triều Lộ suy nghĩ một chút, tòa nhà nơi cô ở không có thang máy, nếu ngồi xe lăn, chỉ sợ cô chỉ có thể cõng Vân Hành trên lưng mất. Cho nên nói: "Nếu không mang theo, thì xe lăn của anh phải làm sao bây giờ?"
Chử Vân Hành nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có chuyện gì, dù sao anh rất ít dùng xe lăn." Triều Lộ vừa muốn nói gì, đã bị anh cắt ngang nói, "Nếu không thì, đợi chút nữa đưa em về trước anh sẽ bắt xe đến chỗ cha, lấy xe lăn trở về. Hơn nữa, so với ngồi xe lăn, chống gậy sẽ dễ dàng bắt xe hơn."
Triều Lộ yên lặng cúi đầu, không đưa ra lời dị nghị gì nữa.
Triều Lộ nói: "Vân Hành, thật ra thì em cũng cảm thấy, bản thân có xe sẽ tương đối tiện hơn. Cho nên, trước đó em đã đăng ký học lái xe, cuối tuần sau bắt đầu mở lớp."
"Ừ, thì tốt a."
Cô khoác tay anh nói, đem đầu đặt trên đầu vai anh: "Ừ, như vậy cho dù chúng ta đi đến bất kì nơi nào sẽ tiện hơn nhiều."
"Sẽ tiện rất nhiều." Anh cười cười."Nói thật, anh rất hoài niệm cái cảm giác chạy như bay này."
Hai đầu lông mày Triều Lộ nhíu lại, theo bản năng gầm nhẹ nói: "Vân Hành, chạy nhanh rất nguy hiểm . Anh..."
Anh buồn cười nhìn cô: "Đứa ngốc, hiện tại cho dù anh có muốn, cũng không thể. Xe của nhà chúng anh, đã sớm bán từ mấy năm trước rồi, không chỉ có anh không thể lái, ngay cả ba cũng không thể phanh xe nữa rồi."
Triều Lộ ý thức được mình đã lỡ lời, nhưng không nhịn được hỏi: "Vân Hành, nguyên nhân tai nạn năm đó của anh, là bởi vì tăng tốc độ sao?"
Anh sững sờ một chút, lắc đầu nói: "Không phải vậy."
Cô đem bàn tay trái của mình đặt lên trên lưng của anh, năm ngón tay hơi sững lại, ngước mắt hỏi: "Làm sao xảy ra?"
Anh nhìn cô, im lặng một lúc, nói: "Em đồng ý với anh, nếu như nói thật cho em biết, vô luận như thế nào em đều phải cố gắng giữ bình tĩnh nhé."
Huyệt thái dương của Triều Lộ nhảy lên thình thịch, nhưng cô vẫn nói: "Được, giữ bình tĩnh."
Chử Vân Hành nhìn chằm chằm cô một lát, dùng tay phải ôm ngược lại lưng cô, nói: "Khi đó, anh đang muốn mua một món quà tặng bạn gái lúc đó, vừa vặn, ở đầu phố đối diện anh nhìn thấy cô ấy, anh cảm thấy rất vui mừng... Cho nên chờ đến khi đèn xanh sáng, liền đi về phía trước... Nhưng mà, vào lúc đó có một chiếc xe..."
Bả vai của Triều Lộ không tự chủ được dựng thẳng lên, đầu dời khỏi bả vai anh, cô kinh ngạc nhìn anh: "Anh là vì cô ấy nên mới..."
Cô cảm giác được bàn tay của mình bị Vân Hành cầm chặt, lòng cô run sợ một hồi, nói không ra lời là ghen tỵ, là chua xót hay là đau lòng. Cô ngồi sững sờ, ánh mắt mờ mịt.
Anh nhẹ nhàng nói: "Triều Lộ, nói như vậy cũng không công bằng."
Thái độ nóng lòng giải thích cho bạn gái trước của Vân Hành khơi dạy sự tức giận ẩn giấu của Triều Lộ. Có lẽ, Chử Vân Hành nói đúng, đây chỉ là sự bất hạnh ngoài ý muốn, ai cũng không muốn bi kịch xảy ra. Nhưng mà, vào giờ khắc này, cô không thể nào nghe được anh giải thích cho cô ta.
Trong lòng dù hiểu… hiểu nếu vì chuyện này nổi giận là không đúng, nhưng cô chính là cảm thấy không vui vẻ, không thể làm gì khác hơn là buồn bực không nói lời nào.
"Triều Lộ" Anh nhìn cô, trong giọng nói đang tìm mọi cách lấy lòng, "Bất kể như thế nào, ai cũng không có cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra. Nếu như việc này khiến em cảm thấy khó chịu, anh chỉ có thể xin em hãy tha thứ. Anh biết em không thích nghe chuyện cũ như vậy… đây cũng là nguyên nhân từ trước đến nay anh chưa từng nói rõ với em. Triều Lộ, thật ra thì nói cho cùng, chuyện đó không phải là quan trọng nữa rồi, quan trọng là... hiện tại anh đang nắm tay người nào mà thôi."
Con ngươi của Triều Lộ chậm rãi chuyển động, rơi xuống giữa tay cô cùng Chử Vân Hành, tay của cô vẫn cầm bàn tay trái của anh, mà tay phải của anh vẫn ôm lưng cô, trong lòng cô khẽ động, liếc về phía Chử Vân Hành nói: "Nếu như, chuyện kia không xảy ra, thì tay anh nắm bây giờ, sẽ là tay người khác rồi."
Chử Vân Hành rất chân thành giải thích: "Anh đã từng nhiều lần tưởng tượng, nếu như thời gian có thể quay trở lại, thật là tốt bao nhiêu; nhưng mà, kể từ khi ở bên em, anh không còn có suy nghĩ như vậy nữa, thậm chí cảm thấy rằng, anh như bây giờ, thật ra thì cũng không tệ đâu. Triều Lộ, những năm này, anh đã buông xuống rất nhiều chuyện; có thể anh còn có một vài vết thương trong lòng anh… một nỗi nuối tiếc rất sâu rất sâu mà rất nhiều người không biết, thậm chí là ngay cả chính bản thân anh cũng không dám đối mặt chút, rất nhiều người không biết , thậm chí là bản thân mình cũng không dám đối mặt… Niềm tiếc nuối đó, chính là trong tai nạn xe cộ lần đó chẳng những đánh mất sức khỏe của anh, còn đánh mất luôn cả tình yêu của anh. Anh cho rằng cho dù có yêu thương một người lần nữa, cũng không thể yêu một người nhập tâm như vậy nữa, là em đã để cho anh thay đổi ý nghĩ này! Nếu như anh nói, anh thật sự chưa từng nghiêm túc yêu một người, không chỉ lừa gạt em, cũng là không thành thật với bản thân mình. Chỉ có tình yêu chân thật mới là liều thuốc chữa lành vết thương mà thôi, Triều Lộ… em chính là liều thuốc của anh." Anh khẽ mỉm cười, nhìn cô một chút, nói, "Em trị khỏi bệnh cho anh."
Ánh mặt trời đem đôi con ngươi của anh tỏa sáng, môi của anh hơi nhếch lên, giương lên một độ cong mê ngươi. Triều Lộ nhìn mà si mê.
"Vân Hành... Có lúc, em sẽ rất hẹp hòi." Cô như con mèo nhỏ dùng tay chọc chọc nút áo thứ hai trên cái áo PoLo của anh, làm nũng nói.
"Lĩnh giáo." Anh tùy ý để cô dựa nửa người lên người của anh "Thật ra thì, có lúc anh cũng rất hẹp hòi.”
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như lúc anh nhìn thấy Phương Uẩn Châu." Anh nói, "Thành thật mà nói, có hai lần, anh rất muốn cùng anh ta đánh nhau một trận."
Triều Lộ ngẩng lên nhìn vẻ mặt của anh, bộ dáng nửa cười nửa là trầm tư của anh, đứng thẳng phía sau nói: "Cần em giải thích không?"
"Không cần." Anh nói, "Lòng của em anh hiểu. Chẳng qua là khi thấy một người mạnh hơn hẳn anh về mọi điều kiện, anh cũng khó tránh khỏi không an tâm."
"Anh ta làm sao mạnh hơn anh về mọi mặt chứ?"
"Ít nhất không bị tàn tật." Lời nói của anh rất nhẹ nhàng, ngữ khí không hề cảm thấy hối tiếc đau thương, giống như là thuận miệng nói đùa.
Triều Lộ ngơ ngẩn, suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói: "Cho nên, nếu như các anh đánh nhau, anh nhất định sẽ thua."
Cô nhìn thấy trong ánh mắt của anh xuất hiện một tia u buồn nhàn nhạt, nhưng ngoài miệng, anh còn làm bộ như rất nhẹ nhàng: "Đúng vậy a, cho nên anh mới nhịn xuống không nổi giận. Rất sáng suốt có phải không?"
Triều Lộ nâng lên mặt của anh lên, để cho anh nhìn về phía mình, nói tiếp: "Nhưng mà, ai nói em sẽ chọn người đánh thắng chứ, em chỉ muốn chọn người mà mình thích thôi."
Cô nhìn thấy vành mắt của Chử Vân Hành thoáng ửng hồng, nhưng dường như anh lại cố hết sức nhịn xuống tâm tình của mình, một đôi con ngươi ở trong hốc mắt chuyển động xoay vòng, mới khiến cho những vệt đỏ ửng kia biến mất đi. Anh dùng ngữ khí nhẹ nhàng giống như thôi miên: "Anh cũng biết."
Xe dừng lại tại dưới nhà Triều Lộ, trước đó Chử Vân Hành đã lấy ra tấm thẻ giao thông, chẳng qua là bởi vì ngồi phía bên phải của xe, đưa tấm thẻ cho tài xế ở phía trước bên trái thì phạm vi thân thể chuyển động khá mới, đối với anh bị liệt bên trái mà nói có chút bất tiện, Triều Lộ thấy thế, liền nhận lấy thẻ đưa cho tài xế.
Những sự việc tương tự xảy ra rất nhiều trong lúc bọn họ gặp gỡ, bởi vì sự tàn tật của Chử Vân Hành tạo thành những bất tiện trong những sinh hoạt hằng ngày thì không thể nào che giấu, có lúc là đi lên những nấc bậc thang cao, có lúc là che ô, có lúc là việc nghiêng người mà rất dễ dàng đối với người bình thường. ... Triều Lộ càng đến gần cuộc sống của anh, càng cảm nhận được anh không dễ dàng gì, và cũng vì vậy cô càng yêu anh hơn. Cô từng có thành kiến ghét bỏ anh, nhưng từ sau khi quen biết anh những điều đó từng chút một được tháo bỏ, cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông sống một cách vô cùng có quy cách cùng tôn nghiêm, xe lăn cùng gậy chống của anh, có lẽ sẽ tổn hại hình tượng hoàn mỹ của anh, nhưng điều đó cũng không làm giảm một chút nào sự yêu thương của cô đối với anh.
Chử Vân Hành đẩy cửa xuống xe, Triều Lộ theo sát phía sau. Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, trước mắt cô một chiếc xe lái tới khiến cho cô có chút mê hoặc.
Đó là xe của Phương Uẩn Châu, cô thường xuyên cùng anh ta đi ra ngoài làm việc, cho nên cô nhận ra được.
Từ xa cô đã nhìn thấy chiếc xe, trên ghế lái phụ, mẹ của cô đang ngồi.
Chử Vân Hành đương nhiên là nhìn thấy được, dừng bước lại, cùng cô sóng vai mà đứng.
Xe dừng hẳn dưới lầu nhà cô. Phương Uẩn Châu đi xuống xe trước, chạy quanh ghế lái phụ bên cạnh mở cửa xe. Nhìn về phía Triều Lộ đứng ở một bên nói: "Dì bị thương thắt lưng, mới bị trẹo ở nhà anh, là anh đưa dì đi khám bác sĩ, chẳng qua, có chút nghiêm trọng, để anh cõng dì lên lầu."
Triều Lộ nghe thấy có chút mơ hồ, nhưng hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng mẹ. Phương Uẩn Châu nửa ngồi xuống, để cho Triều Lộ đỡ Hạ Nhụy Lan lên lưng của mình.
Phương Uẩn Châu cõng Hạ Nhụy Lan đi vào trong cửa, Triều Lộ sợ sức khỏe anh ta chống đỡ không nổi, ở sau lưng đỡ lấy bà. Lúc đi ngang qua bên người Chử Vân Hành, Triều Lộ nói với anh: "Em theo mẹ vào trước, anh..."
Chử Vân Hành nói: "Không có chuyện gì, tự anh đi từ từ mà lên."
Giọng điệu anh nhàn nhạt, không nghe ra chút tâm tình gì, chỉ là khi lên tầng, Triều Lộ thỉnh thoảng quay đầu lại một chút, thấy anh vẫn đứng tại chỗ, mang theo thần sắc phức tạp cùng khó nói, nửa ngửa đầu nhìn ba người bọn họ đi lên lầu, trong lòng rất đau.
Anh cảm thấy vô cùng áy náy cùng tiếc nuối, lúc này là lúc cần một người đàn ông ra sức, trước mặt người con gái anh yêu này, trước mặt người bề trên mà anh coi trọng này… anh lại chỉ đành hữu tâm vô lực (*Hữu tâm vô lực: có lòng nhưng không có sức lực); anh thậm chí chỉ có thể nhìn tình địch của mình dễ dàng cõng mẹ của bạn gái của mình lên lầu, mà anh chỉ có thể khó khăn đi theo phía sau.
Triều Lộ xoay người lại, cố nén sự lo lắng cho Chử Vân Hành, nâng mẹ cô tiếp tục đi lên trên.
Cô nghe thấy âm thanh của gậy chống xuống đất cùng tiếng bước chân ma sát với mặt đất, chậm chạp mà ngưng đọng.