Tòa thànhCăn phòng của Chử Vân Hành có một sân thượng hướng về phía Nam, nâng mắt nhìn ra ngoài, liền nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp. Tiếng ve sầu kêu trái lại khiến cho con đường ít xe cộ qua lại này lộ vẻ yên ắng. các tòa nhà theo phong cách phương tây cổ kính màu trắng sữa, màu gạch đỏ, màu xám nhạt thấp thoáng trong bóng cây xanh, làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt như đã lạc vào một thời đại khác. Xa xa mây trôi lững lờ, gió thổi qua đỉnh đầu Triều Lộ.
Một tay của cô kề sát trên tay phải của Chử Vân Hành, một tay kia nắm tay trái của anh, nhẹ nhàng giúp anh khoác lên eo mình. Từ khi bắt đầu đi lên sân thượng, Chử Vân Hành cầm cây gậy để sang một bê, tựa sát vào cô mà đứng. Triều Lộ bỗng nhiên mở miệng nói: "Vân Hành, nơi này thật đẹp, giống như căn nhà lúc nhỏ em hay ao ước. Nói thật anh đừng cười em chứ, căn nhà như vậy, đối với em mà nói, quả thực là giống như một tòa thành trong cổ tích không thể nào tồn tại. Nhưng là, mới vừa rồi, em đột nhiên lại cảm thấy, đối với một người già sống một mình mà nói, nơi này giống như rất to lớn."
"Có phải em cảm thấy, một mình anh chuyển ra ngoài ở, có chút bất hiếu không?" Giọng anh thật thấp, mang theo chút khó nói cùng với sự bất đắc dĩ đau thương.
Triều Lộ cầm ngón tay của anh: "Không phải như vậy, có lúc em cũng sẽ cảm thấy, có lẽ hai thế hệ tách nhau ra một chút sẽ dễ dàng hơn, nhất định anh có suy tính của bản thân, em chẳng qua là xúc động nhất thời mà thôi."
Chử Vân Hành vừa khẽ cúi đầu: "Triều Lộ, em biết không? Ba anh đến tận ba mươi sáu ba mươi bảy mới có anh, anh không chỉ là con trai độc nhất của ông ấy, lại là đứa con khi ông ấy gần bước vào tuổi trung niên. Anh không thể nào biết được, sau khi xảy ra tai nạn xe, mấy năm anh hôn mê bất tỉnh, ông ấy đã làm như thế nào có thể gắng gượng vượt qua, chỉ là sau khi anh tỉnh lại, ông ấy thấy anh trở thành… bộ dạng tàn phế, nhìn thấy bộ dạng suy sụp tinh thần của anh, cũng đã khiến ông ấy vô cùng đau đớn.
"Vân Hành..." Cô xoay người, nhất thời quên mất, việc anh đang đặt một nửa trọng tâm lên trên người cô, lúc này do cô bỗng nhiên xoay người lại, cơ hồ làm hại anh ngã. Cô vội vàng chặn ngang eo giúp anh một chút, sau đó mới lên tiếng, "Thật xin lỗi, anh đừng nói nữa, đây cũng không phải là đề tài gì hay cả."… toàn bộ đều khơi dậy nỗi đau trong lòng của anh, cũng không phải là chủ đề hay.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không sao, anh vẫn muốn tiếp tục chủ đề này, khóe miệng của anh thậm chí mỉm cười, song ánh mắt lại chìm sâu sự phức tạp: "Ông ấy chưa bao giờ nói, nhưng anh biết rõ, có lúc, ông ấy rất sợ nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh. Cho nên, chuyển ra ngoài ở, một nửa là vì bản thân có thể cảm thấy dễ dàng hơn, một nửa khác cũng là do anh muốn tránh ra ngoài. Tuổi ba anh cũng đã lớn, anh không muốn để cho ông suốt ngày nhìn thấy bộ dạng tàn tật của đứa con ông mà cảm thấy đau xót, có người nói, người tóc bạc tiễn người tóc xanh cũng là một loại bất hiếu, nhưng mà một người ba đã lớn tuổi suốt ngày phải nhìn đứa con của mình chống gậy sớm hơn cả bản thân mình, thử hỏi điều này làm sao không tàn nhẫn được chứ?"
Triều Lộ một tay vững vàng đỡ lấy anh, một bàn tay khác nhẹ nhàng мơи тяớи khuôn mặt của anh, dừng ở giữa hàng lông mày của anh: "Vân Hành, nhìn em đi, đừng cau mày như vậy." Cô ôn nhu nói, đợi khi chân mày của anh nhẹ nhàng căng ra, bốn mắt nhìn nhau sau đó cô nói, "Vân Hành, cho tới bây giờ, em nhìn thấy anh rất khổ cực mà tập bước đi, hoặc là lúc anh dùng một tay làm chuyện mà đối với người khác dùng hai tay rất dễ dàng là ngồi dậy thôi, em cũng sẽ đau lòng. Em nghĩ, sự yêu thương của ba anh đối với anh càng sâu sắc hơn, vì vậy ông ấy sẽ cảm thấy đau lòng khổ sở nhiều hơn. Dù vậy, chúng em vẫn hi vọng rằng anh có thể thường xuyên ở bên cạnh chúng em, có thể thường xuyên nhìn thấy anh, nghe được lời anh nói, để anh biết anh quan trọng đến nhường nào đối với chúng em, bởi vì, anh không chỉ là một Vân Hành làm người khác đau lòng, lại càng là một Vân Hành mang đến niềm vui cho chúng em!"
Anh lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt giật mình. Hầu kết trên dưới nhấp nhô, một lúc lâu, anh dùng sức ôm cô: "Triều Lộ, anh vẫn có thể khiến người khác cảm thấy hạnh phúc, cám ơn em đã nhắc nhở anh."
"Đương nhiên anh có thể!"Cô hoàn toàn là thật lòng, mượn lúc này nói luôn, ở trong lòng của anh, cô liền cảm thấy hạnh phúc nhắm mắt lại, trong lòng giống như được tưới mật đường.
Bọn họ say sưa hôn nhau trên sân thượng, cho đến khi tình cờ Triều Lộ liếc thấy nhà đối diện có người rình mò trò hay, cô mới ngượng ngùng đẩy anh ra.
"Kìa, đối diện có người thấy." Cô hướng về phía đối diện hất cằm lên, bĩu môi với Chử Vân Hành.
Chử Vân Hành theo phương hướng cô hất cằm nhìn lướt qua, mặt đỏ lên, nhưng ngoài miệng cười nói: "Sợ cái gì, để cho người ta hâm mộ đi."
Triều Lộ làm bộ sắc mặt nghiêm nghị, đem gậy đặt trên sân thượng nhét vào tay anh, kéo lấy tay của anh đi vào nhà.
Gian phòng khoảng chừng hai mươi mét vuông, dụng cụ được mô phỏng theo kiểu dáng phương Tây, vị trí gần cửa sổ còn có một giá sách gỗ lim.
Triều Lộ lướt mắt qua những cuốn sách trên giá sách, phần lớn là văn xuôi, tiểu thuyết thông thường, còn có mấy quyển từ điển tiếng Đức. Liền thuận miệng trêu ghẹo nói: "Anh là thầy triết học, sách thích xem lại bình thường."
Anh ngồi ở trên mép giường, cười nói: "Từ trước tới giờ anh cũng không cho rằng làm một giảng viên triết học thì phải là một người uyên thâm, anh cũng cần phải nghỉ ngơi thả lỏng, không thể suốt ngày chỉ biết úp mặt vào những cuốn sách chuyên ngành được. Hơn nữa anh học trong nước chính là học chuyên ngành tiếng Đức, sau khi đi đến Đức mới đổi thành triết học, không lâu sau khi về nước, anh liền chuyển ra ngoài ở. Còn nữa, nơi này vốn cũng chỉ là phòng ngủ, phần lớn sách, đều ở trên phòng sách ở tầng ba. Nếu em có hứng thú, anh sẽ dẫn em đi xem."
"Không được, em không muốn đi thăm ‘thư viện tư nhân’ của anh đâu." Triều Lộ dạo bước đến bên cạnh anh ngồi xuống, quơ chân, cố ý khoa trương mà giải thích, "Phòng của người có tiền quả thật là hù ૮ɦếƭ người mà, cái gì phòng ngủ, phòng ăn, phòng bếp, phòng khách, phòng sách, phòng khách… Em sợ em càng xem càng tự ti."
"Triều Lộ, " Anh cười, "vừa rồi em còn nói, em cảm thấy nơi này rất đẹp, giống như căn nhà trong mơ của em lúc còn bé, giống như một tòa thành cổ tích, đúng không?"
"Ừ, đúng là như thế."
Anh yên lặng nhìn cô, bỗng dưng giơ tay lên, rất nhẹ rất nhẹ vuốt vuốt đỉnh đầu cô: "Cửa của tòa thành này, đã mở cửa cho em, công chúa của anh."
Triều Lộ ngớ ngẩn cả người, giống bị một vị pháp sư làm phép, suy nghĩ của cô dường như như đang ngồi trên một cỗ xe ngựa, đang hạnh phúc rong ruổi trên vùng quê xanh biếc kia, mà trên đỉnh đầu của cô còn sót lại nhiệt độ của bàn tay anh.
"Vân Hành" cô phục hồi tinh thần lại, mỉm cười đến mức còn ngây ngốc hơn so với vừa rồi, vừa dùng ngón tay chọc vào đầu gối của anh, vừa nói, "Em rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc."
Chử Vân Hành liền nở nụ cười thỏa mãn, kéo cô nằm ngửa lên đầu gối của anh.
Cô nằm xuống, gần như ngửa mặt sùng bái người đàn ông trước mặt này, một câu nói cũng nói không ra, trong lòng đơn thuần cảm giác được sự yêu thương chiếm lấy. Cho đến khi nhìn thấy anh điều chỉnh tư thế ngồi, mới ý thức thư thế như vậy trong thời gian lâu dài đối với anh là một loại gánh nặng, cuống quít nâng người lên. Sợ anh cậy mạnh, cố ý nói: "Vân Hành, anh rất gầy, làm cho em cảm thấy đau đây.”
Anh cười giải thích: "Cho nên, anh cảm thấy tình tiết những người trong phim truyền hình dùng cánh tay làm gối một đêm như vậy thật là vớ vẩn. Ngay cả chân còn chịu không được, đừng nói đến cánh tay. Cho dù chỉ là người bị gối lên hay là người gối lên ngủ, chỉ sợ đều là chịu tội mà thôi."
"Thật giống như rất có kinh nghiệm." Cô bỉu môi nói.
"Cái này… Nếu như em muốn thử nghiệm, lần sau chúng ta có thể thử một chút." Anh cười xấu xa nói.
"Này!" Triều Lộ vô cùng 囧, "Mới không cần."
"Không có chuyện gì, em có thể gối đầu lên tay trái của anh." Anh làm một bộ dạng không sao cả, "Anh có một tay là đủ."
Trong lòng của Triều Lộ khẽ đau nhói, nắn vuốt tay trái của anh, vừa cầm lỏng ra, cúi đầu nói: "Không, ngộ nhỡ đè đến hư mất."
"Vốn đã không tốt rồi, nên không sao đâu." Anh sủng nịch nhìn cô, nở nụ cười.
"Cho nên em mới muốn cẩn thận hơn với nó." Ánh mắt của cô lóe lên sự ánh sáng nhu hòa, "biết đâu bảo dưỡng thật tốt, rồi sẽ có một ngày, nó sẽ tốt hơn. Cũng không phải là tuyệt đối không có khả năng có đúng hay không?"
Anh thở dài: "Trên lý thuyết, không thể phủ nhận việc y học tiến bộ hoặc là… Kỳ tích xuất hiện. Chẳng qua kỳ tích gì đó, anh đã sớm không còn tin tưởng rồi. Còn đối với việc y học tiến bộ, có thể vào lúc anh còn sống vẫn chưa thể khám phá ra. Triều Lộ, nếu như anh vĩnh viễn như vậy, em... sẽ thất vọng sao?"
Cô lập tức lắc đầu: "Sẽ không. Vân Hành, sau khi biết anh, anh chưa từng khiến cho em thất vọng."
Trên mặt của anh lộ ra sự an tâm: "Có lẽ, lời anh nói vừa rồi cũng không phải hoàn toàn đúng..." Ngón tay của anh lướt qua sợi tóc của cô, khép mắt lại, thân thể của anh liền hơi nghiêng về phía trước, ở nơi đó ấn lên một nụ hôn, "Kỳ tích có lẽ vẫn có… anh có thể tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, từ hôn mê sâu có thể tỉnh lại được đó là kỳ tích thứ nhất, mà em... lại là một cái khác! Làm người cũng không thể quá tham lam, trời cao đã tạo cho anh nhiều kỳ tích như vậy, anh không thể yêu cầu xa vời nhiều hơn nữa."
Triều Lộ nói: "Thật ra thì, anh đối với em mà nói, cũng là một người mà em không thể ngờ sẽ xuất hiện đâu."
Anh nói: "Khẳng định thế."
Triều Lộ nói: "Em từng nghĩ cuộc đời này mình sẽ rất khó gả ra ngoài."
Anh nhướng mày: "Trịnh trọng nhắc nhở ai đó chú ý từ ngữ một chút nha, em đang ám chỉ... Khụ khụ, công khai với anh cái gì sao?"
Triều Lộ lập tức ý thức được mình nói sai, đầu tiên là quay lưng lại, cắn hai cánh môi, vừa quay lại nửa giận nửa vui đánh anh, ngoài miệng nhưng cũng chẳng tranh cãi gì được gì, chỉ đành quệt miệng cười.
"Được rồi được rồi, em biết anh đánh không lại, em còn cố tình ra tay ác như vậy." Chử Vân Hành một tay khó địch được hai tay, dứt khoát không trốn không tránh, cười hì hì để cho cô phát tiết.
Triều Lộ nói: "Em còn độc ác hơn chuẩn bị dùng chân đây." Vừa nói, giơ chân lên, nhẹ nhàng mà đá lên bắp chân của Vân Hành, giống như đứa bé liền nở nụ cười ha ha.
"Anh cầu xin tha thứ rồi mà!" Chử Vân Hành nhất định nói, "Nói tiếp đi, vì cái gì mà em nghĩ như vậy... khụ," nhận thấy "ánh mắt hung ác" của cô, anh ho khan một tiếng, sửa lời nói, "Anh không nói, dù sao, chính là ý của em."
Cô điều chỉnh lại vẻ mặt: "Rất đơn giản: người tốt trèo không tới, người xấu thì lại không thể nhân nhượng, người bình thường lại không có cảm giác."
"Nha, vậy anh thuộc loại nào trong ba người này?"
"Anh là loại thứ nhất." Cô nói, "Cho nên, em mới nói là anh là người xuất hiện ‘không ngờ’."
Chử Vân Hành lắc đầu: "Anh tuyệt đối không phải là loại thứ nhất. Ban đầu nhất định trong suy nghĩ của em là loại khác, tuyệt sẽ không như anh."
Cô thản nhiên nói: "Có lẽ giống như anh nói. Nhưng Vân Hành, đối với em mà nói, anh lại càng không phải là loại người thứ hai, thứ ba. Anh rất đặc biệt, nằm bên ngoài khuôn mẫu của em."