Mua cáẤn tượng còn lưu lại của Triều Lộ về chợ là lúc nhỏ cùng mẹ đi dạo chợ rau gần đó. Kiến trúc kia thậm chí không bằng như một cái nhà bốn bề có tường, mà chỉ là một cái liều lớn ngoài trời… nóc màu xanh biếc, quầy hàng ngổn ngang, mất trật tự, trên mặt đất đầy nước bẩn, rau quả khô héo và vẩy cá vung vẩy khắp nơi, đủ thứ các mùi xông vào mũi. Mỗi khi đến chợ Triều Lộ đều nhón chân, bịt mũi, tình cảnh này khiến cô có bóng ma với việc đi dạo chợ.
Khu nhà bọn họ là nơi mà nội thành gọi là "Hạ chỉ giác", quãng đường mặc dù coi như là gần khu vực thành thị, nhưng là tiểu khu nhà ở cũ kĩ của công nhân. Bàn đến chính phủ phá bỏ và rời đi nơi khác, không tới phiên bọn họ; nói về cải thiện phòng ở và đồng bộ cơ sở hạ tầng, cũng không đến lượt được. Mượn chợ này mà nói, hoàn cảnh vẫn y như những năm trước không kém là bao.
Cũng may chợ mà Chử Vân Hành đưa cô đi, những năm gần đây đã được đề xướng "chợ chuẩn hoá", quầy hàng tương đối sạch sẽ, thông gió tốt, quan trọng nhất là lối đi đầy đủ rộng rãi, xe lăn cũng dễ dàng di chuyển. Đúng như lời nói của Chử Vân Hành, nếu có nhiều người mua thức ăn, thì khi đẩy xe phải cẩn thận. Đừng nhìn Chử Vân Hành thường dùng một tay để điều khiển xe mà lầm, nếu người bình thường không quen sử dụng, sẽ không dễ khống chế như vậy. Chử Vân Hành thấy Triều Lộ có chút cố sức, anh đôi khi cũng quay bánh xe, giảm bớt gánh nặng cho cô.
"Anh rất nặng đi?" Anh quay đầu, hướng về phía cô cười nói.
"Mới không đâu, dáng người của anh rất cân đối." Cô nói, "Thật ra thì anh gầy chút, nhưng không có cách nào, em thích con trai cao gầy." Cô bỗng nhiên dừng lại, ý thức được bản thân nói sai rồi.
Anh lơ đễnh nói: "Vậy sao? Sau này anh sẽ cố gắng chống gậy."
Cô biết anh không để ý đến lời nói lỡ vừa rồi của mình, cười nhạt nói: "Thật ra thì bộ dạng anh ngồi em cũng thích."
"Nghe em nói như vậy, anh cảm giác bây giờ anh không phải đang ngồi trên xe lăn, mà đang ngồi trên mây."
Triều Lộ cười, dừng lại trước quầy hàng bán củ từ. Cô lờ mờ nhớ được lúc nhỏ mình bị tiêu chảy, mẹ thường nấu cháo củ từ cho cô ăn, món này trị tiêu chảy rất tốt. Cô mua củ từ xong, lại đi đến các quầy hàng khác mua thịt lợn, trứng gà, rau dưa. Triều Lộ cũng không khách khí với Chử Vân Hành, mua xong đồ liền đem gói lớn gói nhỏ bỏ hết lên người anh. Chử Vân Hành mặt mày vui tươi hớn hở lấy tay bảo vệ đồ ăn.
"Triều Lộ, đừng mua nhiều quá, anh ít khi nấu nướng, Hôm nay ăn không hết, thời tiết lại nóng nực, bị hư rất lãng phí. "
"Mua thêm con cá nữa là xong." Cô nói, "Em cũng không tính chỉ nấu bữa nay, thân thể anh chỉ sợ không thể hồi phục nhanh như vậy, phải điều trị cẩn thận, ngày mai tan làm, em lại tiếp tục đến nhà anh nấu cơm."
"Không cần phiền phức như vậy đâu?"
"Vậy anh đến nhà của em, em nhờ mẹ nấu đồ ăn, chờ chúng ta về ăn cơm."
"Tốt." Chử Vân Hành đáp.
"Hắc, anh thật đúng là không khách khí a."
"Mẹ em nấu cơm ăn rất ngon." Anh nói, "Lâu rồi anh không được ăn, anh còn đang rất nhớ đây."
"Này này!" Triều Lộ tỏ vẻ kháng nghị, "Anh là đang ghét bỏ tài nấu nướng của em?"
"Không dám, anh đang chậm rãi thích ứng, aizz, năm tháng còn dài mà."
Triều Lộ không tiếp tục ba hoa cùng anh nữa, cười đẩy anh đến một quầy bán cá, nhìn xung quanh, chỉ chỉ vào con cá Lư (sản xuất ở Tùng Giang, gọi là Tứ Tai Lư, một giống cá rất ngon) nói: "Ông chủ, lấy con cá này."
"Được, được!" ông chủ cười hì hì bắt con cá lên cân: "Một cân rưỡi, thịt cá Lư ăn rất ngon, cô gái, cô thật có mắt nhìn."
Triều Lộ quay đầu nhìn Chử Vân Hành, chớp chớp con mắt, như muốn được anh khen ngợi, trông rất đáng yêu. Chử Vân Hành thật "thức thời" giơ ngón tay cái lên, làm biểu tượng khen ngợi.
"Bao nhiêu tiền?"
"15 đồng một cân, một cân rưỡi là 22. 5 đồng." Ông chủ nhìn Chử Vân Hành liếc mắt một cái nói, "Cậu tàn tật thật không dễ dàng, tính cậu hai mươi đồng thôi, tôi cho cậu thêm một nắm hành."
Triều Lộ biết ông chủ có lòng tốt, nhưng Chử Vân Hành nghe được những lời này, không biết sẽ suy nghĩ gì, tay cô đang sờ ví tiền nhất thời ngừng lại.
"Cám ơn ông chủ" Chử Vân Hành cười hướng về phía ông chủ nói: "Mọi người buôn bán cũng không dễ dàng gì."
"Đúng vậy, đều không dễ dàng ."
"Triều Lộ, trả tiền." Từ lúc ra cửa, Chử Vân Hành đã đưa Ϧóþ tiền của mình cho Triều Lộ. Lúc đó Triều Lộ còn không chịu nhận, bất luận thế nào anh cũng muốn cô nhận, cô liền quyết định thuận theo ý anh. Nói đến cùng, dựa vào mức độ thân mật của hai người hiện giờ, cô cũng không quá để ý vấn đề kinh tế. Nếu anh đã không quan tâm, mà cô còn giả bộ dè dặt, ngược lại có vẻ xa lạ.
"A, đưa liền!" Triều Lộ đưa tiền cho ông chủ.
Ông chủ nhận tiền, nháy mắt nói với Chử Vân Hành: "Bà xã cậu đối với cậu rất tốt, cậu đúng là có phúc a."
"Ông chủ, ngài thật là có mắt, liếc mắt một cái liền đoán được, tương lai, tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ." Chử Vân Hành cười đến xán lạn.
Ông chủ bán cá đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười sang sảng. "Chàng trai, cậu thật có ý tứ, lần sau đến quầy hàng của tôi, tôi sẽ bán rẻ cho cậu."
"Được."
"Bà xã, đem cá làm sạch sẽ ha." Nói xong, ông chủ bán cá liền giao con cá Lư trên tay mình cho một người phụ nữ trung niên đang đứng bên cạnh.
Lúc này Triều Lộ mới phát hiện, đùi phải của ông chủ có chút khập khiễng.
Người phụ nữ trung niên 乃úi tóc bằng một cây trâm gỗ, làn da có chút thô ráp, ngón tay thô hồng, khuôn mặt dài nhỏ, nhìn kĩ có vài phần thanh tú, khóe miệng mang theo tia cười nhợt nhạt, hiền lành nhưng kiên nghị. Động tác làm cá rất nhanh nhẹn, liền mạch lưu loát.
"Bà xã của tôi xinh đẹp đi?" Ông chủ bán cá tỏ vẻ đắc ý lại thỏa mãn, "Cuộc đời này, tôi chỉ cần bà ấy là đủ rồi. Người anh em, người khác xem thường cũng không sao, bản thân mình không từ bỏ, sống vui vẻ là được rồi, có phải hay không?"
"Ông anh, anh nói quá đúng." Chử Vân Hành gật đầu đồng ý. Triều Lộ đứng một bên xem, mắt choáng váng… này, sao mới đây mà hai người này đã sinh ra tình cảm “người hoạn nạn tương trợ lẫn nhau” vậy.
"Ông anh, em đi trước!" Trước khi rời khỏi quầy bán cá, Chử Vân Hành hướng ông chủ khoát tay nói.
"Người anh em, sau này lại đến nữa a!" giọng nói của ông chủ bán cá như chuông đồng.
Triều Lộ sợ cá có mùi tanh, con cá vừa bị Gi*t, còn mang theo chút máu loãng, nên cô không đưa cho Chử Vân Hành, mà tự mình cầm trên tay.
"Gay rồi" Triều Lộ bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện quan trọng "trong nhà anh chỉ có một ít gia vị, sợ không đủ, em còn muốn hấp cá Lư."
"Hấp cá Lư? Không phải chỉ cần có cá, hành, gừng, rượu, gia vị là được rồi sao?"
"Như anh nói thì cũng được, nhưng em muốn nấu theo cách ngon hơn cho anh ăn. "
"Em còn muốn thứ gì nữa? Chúng ta đi mua."
"Ít nhất còn cần xì dầu hấp cá cách thủy, tốt nhất cần có thêm chút chân giò hun khói."
"Đi siêu thị mua a."
Triều Lộ lắc đầu, tuy trên đường đi Chử Vân Hành không than mệt, nhưng dù gì anh cũng mới lành bệnh, siêu thị lại ở một hướng khác, cách một khoảng khá xa, cô không muốn anh mệt.
"Có, anh dẫn em đến một chỗ, em muốn thứ gì đều có." Vừa lúc có một chiếc taxi chạy ngang qua, Chử Vân Hành không đợi cô kịp phản ứng, liền vẫy tay đón xe.
Triều Lộ hồ đồ nhìn anh lên xe, lại cùng tài xế bỏ xe lăn vào cốp, sau khi ngồi vào xe mới kịp hỏi một tiếng: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Nhà của anh." Anh nắm ngón tay cô, "Anh nói là, đến chỗ ba anh ở, ông chú ý đến việc ăn uống hơn so với anh, những thứ em cần, chắc trong nhà đều có."
Triều Lộ cẳng thẳng rụt tay lại: "Đùa giỡn cái gì a!"
"Chọn ngày không bằng đột ngột. Với lại anh đã đến nhà em, bây giờ em đi nhà anh cũng rất bình thường."
"Em... Em cái gì cũng chưa chuẩn bị a."
"Em muốn chuẩn bị cái gì?"
"Quần áo a, quà cáp a, cái gì em cũng đều chưa...."
Chử Vân Hành nói: "Anh thấy em trang điểm như vậy là tốt lắm rồi, về phần quà cáp, có cái gì so được với việc con dâu tương lai tự tay làm một bữa cơm đâu? Triều Lộ, kỳ thực anh đã sớm muốn dẫn em đi gặp ba anh, nhưng anh sợ nóng vội sẽ làm em sợ hãi, hôm nay cố lấy dũng cảm nói ra, tuy rằng không phải là thời cơ thích hợp, nhưng… anh rất nghiêm túc. "
Triều Lộ đem thân thể của mình từ từ dựa lên người anh: "Ừ."
"Đồng ý?"
"Vốn... Em cũng không phải không chịu đi." Cô nói, "Chỉ là hơi hồi hộp một chút, sợ ba anh sẽ không thích em."
"Anh hiểu mà, lúc anh đến nhà em, còn hồi hợp hơn so với em hiện tại, cho đến bây giờ anh vẫn rất căng thẳng." Anh lấy gò má mình cọ cọ lên tóc cô, "Nhưng em không giống anh, em... Tốt lắm."
Triều Lộ nói: "Vân Hành, em hy vọng anh có thể hiểu rõ, trong vấn đề tình cảm, vị giám khảo của anh chỉ có một, chính là em."
Chử Vân Hành nở nụ cười: "đứa ngốc, em đã biết đạo lý này, càng không cần căng thẳng a. Giám khảo của em, trừ anh ra, thì còn có ai? Anh muốn em, ai cũng không thể ngăn cản, em cảm thấy, còn cái gì bên ngoài có thể làm thay đổi tấm lòng của anh?"