Nửa Vòng Tròn - Chương 35

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Mật mã
"Em sẽ không giúp anh, bởi vì anh cũng không cần giúp đỡ, em biết anh có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình." Cô theo bản năng ôm lấy anh, "Nhưng tối nay em sẽ ở lại với anh, chỉ là ở bên anh." Anh thở dài nói: "Em thật sự quyết định vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Được rồi." Anh nói, "Có lẽ như vậy cũng tốt."
Cô nhẹ nhàng hôn xuống vành tai anh, nói: "Cám ơn anh đã thỏa hiệp." Nói xong, nhảy xuống giường mở tủ quần áo, từ trong đó lấy ra một bộ đồ ngủ của anh, "Em đi tắm trước, anh nằm xuống trước đi?"
Anh cười có chút đau thương, trong đáy mắt mơ hồ còn có chút ẩm ướt, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút bỡn cợt: "Dạ, nô tài lập tức nằm xuống, nhưng chỉ sợ là tối nay có lẽ phải cô phụ một ‘đêm đẹp’ rồi."
Cô quất đồ ngủ lên người anh, cố ý không nể mặt: "Thầy giáo Chử, thân là giáo viên nhân dân, tại sao tư tưởng của anh lại không thuần khiết như vậy?"
Anh thoáng vân vê đồ ngủ trên người mình, sau đó đưa lại cho cô: "Tất cả những tình yêu không lấy kết hôn làm mục đích đều là lưu manh đùa giỡn… Triều Lộ, anh không phải thánh, nhưng tuyệt đối cũng không phải là lưu manh chuyên đùa giỡn người khác." Anh nhìn cô, ánh mắt trong suốt, giọng điệu tự nhiên, hoàn toàn không giống như lời nói trêu đùa, mà giống như trần thuật lại một chuyện có thật không thể nghi ngờ.
Trái tim Triều Lộ đập mạnh như trống, sửng sốt thật lâu, mới lấy lại áo ngủ từ trong tay anh, cúi đầu nghẹn ra một câu: "... Em cũng không." Nói xong, cô len lén nhìn vẻ mặt của Chử Vân Hành, lập tức bắt gặp một đôi con ngươi sáng như sao trên trời đang nhìn cô chăm chú, mặt cô nhất thời đỏ lên, lập tức ôm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Từ phòng tắm đi ra, cô thấy Chử Vân Hành đã ngoan ngoãn nằm trên giường, trong phòng chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt của chiếc đèn bàn được đặt trên đầu giường, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt anh, soi rõ sự mệt mỏi của anh. Có vài sợi tóc lòa xòa trước trán, ánh mắt mở thật to, nhưng không giấu được mệt mỏi, dưới thân anh có lót một cái đệm bằng vải không dệt, cô đoán có lẽ anh sợ buổi tối ngủ say không khống chế được làm bẩn giường, cho nên kê thêm một tầng, trong nhà có sẵn ‘hàng dự trữ’ như vậy, chỉ sợ đây không phải là lần đầu tiên anh gặp tình huống này. Anh ở một mình lâu như vậy, quả nhiên đã học tốt các phương pháp ứng phó với mọi tình huống biến hóa của thân thể mình. Cô nhìn thấy, cảm thấy yên tâm, nhưng cũng có chút xót xa.
"Anh uống thuốc chưa?" Triều Lộ đi qua, leo lên giường, nắm lấy tay trái của anh, dịu dàng hỏi. Càng lúc cô càng có thói quen nắm tay anh, năm ngón tay hơi hơi cuộn lại, lộ ra cảm giác vô lực yếu ớt, khiến cô cảm thấy đau lòng.
Chử Vân Hành dùng tay phải nắm ngược lại tay cô: "Đã uống xong từ sớm. Anh nói rồi, anh rất biết cách chăm sóc bản thân mình." Thấy Triều Lộ liếc trắng mắt, anh lại nói tiếp "Em đừng không tin nha, hàng năm anh đều kiểm tra sức khoẻ, ngoài ra, nửa năm còn đi đến nha sĩ một lần."
Cô nghiêm mặt nói: "Nghe anh nói như vậy, thì đây đúng là một cách sống khỏe mạnh, nhưng anh cũng không được cậy mạnh lung tung. Vân Hành, vì em, anh hãy hứa là không bao giờ được làm cho bản thân mình bị bệnh nữa. Nếu như… Nếu anh thật sự muốn tốt cho em, không tăng thêm phiền phức cho em, thì anh nhất định phải khỏe mạnh cường tráng, biết không?"
"Em nói rất đúng," anh ảm đạm buông mắt xuống, nói: "Không nên làm những chuyện mất nhiều hơn được, làm như vậy, ngược lại càng khiến em mệt mỏi."
Đều nói người đang bị bệnh rất mẫn cảm, Triều Lộ sợ anh xúc động sẽ thương tâm, nên vội nói: "Anh làm sao lại gây phiền phức cho em, cuối cùng người chịu khổ còn không phải là bản thân anh! Anh muốn cậy mạnh, thì phải học cách chăm sóc bản thân cho tốt."
"Ừ " anh nói, "Anh hứa, lát nữa đi ngủ sớm một chút. Ngày mai chờ anh khỏe lại, chúng ta còn có thể cùng nhau ra ngoài đi dạo."
"Ngày mai chỗ nào cũng không đi, em làm một chút thức ăn nhẹ, chúng ta làm tổ ở nhà nguyên ngày."
Anh có vẻ không quá tình nguyện: "Đến lúc đó rồi nói sau." Anh di chuyển người đến xe lăn đang đặt kế bên giường, sau đó ngồi lên: "Anh đi toilet rửa tay."
Cô lo lắng nhìn anh, nhưng một câu cũng không nói. Cô đã nói cô sẽ không giúp anh, cô tin tưởng anh có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình, cô sẽ không nhúng tay, ít nhất, đêm nay không thể.
Chử Vân Hành ở trong toilet thật lâu, mới đẩy xe lăn ra ngoài. Trên mặt mang theo vẻ quẫn bách, một tay chống đỡ thân mình, cố gắng di chuyển người từ xe lăn lên trên giường, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Triều Lộ, nói: "Trong tủ treo quần áo còn có một cái chăn khác."
Triều Lộ nói: "Đắp chung một cái là được rồi."
"Không được." Anh nói, "Anh sợ nóng."
Cô biết anh để ý cái gì, nên cũng không tiếp tục kiên trì, mở tủ, lấy ra một cái chăn khác rất sạch sẽ.
Trong bóng đêm, cô duỗi tay vào chăn của anh, sờ soạng đến tay anh, dùng đầu ngón út nhẹ nhàng ôm lấy anh.
"Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?" Cô hỏi.
"Ừ."
"Em giúp anh xoa bụng, có lẽ có thể thoải mái hơn một chút?"
"... Được."
Bàn tay mềm mại của cô lượn vòng trên bụng anh: "Vân Hành, anh tin tưởng em không? Nếu như không phải sợ anh chịu khổ, em thật hưởng thụ cảm giác chăm sóc anh. Điều này làm cho em cảm thấy, anh cần em."
"Anh cần em!" giọng anh có chút run run, "Anh có thể không cần em chăm sóc cho anh, nhưng anh rất cần tình yêu của em. Vừa rồi khi mở cửa, một khắc khi anh ngã xuống trước mắt em, em không thể nào tưởng tượng được cảm giác của anh, anh thật sự rất sợ hãi, sợ em quay đầu chạy mất..."
Triều Lộ nói: "Người gặp nạn có thể đoán trước họa hay phúc, nhưng làm sao có thể trốn thoát khỏi vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử, Vân Hành, ai có thể cam đoan mình sẽ trọn đời bình an, có ai sẽ không già? Sẽ không sinh bệnh? Có lẽ sẽ có một ngày em không thể đi lại được, cũng sẽ có lúc bệnh đến độ không xuống giường được, chẳng lẽ những lúc như vậy, em liền không cho anh nhìn thấy em, không cần anh đến chăm sóc em sao? Đừng ngốc như vậy, nếu đã quyết định ở chung một chỗ, bất luận là bộ dạng cùng xấu hổ như thế nào cũng phải cùng đối phương vượt qua. "
Chử Vân Hành nói: "Em suy nghĩ rất thấu đáo, nhưng anh vừa nghĩ đến em còn trẻ như vậy, tốt đẹp như vậy, anh liền cảm thấy… thân thể như thế này rất thẹn với em."
Triều Lộ nghĩ nghĩ, bình tĩnh hỏi: "Vậy thì thế nào? Dù sao cũng không định buông tay, có thiệt thòi, e chỉ có thể cố gắng nhận."
Anh cười ra tiếng, lúc này đang là ban đêm nên rất yên tĩnh, Triều Lộ nghe rất rõ ràng… tiếng cười của anh phát ra từ nội tâm, ngay sau đó anh nói: "Xem ra, em thật sự chỉ có thể nhận."
"Cho nên, về sau anh ít giả mù sa mưa, bớt nói cái gì mà ‘áy náy’, hay những lời tương tự như thế đi."
"Không nói." Anh bắt được tay của cô đang đặt trên bụng mình, đem nó nhét vào trong chăn của cô, "Ngủ đi, em cũng mệt mỏi rồi. Đi ngủ sớm một chút, nói không chừng ngày mai cùng thức, cảm giác khỏi hoàn toàn."
Cô ồ một tiếng, vừa xoay người qua muốn ngủ, đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, lập tức kêu lên: "Trời ạ, em quên gọi điện thoại về nhà rồi, nói chuyện điện thoại xong mới có thể ngủ."
Chử Vân Hành cũng nóng nảy: "Em mau gọi đi, em muốn không nói tiếng nào mà một đêm không về nhà sao, chắc dì đang rất nóng lòng."
Trên tủ đầu giường có một cái điện thoại không dây, cô cầm lấy, bấm dãy số nhà mình: "Mẹ, tối nay con ngủ lại nhà của Nhược Chi... Nó uống hơi nhiều, chồng của nó lại không có ở nhà, trong nhà chỉ còn lại có Tiểu Bằng, nên con ở lại cùng nó. "
"Nói dối cũng thực lưu loát a!" Chử Vân Hành chờ cô ngắt điện thoại xong, liền ở một bên trêu ghẹo.
Cô tiến vào trong chăn: "Anh muốn em ăn ngay nói thật?"
Anh hú lên quái dị, nói: "No, giữ lại chút mặt mũi cho anh trước mặt mẹ vợ tương lai đi!" hiển nhiên cảm xúc của anh giờ phút này tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
"Phi, anh còn dám nói a." Triều Lộ thấy tinh thần của anh trở nên tốt hơn, tâm tình của cô cũng rất vui sướng, động tay nắm lấy cánh tay phải của anh nhéo một phen.
"Ôi! Ai vừa rồi mới nói mình sẽ không đùa giỡn lưu manh. Muốn chối? Muộn rồi!"
"Chử Vân Hành! Em thực hoài nghi anh cố ý lấy thân thể của mình ra để đùa giỡn em! Hừ!" Cô xoay người ngủ, giả vờ không quan tâm đến anh.
Cô cảm giác được nệm khẽ nhúc nhích, có tiếng kẹt kẹt rất nhỏ truyền ra, cách tấm chăn mỏng manh, Chử Vân Hành vươn một cánh tay ôm lấy cô từ phía sau, nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh truyền đến người cô. Giọng nói giàu từ tính của anh vang lên, khàn khàn hơn so với lúc bình thường, vào tai cô ngược lại càng có tính mê hoặc: "Một người đàn ông, lại chỉ có thể dùng một bàn tay ôm lấy người con gái của mình, đến việc đi đứng cũng phải chống gậy, đã vài lần té sấp xuống trước mặt người con gái của mình, chỉ ăn một chút thức ăn kích thích hệ tiêu hóa liền nôn mửa đến rối tinh rối mù, có khi phải mặc tã để phòng ngừa không khống chế được, có ‘khổ nhục kế’ nào thê thảm như vậy sao? Chỉ có cô gái ngốc nhất trên đời mới chấp nhận bộ dạng này. Triều Lộ không ngốc, cho nên anh tuyệt đối không muốn phiêu lưu mạo hiểm để đánh mất em, để em nhìn thấy tình cảnh không chịu nổi như vậy, chẳng qua tình cảnh thực tế của thân thể… nó chính là tệ như vậy đó, nhưng hết lần này đến lần khác lại có người ngốc như vậy, ngốc đến nổi làm cho anh…"
"Có thể khiến cho anh rất rất yêu em sao?" Cô xoay mặt hướng về phía anh, ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào phòng. Cô mờ mịt nhìn hình dáng khuôn mặt anh, nhịn không được đưa tay lên vuốt ve.
"Có thể." Anh kề sát khuôn mặt của mình vào mặt cô, hôn lên chóp mũi cô, lại đem cánh môi của mình áp xuống môi cô.
"Vậy em không tính là quá ngốc." Cô hé môi, đón nhận anh, để cho lưỡi anh tùy ý quyến luyến hàm răng của mình, sau đó càn quét vào chỗ sâu hơn.
Cô bị anh khiêu khích, liền lấy một cánh tay ôm cổ anh, một cánh tay khác kéo hai cái chăn ra. Ngón tay cô thăm dò đến eo của anh, đang muốn tiếp tục đi xuống, anh lập tức ngăn lại.
"Triều Lộ, đêm nay không được." anh gian nan lấy tay chống đỡ, cách xa cô một chút, đến lúc nằm ngửa lần nữa, hô hấp dồn dập, nặng nề.
Cô cũng không muốn gượng ép anh. Một mặt do đây là chuyện cố kị của anh, mặt khác cô cũng cảm thấy thân thể anh chưa khỏe, quả thật không thích hợp làm chuyện hao tốn thể lực này, vì thế cô cố gắng thu liễm tinh thần, cẩn thận đắp chăn lên người anh.
Ban đêm yên tĩnh, cô không biết tại sao lại bắt đầu suy nghĩ miên man, trong lòng có một nghi vấn làm sao cũng không bỏ được, vì thế càng không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại. Được một lát, thì Chử Vân Hành nói: "Em không phải vì lo lắng cho anh, nên mới ngủ không được chứ? Em an tâm ngủ đi, bản thân anh… đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối không có vấn đề gì."
"Không phải vì chuyện này." Cô nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn đem những lời trong lòng muốn nói nói ra, "Chỉ là em có một chuyện thắc mắc, nên có chút khó chịu mà thôi."
"Nói anh nghe thử xem."
Triều Lộ có chút xấu hổ vì sự nhỏ nhen của mình, nhưng cũng mở miệng: "Chuyện này... Anh biết nhất định sẽ cười em.”
"Anh cười cũng không sao mà."
"Em muốn biết mật mã cửa lớn ở dưới lầu có phải là ngày sinh nhật của em hay không?"
"Không phải."
"Nhưng mật mã đó cũng không giống với mật mã lúc đầu của anh nha."
"Mật mã lúc đầu là 0000, đúng là anh mới sửa lại." Trong giọng nói của Chử Vân Hành tràn ngập khó hiểu, "Chuyện này thì có gì phải thắc mắc?"
"Sẽ không phải... Là sinh nhật của bạn gái trước hoặc đại loại như vậy đi?" Giọng nói của Triều Lộ rất u oán, đến cô còn muốn khinh bỉ chính mình.
"Phụt..." Chử Vân Hành cười thành tiếng, "Triều Lộ, em đúng là bình dấm chua nhỏ nha! Trong cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ chuyện gì đây!"
Triều Lộ nghe trong giọng nói của anh có ý cười nhạo mình, rất muốn đá anh một cái, lại không nhẫn tâm xuống tay, oán hận nói: "Xem bộ dạng của anh thật sự rất đắc ý a!"
"Dù thế nào cũng phải nói rõ chuyện này, bằng không hai chúng ta, ai cũng đừng mong ngủ. Trước tiên mật mã này: 0621, đúng là sinh nhật của một người."
"Ai?" Triều Lộ bất chấp bị người nào đó gọi là "bình dấm chua nhỏ", lập tức cảnh giác hỏi.
"Sartre."
"Là Sartre kia … kia?"
"Chính là Sartre kia."
"Anh nhàm chán a!" Triều Lộ nhỏ giọng mắng, giọng nói cũng dịu xuống.
"Em đừng oan uổng anh." Chử Vân Hành nói, "Tòa nhà này, anh cùng với một phó giáo sư ngành khác cùng chuyển vào, chính là người ở cửa sổ đối diện. Người kia tương đối cẩn thận, cảm thấy mật mã 0000 rất không an toàn, cài cũng như không cài, nên bàn bạc cùng anh muốn đổi lại mật mã. Bản thân anh ta lại là người rất si mê Sartre, liền nói với chủ nhà xin đổi lại mật mã mới này, nói mật mã này vừa có thể phòng người lạ ấn lung tung, vừa thể hiện được cá tính của hộ gia đình."
"Aizz, có phải ai học triết học cũng có chút bất bình thường hay không?"
"Em sợ?"
"Tuyên ngôn cá tính của em là: Biết rõ trên núi có hổ, nhưng vẫn phải lên núi hổ!" Triều Lộ cười nói.
"Em nên cố giữ vững sự can đảm này nha."
"Nhất định!" Cô mỉm cười, trong lòng lại yên lặng nói một lần: nhất định.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc