Bối rốiTiểu khu này giống như lời Nhược Chi nói, có rất ít xe taxi qua lại, Triều Lộ đỡ Chử Vân Hành đợi nửa giờ mới gọi được một chiếc xe, Chử Vân Hành lúc đó đã vô cùng mệt mỏi, ngay cả bản thân tiến vào bên trong xe đều có vẻ thật khó khăn. Triều Lộ suýt nữa muốn đi theo anh về nhà, lại bị anh ngăn cản.
"Một mình anh có thể về nhà được không?" Cô nhìn thấy bộ dáng ngồi của anh đều xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự không yên lòng.
"Có thể." Anh ngồi thẳng thắt lưng, gật đầu.
"Yên tâm đi, tiểu thư, nếu đến lúc đó có cần, tôi có thể giúp vị tiên sinh này lên lầu." Tài xế là một người trung niên hiền hòa, nói chuyện cũng vô cùng nhiệt tình.
Triều Lộ vội hỏi: "Cám ơn bác tài xế!"
"Vậy hiện tại có thể đi chứ?" Tài xế mỉm cười hỏi.
"Chờ một chút." Chử Vân Hành từ trong túi quần lấy ra một vật gì đó, nhét vào trong tay Triều Lộ.
Triều Lộ nắm một chút, cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại truyền đến, giống như là chìa khóa. Mở lòng bàn tay ra, quả nhiên là chìa khóa, một chùm chìa khóa ở trước mặt.
"Mật mã cửa chính dưới lầu là 0621." Chử Vân Hành quay đầu nói với bác tài xế: "Bác tài xế, có thể đi rồi."
Bác tài xế cười hề hề đối với anh và Triều Lộ nói: "Có cần nói với bạn gái chút gì nữa hay không?"
Chử Vân Hành lắc đầu: "Không cần."
Triều Lộ nhìn theo xe chở anh rời đi, năm ngón tay nắm lại, nắm chùm chìa khóa anh đưa cho ở trong lòng bàn tay.
Ở trước cửa nhà của Nhược Chi, Triều Lộ liền ᴆụng phải Phương Uẩn Châu, anh ta không nói một lời, nhìn cô với ánh mắt suy sụp mà tràn ngập nghi ngờ.
Cô im lặng đi qua bên người anh.
Nhược Chi nhíu nhíu mày, lại miễn cưỡng nặn ra nụ cười, kéo cô đến trên sofa ngồi xuống, lại mời Phương Uẩn Châu cũng ngồi xuống, sau đó nói với cô giúp việc đưa tiểu Bằng vào phòng ngủ trưa.
"Nhược Chi." Có lẽ là cảm thấy tình cảnh ba người ngồi với nhau không nói gì thật sự không thoải mái, Phương Uẩn Châu ngồi không đến một phút đồng hồ liền đứng lên: "Thật ngại quá, anh đột nhiên nhớ tới có một số việc phải làm, anh đi trước... Chúc em sinh nhật vui vẻ!"
Nhược Chi nhìn anh một cái, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, chần chờ vài giây nói: "Vậy... Em đưa anh đi."
Triều Lộ thấy anh ta chuẩn bị ra khỏi cửa, cũng không thể không thấy xấu hổ mà ngồi như vậy, nên cũng đi theo Nhược Chi đưa tới cửa. Phương Uẩn Châu đổi giày xong, nhìn cô một cái thật sâu, cô tránh ánh mắt của anh, lạnh lùng nói câu: "Tạm biệt."
Anh không nói gì, xoay người đi rồi.
"Nhược Chi," cô sắc mặt không tốt nhìn bạn tốt của mình nói, "Đều tại mình, làm hỏng sinh nhật của cậu."
Nhược Chi cười khổ nói: "Là tại mình nhiều chuyện, không nên gọi Phương Uẩn Châu lại đây. Bằng không, cũng không khiến cho mọi chuyện trở nên lung túng như vậy. Là cậu đừng trách mình mới đúng."
"Quên đi, hôm nay ngày sinh nhật của cậu, cậu lớn nhất, mình không so đo với cậu."
"Cũng là cậu tốt nhất, có cậu dự bữa tiệc sinh nhật này với mình, nhìn chung không cô đơn!" Nhược Chi nói, "Nếu cậu đồng ý uống chút rượu với mình, vậy thì càng tốt."
Triều Lộ biết gần đây cô ấy vì chuyện của Phan Hải mà trong lòng buồn khổ, hôm nay là ngày sinh nhật lại trôi qua vô cùng quạnh quẽ, tuy rằng bản thân cô tửu lượng không tốt, cũng không thể từ chối cùng bạn tốt uống mấy chén giải sầu, thế nên lúc này nói: "Được, mình uống cùng cậu!"
Cơm tối hai người cũng chưa ăn được bao nhiêu, rượu vang cũng uống lên vài chén. Triều Lộ uống rượu, trong lòng còn lo lắng cho Chử Vân Hành, bởi vậy không dám uống nhiều, không dám khiến cho bản thân say mèm. Chính là hơi thấy váng đầu lập tức ngừng uống. Nhược Chi không kiềm chế chút nào, Triều Lộ nghĩ cô là ở đang ở nhà mình, cho dù say cũng không có vấn đề gì lớn, nên không có khuyên can cô ấy. Chỉ bảo cho bảo cô giúp việc đưa tiểu Bằng đi tắm rửa và đi ngủ trước. Đến cuối cùng Nhược Chi say hoàn toàn, Triều Lộ mới dìu cô ấy về phòng ngủ.
"Uẩn Châu! Uẩn Châu..."
Từ phòng rửa mặt mang ra một cái khăn lông ướt đã được vắt khô mang vào trong phòng ngủ chính, Triều Lộ nghe thấy miệng Nhược Chi mơ mơ màng màng gọi tên "Uẩn Châu", không khỏi ngẩn ra.
Cô vẫn đi đến đó, dùng khăn lông lau mặt cho cô ấy. Nhược Chi bỗng nhiên vươn tay giữ chặt cánh tay cô, thanh âm mơ hồ vang lên: "Uẩn Châu, vì sao ngay cả ở lại tham dự bữa tiệc sinh nhật của em, anh cũng không muốn?" Nói xong, cô nới tay, lại nheo lại mắt hướng về phía Triều Lộ nhìn một lát, cười nói, "A, Triều Lộ, cậu còn ở đây a! Cậu tới, Uẩn Châu mới đến, cậu không đến, anh ấy cũng sẽ biến mất không thấy... Cậu biết không? Ha ha..."
Triều Lộ trong lòng vừa động, rất nhiều mảnh nhỏ trong nháy mắt hợp lại, gom góp thành một câu chuyện thực hoàn chỉnh.
Trong lòng cô rất đau… nhưng mà cô không phải vì Phương Uẩn Châu, mà là vì Nhược Chi. Thời điểm các cô vẫn là thiếu nữ, cô đã từng ba phen bốn bận ở trước mặt Nhược Chi kể chuyện của cô và Phương Uẩn Châu, cô cường điệu anh đối tốt với cô thế nào, cố ý vô tình khoe ra bọn họ kết giao vui vẻ thế nào. Cô hoàn toàn không biết, hóa ra, bạn tốt của cô, cũng yêu Phương Uẩn Châu. Nhưng Nhược Chi lại đem bí mật đó chôn sâu dưới đáy như vậy, lúc nào cũng mỉm cười khi nghe cô nó chuyện giữa cô và Phương Uẩn Châu. Cho tới bây giờ, cô ấy còn định tác hợp lại cho bọn họ… trời ạ! Triều Lộ nhìn Nhược Chi rưng rưng khóe mắt, trong lòng áy náy vô cùng.
Nhược Chi vừa khóc vừa cười lại nháo, ép buộc một hồi lâu mới nặng nề ngủ. Triều Lộ nhìn thấy cô ấy ngủ yên ổn mới rời đi.
Cô gọi vài số điện thoại mới gọi được xe, cũng may xe tới rất nhanh, qua năm sáu phút liền dừng ở cửa. Cô vốn định lúc khi gọi xe nói muốn đi đến địa chỉ là nhà của Chử Vân Hành, nhưng hiện tại nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ nên cô hơi do dự . Đã trễ thế này, cũng không biết anh hiện tại ngủ hay chưa, nếu cô đi qua, có phải ngược lại sẽ quấy rầy đến anh nghỉ ngơi hay không. Chính là nghĩ đến bộ dáng anh nôn mửa không khỏe lúc ban ngày, cuối cùng cô quyết định đi nhìn anh một cái. Hiện tại dù sao cô cũng có chìa khóa nhà anh, mặc dù anh ngủ, cô cũng có thể tự mình mở cửa, không cần phiền phức anh xuống giường.
Khi xe đến dưới nhà anh, cô giương mắt nhìn thoáng qua cửa sổ tầng 7 nhìn. Đèn vẫn còn sáng… anh còn chưa ngủ. Cô nhấn mật mã ở cửa chính… vừa suy nghĩ "0621" có phải là ngày sinh nhật của anh hay không, vừa đi về hướng thang máy.
Đến cửa phòng, cô do dự có nên trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa hay không, nghĩ nghĩ, nếu người khác ở bên trong, vẫn nên ấn chuông cửa thì tốt hơn, cô nghĩ như thế liền ấn chuông cửa: "Vân Hành, là em! Anh ngủ chưa? Anh đừng đứng lên, tự em mở cửa là được rồi."
"Triều Lộ?" Thanh âm của anh nghe qua có chút lung túng, "Triều Lộ em đừng tiến vào, anh… Đã ngủ, không tiện."
Nghe anh nói như vậy, cô ngược lại càng lo lắng, theo như hiểu biết của cô về anh, chỉ sợ là thân thể của anh không tốt sợ cô nhìn thấy nên mới ngăn cản cô đi vào như vậy. Cô nói: "Vân Hành, anh để em nhìn một cái, em sẽ đi ngay. Bằng không em sẽ lo lắng!"
"Được rồi được rồi!" Giọng anh mang theo bất đắc dĩ mà mỏi mệt, "Em chờ anh, anh tới mở cửa."
Triều Lộ đợi một hồi, lại nghe thấy tiếng lạch cạch, kèm theo đó là tiếng kêu rên đã bị anh đè nén. Cô biết nhất định là anh bị ngã sấp xuống, cô không đợi được nữa, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa xông đi vào. Quả nhiên, Chử Vân Hành ngã nằm sấp trên mặt đất, gậy chống cũng rơi khỏi tay.
"Anh không sao" không đợi cô từ trong hoảng sợ phản ứng lại đi tới dìu anh, anh đã dùng cánh tay phải định chống đỡ nửa người trên, "Chính là không ăn cơm chiều, đầu có chút choáng váng."
Cô gấp đến độ nước mắt đều chảy ra ngoài: "Anh rõ ràng cho em chìa khóa, em đã nói muốn tự mở cửa, anh làm chi phải muốn..." Triều Lộ đột nhiên im miệng.
Chử Vân Hành theo tầm mắt của cô nhìn về phía sau mình, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Vẫn để em thấy được."
Từ chiếc quần sịp trong quần ngủ anh thò ra một đoạn vải không dệt (*) màu trắng chói mắt, có lẽ vừa bị ngã sấp xuống, hơn nữa là do anh dùng sức chống phần thân trên của mình để đứng lên, lại đem quần ngủ kéo xuống một đoạn.
[(*) Vải không dệt: tên tiếng anh là Non-woven: Là loại vải không phải dệt bằng phương pháp dệt truyền thống mà được làm từ các sợi, hình thành qua xử lý bằng máy móc và chất hóa học. Vải không dệt có khả năng thấm hút, thông khí, mềm, dai, nhẹ, không độc, không gây kích ứng cho da.]
"Có thể hay không... đưa cây gậy cho anh không." Thanh âm của anh tràn ngập buồn bã chán nản.
"Đương nhiên." Cô đưa cây gậy cho anh, lại dìu anh ngồi trở lại trên giường.
Trên khuôn mặt trắng bệch của anh dần dần phiếm hồng, cụp mắt xuống, lấy tay không được tự nhiên kéo quần ngủ.
"Để em." Triều Lộ nhẹ giọng nói, đưa tay hỗ trợ. Cô cảm nhận được thân thể anh trốn tránh, trong lòng đau lòng không nói nổi nên lời.
"Anh... bình thường không cần này..." Anh nói rất nhỏ, rất nhỏ, "Anh từng nói anh không thể ăn cay, một mặt là ăn không quen vị cay, nhưng quan trọng là... anh cứ ăn cay sẽ đau dạ dày... Còn có bị tiêu chảy. Anh hoạt động chậm, sợ đi tiểu đêm không kịp, cho nên mới... Em thấy được cũng tốt, anh cũng nên để cho em biết, để em có thể đối mặt với toàn bộ phiền toái."
Hay cánh tay mềm mại của cô ôm lấy anh, cằm cọ trên đầu vai anh: "Hóa ra là như vậy, may mắn."
"Như vậy còn chưa hỏng bét?"
"Còn tốt hơn so với tưởng tượng của em."
"Nếu như tình hình thực tế còn gay go hơn, anh nghĩ anh thật sự không có dũng cảm liên lụy đến em." Anh xoa xoa tóc của cô.
Cô rời đi bờ vai của anh, nâng mắt nhìn anh: "Ông trời đối với chúng ta coi như không tệ." Cô thiệt tình cảm kích trời xanh, để cho cô gặp được Chử Vân Hành, tuy rằng anh không trọn vẹn, nhưng không ảnh hưởng bọn họ yêu nhau.
Anh vươn cánh tay phải dùng sức ôm cô, hôn lên trán cô.
"Đêm nay em ở lại đây chăm sóc anh được chứ?" Triều Lộ nói.
Động tác ôm cô rõ ràng cứng nhắc một chút: "Không."
"Em đều thấy, anh lại trốn cái gì? Em không để ý mà."
"Không được." Anh hoàn toàn rút tay đang ôm cô của mình về, "Anh sẽ ngủ không ngon."
"Anh bệnh, thân mình lại không thuận tiện, anh làm thế nào để em tin tưởng anh có thể chăm sóc tốt bản thân? Vân Hành, không có gì đáng ngại, em là bạn gái của anh, anh để ý cái gì chứ?"
Anh chua sót cười cười: "Có người bạn trai nào lại không để ý bị bạn gái mình nhìn đổi tã?"
Cô rõ ràng trong lòng rất đau, trên mặt cười lại cố tình càng ngọt, ôm cổ anh nói: "Cùng lắm người ta không nhìn là được."
Chử Vân Hành thở dài: "Từng có nhiều năm trước, anh giống như một người thực vật mặc cho người định đoạt. Ăn uống vệ sinh, đều hoàn toàn không biết gì cả! Anh quả thực không thể tưởng tượng, vài năm trước, người thân của anh, còn có... bạn gái khi đó làm thế nào đối mặt với một người thực vật… cho ăn qua đường mũi, truyền dịch, còn có đổi cái tã cũng không xong. Cuộc sống như vậy, ngẫm lại đều có thể khiến cho người ta bị bức điên không phải sao! Mặc dù sau khi anh tỉnh lại, trong một khoảng thời gian không phải ngắn, anh không hề có một chút tôn nghiêm nào phải nhờ người khác trợ giúp nhu cầu sinh lý cơ bản nhất. Anh nỗ lực hồi phục, mặc dù biết bản thân không thể đi lại bình thường được nữa, nhưng ít nhất cũng không phải sống cuộc sống nhục nhã như trước nữa. Triều Lộ, không phải là anh không muốn em tiến vào, mà là không thể chịu đựng được điều này... anh... anh không muốn... giống một người tàn phế... ở trước mặt em."
Triều Lộ chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, có giọt nước rơi xuống cổ chảy xuống sau lưng cô. Cô biết đó là nước mắt của Chử Vân Hành.