Cái giáTriều Lộ cùng Nhược Chi ở trong phòng khách uống trà, nhất thời không chú ý mấy người ở trong vườn hoa bên ngoài. Lúc cô ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc bên ngoài cửa sổ, nhìn thấy Chử Vân Hành đang hướng tới ghế dựa ở một bên vườn hoa đi tới. Nghĩ đến anh đứng lâu như vậy cũng chịu không được, mệt mỏi. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô đã có thể từ thay đổi rất nhỏ trong dáng đi của anh mà nhận ra anh mệt nhọc đến mức nào. Cô nhìn ra được anh đi khập khiễng hơn bình thường rất nhiều, bước chân bước rất nhỏ, lưng còng xuống. Cô nhíu mày lại, lập tức đi ra phòng khách, chạy xuống bậc thềm, đi đến bên cạnh anh, đỡ anh đến ghế tựa.
Sắc mặt của anh hơi tái nhợt, ngay cả môi đều trắng bệch, mồ hôi theo cái trán chảy tới cổ, khoảnh khắc ngồi xuống ghế tựa kia, anh thậm chí còn hít sâu mấy lần, vô cùng mệt mỏi nhắm lại mí mắt.
Chử Vân Hành buông cây gậy chống ra, nhắm mắt lại tìm kiếm bàn tay của cô, cô còn chưa kịp hỏi anh có chuyện gì xảy ra, anh đã mở miệng: "Đừng lo lắng, có thể là do không thường xuyên đi ra ngoài, lại đứng dưới ánh mặt trời lâu, nên hơi bị cảm nắng."
Ghế dựa ở vườn hoa tuy có mái che nắng, nhưng vẫn không che được cảm giác nắng nóng. Triều Lộ lo lắng nói: "Em đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi."
Anh mở mắt, có chút suy yếu nhìn cô, đè thấp thanh âm nói: "Được, nhưng mà, để anh ngồi một chút đã rồi mới đứng dậy..."
Triều Lộ vừa nghe thế càng gấp gáp, lại bởi vì hiểu cảm giác của Chử Vân Hành không muốn biểu hiện ra ngoài trước mặt Phương Uẩn Châu, liền cũng đè thấp thanh âm lo âu hỏi: "Vân Hành, anh thẳng thắn nói cho em biết, hiện tại anh… đứng không được, một bước cũng đi không được, có phải hay không?"
Ánh mắt anh ôn nhu mà ưu thương: "Ừ, anh ngồi một chút là tốt lên thôi."
"Anh có muốn uống nước không?"
"Có."
"Em lập tức đi lấy cho anh."
Triều Lộ chạy về phòng, lập tức từ phòng mang ra một ly nước ấm.
Chử Vân Hành uống lên mấy ngụm, sắc mặt hơi tốt lên chút.
Triều Lộ ngồi xuống bên cạnh anh, thấy anh nhìn Phương Uẩn Châu và tiểu Bằng đang chơi với một trái bóng nhỏ, lộ ra vẻ mặt hâm mộ, trong lòng có chút chua xót.
Chử Vân Hành nói: "Có lúc anh nghĩ, con của anh sau này, sẽ cảm thấy anh là một người bố không thú vị hay không."
Triều Lộ nói: "Ít nhất chuyện cổ tích anh kể không tệ."
"Nhưng, trẻ nhỏ đều rất hiếu động, ngoài thích nghe chuyện cổ tích, càng thích chơi đùa." Anh nói, "Ví dụ như đá cầu, ví dụ như được bố giơ lên thật cao xoay vòng quanh... Hồi nhỏ anh rất thích được bố ôm lấy xoay vòng quanh." Giọng nói của anh thấp xuống, giống như một viên đá nhỏ rơi vào trong nước, "Một nguyện vọng nho nhỏ của đứa trẻ anh cũng không thể thỏa mãn được."
Triều Lộ suy nghĩ một lát, đột nhiên từ trên ghế tựa đứng lên, đi về phía tiểu Bằng.
"Tiểu Bằng, cô với cháu chơi trò ngồi máy bay được đi?"
"Được ạ!" Tiểu Bằng vui vẻ nói.
Bất cứ giá nào! Triều Lộ cắn răng một cái, dùng hết sức lực ôm Tiểu Bằng bằng hai tay, tại chỗ xoay vòng quanh. Tiểu Bằng năm nay bốn tuổi, nên hơi nặng. Triều Lộ biết sức lực của bản thân cô từ trước đến giờ trong đám con gái không phải là yếu đuối gì, nhưng ôm tiểu Bằng xoay quanh như vậy, cánh tay của cô thật sự là đã cố hết sức. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác, cô muốn Chử Vân Hành biết, nếu anh có chuyện gì không thể hoàn thành được, cô sẽ đem hết khả năng của mình thay anh làm tốt.
Tiểu Bằng cười khanh khách cực kỳ vui vẻ. Triều Lộ cố gắng đến nỗi không cố được nữa mới đem bé buông xuống. Cô vừa quay đầu lại, thấy Chử Vân Hành chạy tới bên mình, anh vươn cánh tay phải ôm cô thật chặt, đè trán lên tóc mai cô, một câu nói cũng không nói. Cô biết anh biết dụng ý việc làm của cô, mặc dù im lặng, bọn họ cũng có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Phương Uẩn Châu mang theo Tiểu Bằng từ vườn hoa vào trong phòng. Dưới ánh mặt trời, chỉ còn lại có Triều Lộ và Chử Vân Hành đang ôm lấy nhau, thật lâu sau mới tách ra. Triều Lộ bỗng nhiên nhớ tới thân mình của anh còn không có thoải mái, vội dìu anh trở về phòng.
"Anh đi toilet." Sau khi vào phòng chuyện đầu tiên Chử Vân Hành làm chính là đi toilet.
Triều Lộ không hỏi, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Cô lặng lẽ đứng ở bên ngoài toilet, chú ý động tĩnh ở bên trong. Mới đầu còn không có gì, không lâu sau lại truyền ra tiếng nôn mửa đã bị anh đè nén. Anh kiềm chế rất khá, nếu không phải là cô ở gần đó chú ý lắng nghe, chỉ sợ cũng chưa hẳn có thể phát hiện anh đang nôn mửa. Cô muốn chạy vào nhìn xem anh thế nào, lại sợ anh ngược lại vì thế mà không vui. Nhớ lại, hẳn là do giữa trưa ăn thịt cay kia, anh đã từng nói, anh không thể ăn được món ăn cay dù chỉ một chút, cô cũng chỉ cho rằng anh không ăn được đồ cay, hiện tại xem ra, nguyên nhân chính sợ là hệ tiêu hóa của anh chịu không nổi sự kích thích của vị cay. Trời ạ, cô còn cho anh uống nước đá, chỉ sợ là lửa cháy đổ thêm dầu. Cô hối hận không ngừng.
Từ trong toilet đi ra, sắc mặt của Chử Vân Hành vô cùng khó coi, bên môi còn lưu lại một chút dấu vết ẩm ướt.
Cô bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào anh, anh cũng hiển nhiên chú ý tới ánh mắt của cô, hơi cười có chút che dấu, đi về phía cô.
"Vân Hành, anh phải nghe em một chuyện." Cô tiến lên một bước đỡ lấy anh, giọng nói kiên quyết.
"Chuyện gì?"
"Tìm lấy một lý do, lập tức về nhà."
"Không được, sinh nhật của bạn bè ngay cả bánh ngọt còn chưa ăn đến, làm sao có thể đi được?" Anh lại còn mang theo giọng điệu đùa giỡn.
Triều Lộ mới mặc kệ lý do của anh là cái gì: "Bánh ngọt? Còn có thể ăn bánh ngọt sao? Có hai lựa chọn: thứ nhất là em đi, anh ở lại; thứ hai là anh đi, em ở lại."
Chử Vân Hành nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô vài giây, giống như muốn xác định lời của cô có phải không thể thương lượng được nữa hay không, cuối cùng anh đầu hàng: "Được rồi, anh đi, em ở lại. Cô ấy là bạn của em, em phải ở lại."
"Chúng ta cùng đi chào hỏi với Nhược Chi, sau đó gọi xe cho anh."
"Ừ." Anh nói, "Thực xin lỗi, vì ngay cả chuyện bình thường là tham gia bữa tiệc sinh nhật của bạn em, anh cũng làm không xong."
Cô biết tâm tình của anh khó tránh khỏi sa sút, nên muốn an ủi anh: "Vân Hành, anh biết không? Nhược Chi, cô ấy nói với em, cô ấy thấy anh rất được. Vân Hành, anh cũng không có làm hỏng chuyện gì, biểu hiện ngày hôm nay của anh không chê vào đâu được… ngoại trừ chuyện, tự ngược đãi bản thân mình ra mà thôi."
Sắc mặt của anh vẫn tái nhợt không có chút máu, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vui sướng: "Đáng giá." Anh hít khí lạnh, phun ra hai chữ.
Chử Vân Hành nói với Nhược Chi, trong nhà anh tạm thời có việc, muốn trở về một chuyến. Nhược Chi cũng là người hiểu biết, không có hỏi thêm gì, còn nói cần người đưa anh trở về hay không. Chử Vân Hành khéo léo từ chối. Vốn Triều Lộ đang cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi xe, không nghĩ tới Nhược Chi gọi người lấy bánh ga-tô ra, nói: "Chử Vân Hành, hôm nay anh có thể đến góp vui, tôi thật sự vui mừng. Dù thế nào anh cũng phải ăn một chút bánh ga-tô rồi mới được đi, sẽ không mất nhiều thời gian."
Triều Lộ vội nói: "Bánh ga-tô không phải là buổi tối mới ăn sao? Ban ngày ban mặt, ăn bánh ga-tô cái gì?"
"Chẳng qua chỉ là một ngày sinh nhật nho nhỏ, lại đều là người mình, làm sao phải chú ý nhiều như vậy." Nhược Chi đĩnh đạc nói, "Mình thấy, cắm ngọn nến cũng không cần thiết, qua 25, nhìn đến ngọn nến sinh nhật liền đau lòng, vẫn là không cắm vào là tốt nhất."
Triều Lộ trong lòng kêu khổ, cô không phải là không nhìn ra Chử Vân Hành đang cố gắng chống đỡ tinh thần, trong bụng không chừng đang cuồn cuộn dâng trào. Nhưng Chử Vân Hành lại lôi kéo cổ tay cô không để cho cô nói chuyện, nói với Nhược Chi: "Vậy cám ơn nhiều, tôi ăn một chút là được rồi."
Nhược Chi chia bánh ga-tô cho mọi người. Chử Vân Hành dùng thìa nhỏ ăn một ngụm một ngụm nhỏ.
Ăn xong bánh ga-tô, Triều Lộ định cầm điện thoại gọi xe, nào biết được gọi vài số điện thoại của vài hãng taxi thế nhưng đều đường dây bận. Chử Vân Hành nói: "Không có việc gì, anh tự mình đi ra ngoài gọi xe."
Nhược Chi lo lắng nói: "Tiểu khu này mọi người đều có xe riêng, xe taxi ngược lại rất ít, bằng không để tôi bảo chú Triệu đưa anh trở về."
Triều Lộ vốn định nói đồng ý với cô ấy, lại thoáng nhìn Vân Hành lắc lắc đầu với cô, tay phải đặt ở vị trí dạ dày, sau đó nhẹ nhàng tiến đến bên tai cô nói một chữ: "Ói."
Cô hiểu ý của anh, liền nói với Nhược Chi: "Không cần, mình đưa anh ấy ra ngoài, nếu đợi một lát thật sự không gọi được xe, bọn mình sẽ quay lại làm phiền cậu."
Triều Lộ thậm chí không có đỡ anh, mặc anh tự mình chống gậy, đi ra khỏi biệt thự của Nhược Chi. Đi được một hai trăm mét, đến chỗ rẽ mới đưa tay dìu anh. Toàn bộ thân thể của anh dường như đều mất hết sức lực, đột nhiên lại ra sức vùng thoát khỏi cô, quỳ xuống một bên nôn ra mãnh liệt.
"Đừng nhìn, bẩn." Nôn mửa được một lúc anh gắng gượng nói ra một câu. Tiếp tục lại nôn mửa một trận.
Nước mắt của cô ào ào rơi xuống: "Được được, em không nhìn,... nôn từ từ, nôn hết sẽ thấy thoái mái." Cô sợ cô đến gần anh ngược lại hại anh cảm thất xấu hổ vì thất lễ trước mặt cô, không thể một lần ói hết, thân thể càng thêm khó chịu, vì thế nghe xong anh lời nói, cô quay lưng về phía anh đứng bất động.
Anh ói được năm phút đồng hồ, Triều Lộ chờ anh hoàn toàn dừng lại, mới đi qua. Thấy trong tay anh còn có một chiếc khăn tay, hiển nhiên là anh vốn định dùng khăn tay để ngăn mình không ói ra ngoài, nhưng anh ói mãnh liệt như vậy, làm sao có thể ngăn được? Hơn phân nửa vẫn là ói ra trên đất.
Anh cầm gậy chống run rẩy đứng lên, thân thể bởi vì vừa ói xong nên có chút run rẩy.
"Em đỡ anh đi thôi, Triều Lộ." Anh nói, "Phiền hà em."
Cô chạy nhanh đỡ lấy anh nói: "Đối với người khác có thể nhắc tới ba chữ này, đối với em, anh không cần."
"Ừ." Đầu của anh hơi hơi buông xuống, vẻ mặt của tái nhợt vô lực của anh có một vẻ đẹp nhu nhược khác. Trong ngày thường tuy rằng anh hành động không tiện, mày cũng chưa bao giờ nhíu lại, đôi mắt như sao sớm, tinh thần sáng láng, mà anh giờ phút này khác hẳn ngày thường. "Em nha..." Anh không nói tiếp, chỉ dùng đôi mắt hàm chứa sương mù liếc nhìn cô một cái thật sâu nhìn cô, "Triều Lộ, em rất tốt, chính bởi vì em rất tốt, cho nên anh mới không nỡ buông tay em."
Triều Lộ biết trong lòng anh có chút thương cảm vì ở trước mặt cô làm chuyện xấu hổ như vậy, giờ phút này nếu đáp thẳng lại anh, sẽ khiến cho tâm tình của anh càng không tốt, vì thế liền chế nhạo nói: "Dạ dạ dạ, không nỡ buông tay em, cũng học người ta cậy mạnh. Không phải em đã nói rồi sao? Anh không cậy mạnh sẽ đáng yêu hơn, làm sao anh lại không tin a?"
Anh dừng bước lại, một lát sau như mới thật gian nan thật gian nan mở miệng nói: "Bởi vì, không đủ mạnh, cho nên mới muốn cậy mạnh. Triều Lộ, một ngày nào đó, người chung quanh đều sẽ biết... Bạn trai em là cái tàn phế..."
"Vân Hành!"
"Em hãy bình tĩnh nghe anh nói hết," anh muốn dùng tay sờ mặt cô, lại nửa đường dừng lại, "Ngoài chuyện không có cách nào lảng tránh sự thật này, anh chung quy cũng nghĩ tới, ít nhất ở những mặt khác, anh không thể đánh mất. Anh là bạn trai của em, có lẽ không phải là tốt nhất, nhưng vì em anh bằng lòng nỗ lực hết sức?"
"Nếu như anh và em kết giao, lại làm cho anh càng thêm vất vả, thì em đây lại có ý nghĩa gì?" Trong lòng Triều Lộ quặn đau, Chử Vân Hành trước khi quen biết cô, hẳn là rất ít tự ti vì mình tàn tật, nếu cùng cô kết giao chỉ có thể gây ra thương tổn cho anh, thì cô thật sự phải hoài nghi bản thân mình đối với anh là tốt hay là xấu.
Vân Hành không có lập tức trả lời, anh và cô chậm rãi đi về phía trước một đoạn đường ngắn, mới mở miệng nói: "Em có biết Sartre?"
Triều Lộ nhớ lại một chút: "Là nhà triết học của Pháp? Người nói chuyện ‘ông tiếp xúc địa ngục’ sao?"
"Đúng vậy," Chử Vân Hành nói, "Sartre cho là, mặc kệ tình huống gì, con người đều có quyền lựa chọn. Ông ấy cho rằng điều kiện khách quan mặc dù tồn tại, nhưng phủ nhận hay tiếp nhận ảnh hưởng của điều kiện, lại là do từ chính bản thân mỗi con người. Nếu con người đã có tự do làm bất cứ chuyện gì, thì phải chịu trách nhiệm tất cả hành vi của mình, cái giá của ‘tự do tuyệt đối’ chính là ‘trách nhiệm tuyệt đối’. Em hiểu không?"
Triều Lộ không quá hiểu biết triết học, nhưng cô có thể nghe hiểu lời anh nói: "Ý của anh là, anh đã lựa chọn, cũng biết được sẽ phải đối mặt với tình huống như thế nào, mặc kệ là trở ngại của bản thân, hay là áp lực người chung quanh gây nên, đều quyết định chiếu tục gánh vác, đúng không?"
Chử Vân Hành ánh mắt ôn nhu mà kiên định: "Triều Lộ, yêu một người vốn không chỉ bao gồm hạnh phúc vui vẻ, kèm theo đó còn có phiền não cùng thị phi. Tình huống của anh như vậy, làm sao có thể không nghĩ tới? Chỉ cần em nguyện ý tin tưởng anh một chút… Anh... sẽ trả được cái giá đó."
Cô ngước mắt nhìn lại anh: "Em cũng vậy."