Nửa Vòng Tròn - Chương 32

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Lấy lòng
Nhà của Chu Nhược Chi nằm ở một khu vực xa hoa nhất trong thành phố này. Các công trình thiết bị phục vụ cuộc sống ở nơi này đều được làm đồng bộ và đầy đủ hết, vừa thể hiện sự náo nhiệt lại đạt được sự tĩnh lặng ở trong đó. Tiểu khu này lấy biệt thự liên hợp làm chủ, nơi này mặc dù không phải là tốt nhất, nhưng giá phòng ở đây cũng đủ để khiến cho tuyệt đại đa số người dân trong thành phố than thở.
Triều Lộ và Chử Vân Hành bảo xe taxi dừng lại trước cửa nhà Nhược Chi. Chử Vân Hành theo bản năng lấy tay vuốt lên nếp gấp trên áo sơ mi, Triều Lộ thấy thế liền nói: "Hôm nay không phải là đến để phỏng vấn, ăn một bữa cơm mà thôi."
Anh mặc dù gật đầu, khuôn mặt vẫn chăm chú như trước. Triều Lộ lắc đầu cười khổ, biết một chốc anh chưa thả lỏng được, vậy thì cứ tùy anh đi. Ấn chuông cửa, có cô giúp việc mở cửa cho bọn họ. Nhược Chi cũng đi theo nghênh đón, lôi kéo Triều Lộ vào phòng khách.
"Triều Lộ, Chử tiên sinh."
Triều Lộ đứng ngây ngốc tại chỗ. Từ trên sofa đứng lên dĩ nhiên là Phương Uẩn Châu. Hơn nữa anh đang đi về phía mình. Cô quay đầu nhìn về phía Nhược Chi.
"Triều Lộ, đừng trách mình mời anh ta." Giọng nói của Nhược Chi có chút áy náy và khẩn trương.
Lúc này, trách cùng không trách cũng không phải là quan trọng nhất. Cô nhìn thấy Phương Uẩn Châu bình tĩnh đứng ở trước mặt Chử Vân Hành, vươn tay phải. Cô suýt chút nữa trực tiếp thay Chử Vân Hành ngăn cánh tay này. Thế nhưng, Chử Vân Hành lại bất động thanh sắc đem gậy chống rất cẩn thận sang bên cánh tay trái, vươn tay phải nói: "Chào anh."
Sau khi cùng Phương Uẩn Châu bắt tay xong, Chử Vân Hành một lần nữa cầm lấy cây gậy chống, cùng Triều Lộ cùng đi về phía sofa. Lúc tới gần sofa, Chử Vân Hành không biết dẫm lên cái gì, người hơi lảo đảo. Triều Lộ còn chưa kịp nhìn xem anh thế nào, chợt nghe đến "Oa oa" một tiếng khóc của trẻ con. Tiểu Bằng con trai của Nhược Chi đúng lúc từ trong toilet đi ra, chỉ vào một con vịt nhỏ bằng nhựa màu vàng nằm ở trên đất nói: "Tiểu Hoàng, đau... Đau... Ô ô..."
Chử Vân Hành cố sức ngồi xuống, nhặt lên đồ chơi vịt con ở trên đất, phía trên còn in vết vừa rồi cây gậy chống chọc vào làm méo. Anh thậm chí chưa kịp đứng lên, nửa quỳ di chuyển hai bước đến trước mặt Tiểu Bằng, mang theo biểu cảm áy náy mở miệng nói: "Chú không tốt, chú đi không cẩn thận, ngoan, đừng khóc. Chú sẽ mua cho cháu một con mới, được chứ?"
"Cháu muốn con này cơ. Vịt nhỏ khác không phải là tiểu Hoàng."
"Tiểu Bằng, không được ầm ĩ, chú ấy cũng không phải cố ý. Ngày mai mẹ sẽ mua cho con một đống vịt con, được không?"
"Con muốn tiểu Hoàng. Tiểu hoàng đau ૮ɦếƭ rồi!" Tiểu Bằng một mặt mất vui.
Chử Vân Hành đỡ gậy chống, thật vất vả nửa quỳ nơi đó, vẻ mặt lấy lòng, Triều Lộ nhìn thấy thế đau lòng muốn ૮ɦếƭ. Cô nâng anh từ trên đất đứng dậy, lại không thể không để ý đến tiểu Bằng đang khóc rống lên, ôm bé nói: "Ngày mai cô sẽ mua cho cháu rất nhiều rất nhiều tiểu Hoàng, được không? Nếu không, đi mua bây giờ? Nhé?"
"Triều Lộ..." Chử Vân Hành lắc đầu với, "Suy nghĩ của trẻ nhỏ không giống với người lớn chúng ta, bé đau lòng là bạn của nó mà không là một thứ đồ chơi không có sinh mệnh." Anh ngược lại nói với tiểu Bằng: "Hôm nay chú sẽ mang Tiểu Hoàng về nhà, mang nó đi gặp bác sĩ được không? Chờ cho nó khỏi hắn, bảo đảm mang nó trở về."
Tiểu Bằng mở to đôi mắt vẫn còn đẫm nước mắt nhìn anh, trong giọng nói còn mang theo nức nở: "Thật... Có thật không?"
Chử Vân Hành nói: "Đương nhiên là thật, chú có quen biết một bác sĩ rất giỏi."
Rốt cuộc Tiểu Bằng nín khóc, nhưng là đôi mắt như hạt châu lại chuyển động, mang theo nghi ngờ hỏi: "Bác sĩ mà chú quen thế nào lại không thể chữ khỏi chân cho chú?"
Triều Lộ hồi hộp nhìn Chử Vân Hành, không nghĩ tới vẻ mặt của anh rất tự nhiên: "Chú bị thương quá nặng, lúc mới đầu muốn động một tý cũng không động được đâu, hiện tại đã có thể đi, có lẽ qua vài năm, có thể hoàn toàn khỏi hẳn."
Tiểu Bằng không yên tâm tiếp tục hỏi: "Tiểu Hoàng cũng cần thật lâu mới khỏi à?"
"Sẽ không lâu, chú bảo đảm." Chử Vân Hành cười cười, anh cầm lấy chú vịt con đồ chơi giao cho Triều Lộ, để cô bỏ vào trong túi xách, nhẹ nhàng cô bên tai nói, "Để anh hỏi anh bạn nhỏ này một chút, mua con này ở đâu."
Triều Lộ gật đầu. Cô đương nhiên biết, loại đồ chơi này một khi bị hỏng, sẽ rất khó phục hồi như cũ, chỉ có thể dùng một lời nói dối có thiện ý nói để dụ dỗ đứa nhỏ mà thôi.
Rốt cuộc Anh bản nhỏ gác lại chuyện "Tiểu Hoàng", chạy qua một bên chơi trò xe lửa nhỏ của nó. Triều Lộ nhẹ nhàng thở ra, giúp Chử Vân Hành ngồi trở lại sofa.
"Thật ngại quá, Triều Lộ, Chử tiên sinh." Nhược Chi tự mình bưng cà phê ra, vẻ mặt nói xin lỗi.
"Tôi mới phải là người nên cảm thấy xấu hổ mới đúng." Chử Vân Hành nói, "Vừa tới, liền gây ra một cuộc phong ba như vậy." Anh bưng cà phê lên uống một ngụm, "ừ, mùi thơm rất đậm đà, đã lâu tôi không được uống cà phê ngon như vậy."
Nhược Chi nghe thấy lời tán thưởng rất đắc ý: "Đây là cà phê Blue Mountain (cà phê Lam Sơn) chính cống, hiện tại loại được cho là cà phê Blue Mountain, phần lớn đều được gieo trồng ở phụ cận Lam Sơn mà thôi."
Chử Vân Hành nói: "Vậy thì cô thật sự là có lộc ăn. Đúng rồi Triều Lộ, quà tặng đâu?"
Triều Lộ từ trong túi lấy ra một hộp trang sức tinh xảo, đưa cho Nhược Chi: "Biết cậu cũng không thiếu cái gì, một chút tâm ý của bọn mình mà thôi."
Nhược Chi mở hộp ra , bên trong là một đôi khuyên tai làm bằng ngọc trai quý giá. Nhược Chi đeo ngay tại chỗ.
"Giữa trưa thời gian có chút gấp gáp, ủy khuất mọi người ăn bữa cơm sinh nhật đơn giản, buổi tối lại xin mời mọi người ăn đại tiệc." Nhược Chi nói.
"Bạn bè lâu năm với nhau, khách sáo chuyện này để làm gì." Triều Lộ nói.
"Thực xin lỗi, xin hỏi toilet ở nơi nào?" Chử Vân Hành hỏi.
Nhược Chi chỉ phương hướng.
"Cần giúp đỡ không?" Phương Uẩn Châu bỗng nhiên nói.
Triều Lộ trợn mắt nhìn anh ta. Ai ngờ anh ta làm ra vẻ mặt vô tội: "Tôi chỉ lo lắng nơi này không có toilet chuyên dụng."
Anh ta không có nói ba chữ "Người tàn tật", nhưng hàm ý đã rất rõ ràng.
"Loại bình thường tôi cũng có thể dùng." Chử Vân Hành đứng lên, "Cám ơn anh."
Lúc anh tiến vào toilet, Triều Lộ hạ giọng nói với Phương Uẩn Châu: "Tôi vẫn luôn cảm thấy anh là người có phong độ ."
Anh ta im lặng một lúc, nói: "Thực xin lỗi, mới vừa rồi anh quả thực hơi quả đáng. Anh chỉ là..."
"Tôi không có hứng thú nghe." Triều Lộ lạnh lùng đánh gãy lời anh ta.
"Triều Lộ, mình vốn muốn cho cậu liều thuốc trị bệnh mạnh một chút, có lẽ mình sai lầm rồi." Nhược Chi vẻ mặt hơi sa sút.
Triều Lộ thở dài. Nhược Chi là bạn tốt của cô, là nữ chủ nhân ở nơi này, hôm nay lại là sinh nhật của cô ấy, cô không tiện phát cáu. Huống hồ Chử Vân Hành đã từ trong toilet đi ra. Cô không muốn anh rơi vào tình cảnh càng thêm bối rối.
Thức ăn ăn cùng mì bữa trưa nay là thịt cay. Triều Lộ vừa nhìn thấy, liền đau đầu. Cô thế nào lại quên Nhược Chi là người Tứ Xuyên, không cay không vui.
"Vân Hành, có phải anh một chút cay cũng không thể ăn được hay không?" Cô lôi kéo anh, lặng lẽ ghé vào bên tai anh hỏi.
Anh do dự một chút, nói: "Không phải... Còn không đến mức như vậy."
Cô lo lắng: "Nếu không, bảo Nhược Chi nói với cô giúp việc một làm cho anh thêm một chút thức ăn nhẹ đi."
Anh quả quyết lắc đầu: "Không tốt, chúng ta là khách, chuyện này không lễ phép."
"Vậy anh chịu khó một chút, ăn nước mì suông nhé. (canh suông: là loại canh không có rau, nước luộc thịt)."
Anh vẫn lắc đầu: "Một chút thịt cay, không vấn đề gì. Nói không chừng anh ăn thành thói quen. Người ta chiêu đãi nồng hậu như vậy, một người con trai như anh lại còn chọn ba lấy bốn( ý nói kén chọn này nọ giống như câu kén cá chọn canh), thì không thể nào nói nổi. Triều Lộ, anh hết sức coi trọng bạn bè của em, bởi vì anh coi trọng em."
Triều Lộ nhìn anh, ánh mắt có chút chua xót.
"Thực xin lỗi, có thể cho mình một ly nước đá hay không? Mình thấy cay quá." Người nói ra yêu cầu không phải là Chử Vân Hành, mà là Triều Lộ nhìn anh nuốt xuống rất vất vả, lại chịu đựng cái gì cũng không nói, cô thật sự nhìn không được mới hướng Nhược Chi nói .
Nhược Chi gọi cô giúp việc mang một chén nước đá ra, một bên còn nói: "Mình nhớ trước kia cậu cũng có thể ăn được đồ rất cay a."
Phương Uẩn Châu nói: "Đúng vậy, anh cũng nhớ thế."
Triều Lộ nói: "Khẩu vị có thể thay đổi." Nói xong, uống một ngụm nước đá. Đem cái cốc đặt ở trước mặt Chử Vân Hành nói, "Anh muốn uống một chút hay không?"
Anh cảm kích nhìn cô, uống liền hai ngụm lớn. Chắc là Nhược Chi cũng nhìn ra anh không ăn được cay, lại vội bảo cô giúp việc mang thêm một ly nước đá mang ra.
Nhược Chi nhìn Chử Vân Hành nói: "Chử tiên sinh, ở nhà không cần câu lệ, đều là bạn bè với nhau."
Trên mặt của anh lộ ra vẻ tươi cười: "Đã là bạn bè, vậy mọi người gọi tên đi nhau đi. Tôi tên là Chử Vân Hành. Tôi nhớ, Triều Lộ gọi cô là Nhược Chi phải không?"
Ăn xong cơm trưa, tiểu Bằng nhất thời cao hứng, dám lôi kéo Chử Vân Hành đòi anh kể chuyện cổ tích. Sau khi trải qua sự kiện "Vịt con", tiểu Bằng đối với anh ngược lại lại rất thân thiết. Giọng nói của Chử Vân Hành ôn nhu lại có từ tính, anh ôm tiểu Bằng nói: "Vậy chúng ta kể chuyện cổ tích gì tốt đây? Cháu đã từng nghe qua truyện cổ Grimm hay chưa?"
"A, truyện cổ Grimm, cháu đã nghe truyện cô bé quàng khăn đỏ." Tiểu Bằng tính trẻ con nói.
"Đúng vậy, cô bé quàng khăn đỏ là một trong số truyện cổ Grimm. Vậy... Cháu có chưa từng nghe qua truyện ‘cái bàn có thể sắp thức ăn, con lừa có phun vàng và một cây gậy từ trong cái bao đi ra’ chưa?"
"Thì ra có truyện như vậy a!" Thằng bé cảm thán nói, "Cháu chưa từng nghe qua."
"Ừ, trong chuyện cổ tích này có một cái bàn thần kỳ, chỉ cần đọc câu thần chú ‘Bàn ơi, trải khăn ra, sắp thức ăn đi!’ lập tức nó có thể biến ra một bàn thức ăn ngon. Hồi nhỏ chú rất tham ăn, đã nghĩ, có một cái bàn như vậy thì tốt biết bao, cho nên cũng thích nhất truyện cổ tích này, cháu có muốn nghe hay không?"
"Muốn!" Tiểu Bằng nhất thời mang vẻ mặt mong đợi.
"Vậy chú bắt đầu nói a… "Ngày xửa ngày xưa có một bác thợ may, ông có ba người con trai và một con dê."
"Ngày xửa ngày xưa là có nghĩa gì?"
"Chính là thật lâu thật lâu thật lâu trước kia." Chử Vân Hành nghiêng đầu, như là nghĩ đến cái gì, "Để chú suy nghĩ một chút, kể cổ tích này như thế nào, để cho tiểu Bằng nghe dễ hiểu hơn..."
Tiếp theo, quả nhiên anh dùng ngôn ngữ đơn giản rõ ràng linh hoạt kể hết truyện cổ tích này.
"Chú Chử, chú kể chuyện cổ tích, còn hay hơn so với cô giáo của cháu."
Phương Uẩn Châu đột nhiên nói: "Tiểu Bằng, có muốn cùng chú đi ra bên ngoài bãi cỏ chơi không?"
Tiểu Bằng gật gật đầu, lại lắc đầu.
Phương Uẩn Châu vẻ mặt không hiểu hỏi: "Đến tột cùng là thế nào đâu?"
"Cùng chú Phương đi ra bên ngoài chơi, chú Chử một mình trong phòng sẽ rất nhàm chán."
Chử Vân Hành nở nụ cười, đáy mắt tràn ngập ôn nhu thương tiếc, anh nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt tiểu Bằng nói: "Tiểu Bằng ngoan, chú cũng có thể ra ngoài đi dạo a, ngồi bên cạnh nhìn mọi người chơi."
"Chú Chử, chú bước đi không phải là rất mệt sao?"
"Ai nói?" Chử Vân Hành đứng lên, "Chú Chử có gậy chống nha, có gậy chống, bước đi một chút cũng không mệt. Cháu có muốn thử một chút không?"
Tiểu Bằng có chút do dự nhận lấy gậy chống. Thử chống gậy chống đi vài bước: "A, chân không mệt mỏi." Bé trả lại cây gậy chống cho Chử Vân Hành: "Vậy người bình thường cũng có thể dùng gậy chống?"
Chử Vân Hành ngẩn người, sau đó nói: "Tuy rằng tiểu Bằng chống gậy chống đi cũng sẽ thoải mái, thế nhưng, cầm gậy chống trên tay, thì không tiện cầm cái này cái kia."
"Nói vậy cũng đúng." Tiểu Bằng nói, "Chú Chử, lúc chú không tiện lấy đồ vật khác phải làm sao bây giờ?"
Chử Vân Hành nhìn về phía Triều Lộ, khóe miệng toát ra ý cười: "Có cô Triều Lộ a, muốn lấy gì đó, cô Triều Lộ sẽ lấy giúp chú."
"À, cho nên cô Triều Lộ với chú mới cùng nhau đến nhà cháu. Bởi vì cô phải giúp chú lấy đồ vật khác."
Chử Vân Hành nói: "Tiểu Bằng thật thông minh."
...
Nhược Chi nhìn ngoài cửa sổ sát ba người con trai hai lớn một nhỏ, nói với Triều Lộ bên cạnh: "Có lẽ, mình nên cho anh ta một phiếu. Bởi vì anh ta... Thật sự là người rất đặc biệt."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc