Nửa Vòng Tròn - Chương 31

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Dám yêu
Bộ phim kết thúc, Triều Lộ sợ Chử Vân Hành bị đoàn người ᴆụng vào, dứt khoát cùng anh ngồi thưởng thức đoạn đuôi phim (đoạn nhạc kết phim), chờ cho đoàn người rời đi hết mới đứng dậy. Triều Lộ đem một viên bỏng cuối cùng trong chiếc túi giấy đưa đến miệng Chử Vân Hành, theo sau đỡ anh trên chỗ ngồi đứng lên. Đi ra rạp chiếu phim, không đợi Triều Lộ nói chuyện, Chử Vân Hành liền giành nói trước: "Chúng ta đi xuống khu trung tâm thương mại ở tầng dưới đi dạo đi."
Triều Lộ nói: "Không đi."
"Làm sao không đi?" Chử Vân Hành đôi lông mày nhướng lên, một bộ không vừa lòng với quyết định của cô.
"Đắt." Câu trả lời của cô tích chữ như vàng.
Chử Vân Hành nở nụ cười: "Thứ nhất, nhìn không nhất định phải mua; thứ hai, muốn mua cũng không nhất định phải là tự mình bỏ tiền; thứ ba, đã thật lâu không dạo trung tâm thương mại, coi như đi giải trí; thứ tư..."
"Còn có thứ tư?" Triều Lộ mắt trừng lớn nhìn anh.
"Thứ tư, thích nhìn em mặc trang phục xinh xắn đẹp đẽ. Mùa hè đối với con gái mà nói là mùa thật tốt a, anh thích em mặc váy thật xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh."
"Thầy giáo Chử, có thể giải thích định nghĩa ‘váy xinh đẹp’ một chút không? Thanh thuần? Thục nữ? Dã tính tràn trề? Váy dài? Váy ngắn?" Triều Lộ cố ý đùa anh.
"Khụ khụ, dài ngắn đều được."
Triều Lộ thấy bộ dáng lúng túng của anh, cười đến bả vai run rẩy: "Được rồi, nghe lời anh."
"Anh đoán, là lý do cuối cùng thuyết phục được em." Anh cười tủm tỉm nhìn cô.
Triều Lộ nâng lên tay trái của anh, giả vờ làm động tác muốn cắn.
Hai người cười hì hì cười nói chuyện với nhau đi đến thang máy trực tiếp đi đến tầng nữ trang. Cuối cùng, Triều Lộ chọn hai bộ váy dài tới đầu gối, không phải là sản phẩm của nhãn hiệu xa xỉ gì, nhưng chất lượng lại rất tốt, lại đều may rất vừa người, màu phấn lam và màu vàng nhạt, làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, Chử Vân Hành nhìn xem ánh mắt tỏa sáng. Lúc anh lấy ví tiền ra thanh toán, Triều Lộ không có tranh giành với anh, chỉ ở trong lòng âm thầm tính toán, ngày sau lại chọn một cơ hội, chọn chút đồ vật hữu dụng tặng lại anh.
"Mới vừa rồi người con trai chân què kia, lúc ngồi xuống... Oa… rất đẹp trai. Chính là bước đi dọa người, giống như bị trúng gió."
"Tuổi còn trẻ làm sao có thể trúng gió?"
"Ai biết a, chẳng lẽ là bị Parkinson? Bạn gái xinh đẹp như vậy. Cô nói xem, có phải là quan tâm đến tiền của anh ta hay không?"
...
Bọn họ còn chưa đi đến cửa của cửa hàng, liền nghe thấy sau lưng có tiếng nói nhỏ khe khẽ.
"Ai nha" Triều Lộ lấy khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay Chử Vân Hành, "Các cô ấy nói em xinh đẹp."
Anh ngẩn người, nói: "Đúng vậy, các cô ấy cũng nói anh rất đẹp trai."
Hai người nhìn nhau cười.
Nghe được người khác nghị luận bạn trai tàn tật, trong lòng cô không phải là không có chút đau đớn, chỉ là, cô không thể ở trước mặt anh tỏ ra vẻ gì, càng tình huống như thế, cô càng phải tỏ ra giống như không có việc gì. Che đậy những từ ngữ làm tổn thương người khác, lựa chọn nghe những lời nói cảm thấy vui vẻ. Đây là điều mà cô và Chử Vân Hành phải học được, đối với điều này cô rất rõ ràng.
Bọn họ lại vào quán ăn cơm chiều với món ăn Quảng Đông ở khu trung tâm thương mại, mới từ nhà ăn bước ra, đi không được vài bước, chợt nghe phía sau có người gọi tên cô: "Triều Lộ! Hắc!"
Triều Lộ quay người lại, gặp Nhược Chi còn mang theo hai túi mua hàng to đang đi về phía mình. Cô cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ sẽ gặp bạn bè ở đây.
"Hi, Nhược Chi!" Đối mặt với việc Nhược Chi đột nhiên xuất hiện, cô ít nhiều có chút mất tự nhiên.
Không lâu trước đây cô và Nhược Chi còn từng nói chuyện phiếm với nhau cô nói gần đây cô có quen một số hoa đào, khi đó quan hệ giữa cô và Chử Vân Hành còn chưa xác định, sau này cô cũng không cơ hội nói đến chuyện cô cùng Chử Vân Hành kết giao với cô ấy. Giờ phút này đóa hoa đào trong truyền thuyết đột nhiên đứng ở trước mặt Nhược Chi, nghĩ cũng không cần nghĩ, Chử Vân Hành nhất định sẽ làm cô ấy mở rộng tầm mắt.
Tình huống còn phóng đại hơn so Triều Lộ dự tính, Nhược Chi hé mở miệng, nhìn Vân Hành một hồi lâu không nói được ra lời. Chờ sau khi cô ấy lấy lại tinh thần còn thật sự lễ phép gật gật đầu với anh: "Xin chào, tôi... Là bạn học trung học của Triều Lộ, bạn tốt."
"Xin chào," Tiếng Chử Vân Hành trầm ổn mà lại nho nhã lễ độ, chỉ có Triều Lộ mới nghe ra trong đó có một tia căng thẳng, "Tôi là bạn trai của Triều Lộ."
"... Hi!" Nhược Chi chần chờ nửa ngày, nghẹn ra một chữ.
Chử Vân Hành hơi hơi điều chỉnh tư thế nắm cây gậy chống một chút, hướng Nhược Chi cười cười. Triều Lộ nhìn ra được, anh cười mang theo chút lo lắng cùng mất tự nhiên.
Lúc này Triều Lộ mới bình tĩnh lại… cô cũng không thể để cho Chử Vân Hành một mình đối mặt "tình huống đột nhiên phát sinh", người anh đối mặt thế nhưng lại là bạn bè của cô, cô phải thay anh ngăn chặn. Cách khác thì không có, nhưng nói sang chuyện khác cô còn có thể: "Nhược Chi, tiểu Bằng nhà cậu không cần cậu chăm sóc sao?"
"Chồng mình dẫn bé đến nhà bà nội rồi. Mình ở nhà nhàm chán, lại không liên lạc được với cậu, không thể làm gì khác hơn nên một mình ra ngoài đi dạo."
"Cậu tìm mình?" Triều Lộ theo bản năng nhìn di động. Quả nhiên, có cuộc gọi nhỡ của Nhược Chi."Ngại quá, mới vừa ở rạp chiếu phim nên để im lặng."
"Hai người... Cùng nhau đi xem phim?" Nhược Chi sửng sốt, giống như đây là chuyện không thể nào xảy ra được.
"Đúng vậy, vừa xem một bộ phim hài, vô cùng buồn cười, cười đến nỗi quai hàm đều đau." Điều này hoàn toàn không có nói ngoa. Có một đoạn phim khiến cho Triều Lộ cười đến nỗi phun hết bỏng đang ngậm trong miệng ra ngoài. Lúc đó một ý niệm hiện lên trong lòng cô đầu tiên chính là "May mắn ánh sáng trong rạp tối tăm", lúc đó mới không có ở trước mặt Chử Vân Hành phu bỏng ra. Hình tượng a hình tượng, khi yêu một người, nào có ai không quan tâm hình tượng của mình trước mặt đối phương!
Nhược Chi như có điều suy nghĩ nhìn cô: "Triều Lộ, trông cậu giống như cô gái đang yêu."
"Trăm phần trăm, không có gì là thật hơn." Triều Lộ khoác lên cánh tay của Chử Vân Hành, rất có ý tứ nói "Chứng cứ rõ ràng như thế này, chẳng lẽ cậu nhìn không ra sao?"
Chử Vân Hành nói: "Nếu không, ba người chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống uống trà đi?"
"Không được rồi, bé nhà mình cũng sắp về đến nhà, mình phải đi trở về." Nhược Chi mỉm cười nói, "Hai người còn muốn tiếp tục đi dạo sao?"
Triều Lộ biết Chử Vân Hành cố gắng đi cùng mình, nhưng mà trên mặt của anh đã lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che lấp được, vì thế cô nói: "Bọn mình cũng đang định đi trở về."
Nhược Chi nói: "Vậy để mình đưa hai người về."
Triều Lộ nói: "Nếu cậu đang vội trở về, không cần đưa bọn mình về, nơi ở của Vân Hành có hơi xa."
"Cũng không vội như vậy, nói đi, đi nơi nào?"
"Tiểu khu Tam Hoa gần đại học*." Triều Lộ nói. Cô và Nhược Chi là bạn bè nhiều năm, có cái gì nói cái đó, cũng không cần phải khách sáo.
"Không cần, anh có thể tự mình gọi xe, nếu như thuận tiện, có thể thay tôi đưa Triều Lộ về nhà không?" Chử Vân Hành nói.
Nhược Chi liếc mắt lườm Chử Vân Hành một cái: "Trước đưa anh về, sau lại đưa cô ấy về. Đừng khách sáo."
Lúc Nhược Chi lái xe rất im lặng, Triều Lộ vốn muốn cùng cô trò chuyện, nhưng lại lo lắng không cẩn thận nhắc tới đề tài không nên nói, ngược lại sẽ chạm đến Chử Vân Hành. Trái lại Chử Vân Hành một đường tìm chút đề tài, tán gẫu cùng hai cô gái câu được câu không. Triều Lộ nghe ra trong lòng anh không yên, lại không tốt biểu lộ ra cái gì, chỉ một đường nắm tay anh. Lúc xuống xe, anh nói cảm ơn với Nhược Chi vài lần, nhìn thoáng qua Triều Lộ một cách thắm thiết mới mở cửa xe ra. Từ hình ảnh phản chiếu qua kính chiếu hậu, Triều Lộ nhìn thấy anh vẫn đứng đầu hành lang, nhìn xe cô rời đi. Trong bóng đêm mờ mịt, thân ảnh của anh nhìn qua so ban ngày dường như còn đơn bạc gầy yếu hơn.
"Triều Lộ, thật không ngờ bạn trai của cậu lại như vậy." Nhược Chi lái xe, đột nhiên mở miệng nói.
Triều Lộ theo bản năng ngẩng cằm lên: "Lúc trước, mọi người cảm thấy Phương Uẩn Châu là thiên chi kiêu tử, mình không xứng với anh ta; hiện nay cậu cảm thấy Vân Hành là người tàn tật, là anh ấy không xứng với mình?"
Nhược Chi không nói chuyện.
Triều Lộ điều chỉnh giọng nói nói: "Năm đó lúc mình cùng Phương Uẩn Châu kết giao, cậu đã nói bọn mình sẽ không kết quả, lời nói kia mặc dù không xuôi tai nhưng mình cũng biết là cậu muốn tốt cho mình nên mới quyết tâm nói sự thật với mình; hiện thấy được Chử Vân Hành, mình cũng có thể biết được trong lòng cậu nghĩ như thế nào, cậu có bao nhiêu điều không thể hiểu. Cậu có biết mình… biết ơn cậu điều gì nhất không? Điều mình biết ơn nhất là hôm nay trước mặt anh ấy cậu đã kiềm chế suy nghĩ trong lòng, không có tỏ ra thương hại anh ấy ở trước mặt anh ấy. Điểm này đối với mình rất quan trọng rất quan trọng. Cám ơn cậu!"
Nhược Chi thở dài, lắc đầu lại lắc đầu: "Ai, cậu đứa con gái ngốc nghếch này. Mình lười mắng cậu."
Triều Lộ cợt nhả nói: "Mắng chửi đi mắng chửi đi, người nào mắng mình cậu đều tức giận, cậu mắng mình chứng tỏ cậu đang quan tâm mình. Chỉ là mình cam đoan, cậu từ từ sẽ phát hiện ra, Vân Hành là người con trai thật sự rất đáng yêu."
"Người con trai đáng yêu? Người con trai đáng yêu có đầy ra đấy!" Nhược Chi bộ dáng tức giận."Làm gì phải tìm người như vậy ?"
Triều Lộ nói: "Là chỉ anh ấy bị tàn tật? Nói thật, mình cũng không muốn tìm như vậy, nhưng anh ấy vừa vặn lại là như vậy, mà ngoài anh ấy ra lại không thể."
Nhược Chi như có điều suy nghĩ trầm ngâm một lúc lâu nói: "Cậu xác định? Cậu xác định không phải là do năm đó chịu đả kích quá lớn nên không có khôi phục lại?"
"Cái gì đả kích? Cậu nói đến Phương Uẩn Châu?"
"Cậu còn có bạn trai khác sao?"
"Không có."
Nhược Chi cho xe chạy thật chậm: "Triều Lộ, cả ngày nhìn thấy Phương Uẩn Châu, nghĩ lại bạn trai hiện tại, cậu không khó chịu? Không so sánh sao?"
Triều Lộ thành thành thật thật nói: "Thứ nhất, mình không có cả ngày nhìn Phương Uẩn Châu, mình chỉ là đồng nghiệp với anh ta, bề bộn nhiều việc, anh ta cũng bận rộn, chúng mình không rảnh cả ngày liếc mắt đưa tình; thứ hai, cũng không khó chịu, cũng không vì chuyện quá khứ mà khổ sở, lại càng không vì chuyện tình cảm hiện tại khổ sở, lần trước cậu còn nói mình cái gì ‘thần thái sáng láng’, nhớ không? Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, không nên so sánh Chử Vân Hành và Phương Uẩn Châu. Anh ấy không cần thiết phải đi so sánh với Phương Uẩn Châu. Bọn họ mỗi người đều có chỗ tốt của mình, thứ tư… quan trọng nhất là, hiện tại người mình yêu là Chử Vân Hành." Cô bất tri bất giác sử dụng giọng điệu của Chử Vân Hành để nói chuyện, một hai ba bốn đề mục đều được phân rõ ràng rành mạch.
Nhược Chi đánh tay lái sang phải: "Quên đi, không nói chuyện này nữa... Thứ bảy này là sinh nhật của mình cậu còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ, quà tặng mình cũng đã mua xong, trước không nói cho cậu là cái gì, đến lúc đó sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ (kinh hỉ : kinh ngạc + vui mừng)."
"Hiện tại mình phát hiện ra một điều, định nghĩa của mình và cậu đối với ‘kinh hỉ’ và ‘kinh hách’ (kinh ngạc + khi*p sợ) có khác biệt rất lớn." Nhược Chi nói với ý tứ hàm xúc.
Triều Lộ cũng không tức giận, cô đối Nhược Chi luôn luôn khoan dung, bất kể là lúc cô ấy miệng lưỡi sắc bén hay là có lòng quấy phá, cô đều có thể tìm được lý do để thông cảm cho cô ấy. Chính là Nhược Chi vẫn giữ thái độ đối với Chử Vân Hành, cô cũng có thể hiểu được chuyện này. Chính bản thân cô còn cần một khoảng thời gian thật dài mới hoàn toàn tiếp nhận anh, nói gì đến người khác?
"Tốt lắm, nếu đã đồng ý, đến lúc đó cậu có thể mang theo bạn trai cùng nhau đến nhà mình ăn bữa cơm rau dưa."
"Không thành vấn đề, thứ bảy này, chắc anh ấy cũng rảnh." Triều Lộ một ngụm đáp ứng, "Đúng rồi, mình còn chưa có hỏi cậu, cậu với Phan Hải gần đây như thế nào."
"Đừng nói nữa, vẫn như vậy thôi. Rất nhiều việc hiểu trong lòng mà không nói thôi." Tâm tình của Nhược Chi có chút sa sút."Đêm qua còn nói thứ ba phải đi Thái Lan hai tuần, nói là công việc, ai biết được… lười quản."
"Vậy còn ngày sinh nhật của cậu..."
"Ha", cô ấy phát ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, "Đã tặng quà rồi, một chiếc nhẫn ruby, lại còn để lại thẻ tín dụng cho mình, nói là ngày sinh nhật hôm đó tùy mình sắp xếp, để cho mình vui vẻ một chút. Tốt thôi, mình có lẽ vẫn nên cảm động vì anh ta còn nhớ rõ ngày sinh nhật này của mình, mặc kệ là cài đặt nhắc nhở trong điện thoại di động hay là cái gì đó, ít nhất chứng minh anh ta vẫn còn để ý đến cảm nhận của mình."
Triều Lộ cũng không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào cho tốt, đành phải nói: "Vậy chơi vui vẻ chút đi, đừng nghĩ nhiều."
Nhược Chi liếc nhìn qua gương chiếu hậu: "Triều Lộ, có lúc mình thật sự hâm mộ cậu."
"Vừa nãy còn khuyên mình, bây giờ lại nói hâm mộ." Triều Lộ cười.
Nhược Chi cho xe dừng lại, trong ánh mắt mang theo sương mù mênh ௱ôЛƓ: "Mình hâm mộ là: cậu dám cho, dám yêu."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc