Nửa Vòng Tròn - Chương 29

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Phiền phức
Một cuối tuần, tổng cộng cũng chỉ có hai ngày nghỉ. Triều Lộ cùng Chử Vân Hành một ngày cũng tiếc lãng phí. Mới từ vườn trường đại học* về tới nơi ở, cũng đã bắt đầu bàn bạc ngày hẹn hò thứ hai. Triều Lộ đau lòng anh, nói không bằng vẫn là cô đến tìm anh, hai người ở nhà làm mấy món ăn ngon, xem ảnh uống trà. Chử Vân Hành không chịu, nhất định muốn cùng cô ra ngoài chơi, về phần là xem phim dạo công viên hay là đi siêu thị đều tùy cô. Cô biết, đây cũng là lòng tự trọng của đàn ông, nếu không nghe theo anh, ngược lại là làm tổn thương anh. Cô cũng không muốn anh quá mệt, liền nói không thì đi xem phim đi. Đương nhiên anh nói được. Cô nói: "Dù sao xem ở đâu đều là xem, tìm một rạp chiếu phim ở gần đại học* là tốt rồi, em đến ăn cơm cùng anh rồi đi xem."
Chử Vân Hành lắc đầu: "Không được, em đồ keo kiệt này đến xe taxi cũng không nỡ ngồi, chỗ anh xa thế này, hai ngày nay em đều chạy đi chạy lại, ngày kia đi làm sẽ mệt ૮ɦếƭ mất. Như vậy đi, anh đến nhà em đón em, tìm rạp chiếu phim ở gần nhà em hoặc là trung tâm thành phố… ‘Phú Hoa’ thế nào? Dưới là siêu thị, xem phim xong, còn có thể đi dạo siêu thị với em." Anh nở nụ cười, dường như rất đắc ý với kế hoạch của mình.
Anh vì mình suy nghĩ chu đáo như thế, Triều Lộ đương nhiên cảm động, nhưng anh thương cô, làm sao cô không thương anh: "Em thấy, hay là tìm chỗ ở giữa, chúng ta đều tự đi là được, anh cũng không cần đặc biệt đến đón em."
Có cảm xúc gì đó chợt lóe lên trong mắt anh, anh nói: "Ừ, nếu không... Cũng đừng tìm chỗ khác, cứ gặp nhau ở cửa ‘Phú Hoa’ đi."
Triều Lộ mẫn cảm bắt được một tia mất mát của anh, dùng ngón tay khẽ vuốt ve môi anh: "Anh không vui?"
"Sao có thể?"
"Anh có." Triều Lộ tin tưởng bản thân không nhìn lầm.
Anh bất đắc dĩ cười cười: "Anh chỉ là nghĩ đến, anh suýt nữa lại phạm phải sai lầm đi đến công ty tìm em, tiểu khu chỗ em, nhiều người nhiều miệng, anh xuất hiện ở đó, ngộ nhỡ bị hàng xóm thấy được, đối với em..."
Ngón tay Triều Lộ che kín cánh môi anh, ngăn cản lời anh định nói. Anh giấu vết thương tốt như thế, nhưng trên thực tế anh vẫn còn đang đau nhức. Cô nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng cho anh: "Vân Hành, anh nghĩ sai rồi."
Lông mi anh khẽ run rẩy, cúi đầu, anh hôn ngón trỏ cô: "Anh quá nhạy cảm rồi, là anh không tốt."
"Không phải, là biểu hiện trước đó của em khiến anh rất lo lắng." Cô kề sát người mình vào lòng anh: "Em chỉ là sợ anh mệt, giống như anh không nỡ để em quá mệt. Vân Hành, anh không dọa người, anh là bạn trai của em."
Giọng anh hơi chua chát: "Nhưng bạn trai của em, không giống người khác ..."
"Em biết a." Cô bình tĩnh nói.
Sau một hồi im lặng. Anh giống như hạ quyết tâm, mở miệng trịnh trọng nói từng chữ từng chữ: "vậy ngày mai, ta muốn đến nhà em?"
"Tốt." Cô không chút nghĩ ngợi đáp.
Anh nâng mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Hạ Nhụy Lan nghe nói Chử Vân Hành muốn đến, cũng thật hưng phấn. Mặc dù cậu ấy đã tới một lần, nhưng lúc đó con gái và cậu ấy còn chưa phải là quan hệ yêu đương, mà lần này tất nhiên có ý nghĩa khác. Triều Lộ nói, cậu ấy chỉ ngồi một lát liền cùng con bé đi ra ngoài, thậm chí cả cơm cũng không cần chuẩn bị, Hạ Nhụy Lan đâu sẽ theo cô, tự mình gọi điện thoại cho Chử Vân Hành, bảo anh thế nào cũng phải ăn cơm xong rồi mới đi. Chử Vân Hành đương nhiên không thể không đồng ý, cho dù Triều Lộ cảm thấy mẹ mình quá ân cần rồi, nhưng mặt khác cũng cảm thấy vui vẻ, dù sao mẹ mình là thật lòng quý Chử Vân Hành, cũng luôn luôn có thái độ ủng họ đối với quan hệ của bọn họ. Cô còn nhớ rõ, Lâm Thư Tiếu từng đề cập tới thời gian bọn họ ở Đức, Chử Vân Hành từng bị mặt lạnh ở nhà cô ấy, lúc ấy đại khái ngay cả bắt đầu, anh và Lâm Thư Tiếu cũng chưa được tính, cũng đã gặp phải phòng tuyến thép của phụ huynh đối phương. Cũng khó trách được, ba mẹ đàng gái bình thường nào, nhìn thấy con gái mình ở bên một người tàn tật, mười người thì có chín muốn nghĩ cách chia rẽ. Con người thường khăng khăng độc đoán như thế, cô trước kia cũng vậy.
Hơn mười giờ sáng chủ nhật, Chử Vân Hành gọi điện thoại cho Triều Lộ, nói cho cô mình chuẩn bị xuất phát, hỏi khoảng mười một giờ anh đến có tiện không. Triều Lộ nói, không có gì không tiện , lại căn dặn anh trèo lên tầng nhất thiết phải cẩn thận. hành lang ở đây vừa tối vừa hẹp, còn có nhiều thứ linh tinh chất đống, thật không dễ đi. Triều Lộ vốn định bản thân mình đi thẳng xuống tầng đón anh lên, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nghĩ đến cơ thể anh mặc dù không tiện, nhưng cũng đã quen đi cầu thang, chỉ cần cẩn thận, đi thong thả hẳn là không sao.
Lúc đồng hồ treo tường điểm mười giờ năm mươi tám phút, dẫu sao cô vẫn lo lắng, không nén được mở cửa nhà ra. Cô nghe được tiếng chống gậy, kèm theo tiếng lê rất nhẹ cọ xát trên bậc thềm xi măng, theo sau là một tiếng giẫm chân rất nặng. Cô lập tức biết là anh đến, chạy nhanh xuống dưới tầng.
Anh vốn đang tập trung nhìn bậc thang, nghe tiếng có người xuống, theo bản năng liền nhích sang bên phải. Cho đến khi cô gọi tên anh một tiếng, anh mới biết người đến là cô: "Triều Lộ, làm sao mà em biết anh đến rồi?"
"Em mở cửa trông đấy." Cô ba bước cũng làm hai bước xuống đến bên cạnh anh, một tay đỡ anh, "bậc thang tòa nhà chỗ chúng em này rất cao, đi lên rất mệt đi?"
Anh thành thật thừa nhận: "Có một chút. Hơn nữa, ở cửa hành lang tầng hai, anh ᴆụng ngã một cái sọt, lăn xuống tầng một, anh lại xuống nhặt lên, làm anh mệt ૮ɦếƭ..." Trong giọng anh có chút thành phần làm nũng, hột mồ hôi thật nhỏ đọng trên trán và trên chóp mũi anh, gò má cũng hơi ửng hồng, nhìn qua so với đứa trẻ bảy tám tuổi thực sự, anh như vậy giống một cậu bé to xác.
Triều Lộ đau lòng lấy mu bàn tay lau mồ hôi cho anh: "Cái thứ đã vứt đi rồi, anh còn cố nhặt nó làm gì? Vốn chính những thứ tạp nham không nên chất đống ở hành lang."
"Dù sao đồ đó là do anh ᴆụng phải, may mắn, cũng chỉ có vài bậc thang, coi như làm vận động." Anh bộ dạng thật không hề gì.
Cô đỡ anh lên lầu. Trên tay truyền đến trọng lực khiến cô biết rõ thân thể bên trái của anh càng ngày càng không theo ý muốn. Lần đầu tiên cô hận nhà mình ở tầng năm cao như thế làm gì.
"Ôi, Triều Lộ, đã lâu không gặp."
Lúc đi lên tầng 4, phòng 401 cửa mở, bên trong một phụ nữ trung niên tóc dài uốn xoăn đi ra. Tóc mái sấy cao, một đôi mắt xoay tròn đánh giá giữa Triều Lộ và Chử Vân Hành.
"Dì Lưu." Cô lễ phép gật gật đầu. Lưu Thư Cầm này trước kia cùng là công nhân một nhà máy với mẹ cô, hiện tại cũng đã về hưu, người coi như là không xấu, chỉ hơi lắm mồm. Bình thường Triều Lộ cũng không giao thiệp gì nhiều với bà, chỉ là gặp mặt thì chào một tiếng mà thôi.
Chử Vân Hành tất nhiên không biết tình hình đối phương, cũng chỉ cười theo, gật đầu thăm hỏi mà thôi. Triều Lộ ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói câu: "Đồng nghiệp cũ của mẹ em ở nhà xưởng." Liền đỡ anh tiếp tục lên bậc thang.
Triều Lộ chỉ cảm thấy trọng lực trong tay giảm bớt, liền biết là Chử Vân Hành cậy mạnh, kiên quyết chuyển trọng lượng nửa bên sang bên đùi phải của mình, chỉ yếu ớt để cô đỡ một tay. Cô biết lý do, cũng không nhiều lời, thầm nghĩ nhanh lên tầng, để anh có thể ngồi xuống, từ từ hòa hoãn.
Lưu Thư Cầm trong tay xách cái túi rác xuống tầng, nhưng hai con mắt vẫn không rời khỏi Triều Lộ và Vân Hành. Ánh mắt kia chói mắt giống như đèn pha, tuyệt không kiêng dè cảm nhận của người bị nhìn. Triều Lộ gần như muốn nổi nóng, vì tâm trạng của Chử Vân Hành mới cố gắng nén xuống. Chử Vân Hành không nói một lời, mãi đến khi lên tầng năm, mới nói: "Triều Lộ, em giúp anh lau mồ hôi, sửa sang đầu tóc..."
Triều Lộ vừa chỉnh lại cho anh, vừa nói: "Cũng không phải lần đầu tiên gặp mẹ em, còn căng thẳng cái gì."
Anh cười nói: "Lần này khác chứ."
Hạ Nhụy Lan rất là nhiệt tình, vừa pha trà vừa bảo anh ăn kẹo, trò truyện xong xoay người vào vào bếp. Triều Lộ vắt cái khăn mặt, trong phòng chỉ có một chiếc sô pha đơn đã cũ, cô dìu anh ngồi xuống đó, sau đó ngồi xổm trước sô pha mát xa tứ chi cho anh.
"Triều Lộ, em đừng Ϧóþ nữa, mẹ em nhìn thấy, không hay." Trong giọng nói của anh không có khách khí, mà ngược lại như là thực sự lo lắng điều này.
Triều Lộ không hiểu: "Này có cái gì? Mẹ em cũng không phải không biết anh đi lên cầu thang vất vả thế nào, em giúp anh xoa Ϧóþ, không phải thật bình thường sao?"
Anh giữ một bàn tay cô, nói: "anh không muốn mẹ em cảm thấy anh thật vô dụng, bà sẽ lo lắng."
Đang nói, Hạ Nhụy Lan từ phòng bếp bưng đồ ăn ra, lại sai Triều Lộ đi vào múc canh xới cơm. Trước khi đứng dậy, Triều Lộ nắm lại tay anh một chút, toàn bộ ánh mắt đều tiết lộ một câu: yên tâm.
Cô bưng nồi nước lên mâm, lại xới ba bát cơm đi ra. Thức ăn trên bàn tuy là món ăn gia đình, nhìn ra được mẹ cô là dùng cả tấm lòng, toàn là đồ ăn Chử Vân Hành thích ăn. Chử Vân Hành vẫn đợi đến Hạ Nhụy Lan ngồi xuống mới ngồi vào mâm. Sau khi anh ngồi xuống, Hạ Nhụy Lan cười nói: "Tiểu Chử a, vừa nhìn đã thấy chính là một đứa trẻ được giáo dục tốt."
"Dì, cháu không tốt như dì nói như vậy." Chử Vân Hành cũng cười, nhìn ra được đến, anh được Hạ Nhụy Lan vừa khen, trong lòng rất vui vẻ, "Đúng rồi dì, lần đầu tiên đến, cũng chưa kịp chọn quà gì. Đồ to to… cháu không có cách nào cầm được, chỉ tùy tiện mua cái này… dì nhìn xem có thích không." Nói xong, từ trong túi quần lấy ra một hộp gấm nhỏ, đưa tới trước mặt Hạ Nhụy Lan.
Hạ Nhụy Lan mở ra, ánh mắt thoáng cái sáng lên, mặt mày hớn hở nói: "Cái này … quá quý trọng, quá quý trọng ..."
Triều Lộ nghiêng đầu vừa nhìn, là một chiếc vòng tay vàng, bề mặt sáng bóng, bên trong được chế tạo khéo léo, khắc hoa văn chữ phúc tỷ mỉ. Cô không khỏi nói với Chử Vân Hành: "Quà này đúng là quá nặng rồi."
Chử Vân Hành nói: "Cái này cháu cầm tiện. Hơn nữa cháu nghĩ, ngộ nhỡ cái này không đúng ý dì, tốt xấu gì cũng bảo toàn giá trị, không thì còn có thể đánh vàng đổi kiểu dáng."
Hạ Nhụy Lan khép hộp gấm lại, nói lời thấm thía với anh: "Tiểu Chử, chiếc vòng tay này, dì nhận lấy. Nhưng mà về sau tuyệt đối đừng tiêu pha nữa. Không bằng cứ để dành tiền, về sau tự nhiên có chỗ đúng để dùng tiền. Biết không?"
"Cháu biết rồi."
...
Ăn cơm trưa xong, Chử Vân Hành thế nhưng khăng khăng muốn vào bếp rửa bát. Hạ Nhụy Lan được mời đi ra ngoài, chỉ để lại Triều Lộ để cô giúp đỡ. Triều Lộ đương nhiên biết ý anh, anh cần sự thừa nhận của người lớn, anh muốn cố gắng hết khả năng chứng minh bản thân sẽ không mang phiền phức tới cho cuộc sống của cô.
Anh để cây gậy cạnh bồn rửa bát. Bịt bồn rửa xả đầy nước, lại cho thêm nước rửa bát, cho bát đĩa vào nhúng một lát, xả nước đi, lại mở vòi nước rửa sạch nước rửa bát. Triều Lộ thấy anh xoay bát đĩa có chút vất vả, liền không nhịn được giúp một tay. Anh cũng không từ chối.
"Không phải là em từng hỏi anh, ở nhà tự anh rửa bát thế nào sao?" Anh nói.
Cô đích xác nhớ được.
"Trên thực tế trong nhà anh còn cái bồn cố định có thể đặt bát đĩa, như thế anh rửa sẽ tiện hơn."
"Như vậy a."
"Ừ." Anh cúi đầu, cẩn thận lấy khăn khô lau cái mâm cô đã rửa sạch, để nó lên trên tủ bát."Triều Lộ, cuộc sống của anh là cuộc sống không tách rời khỏi công cụ đặc thù, anh… muốn cho em đều biết."
Van nước ào ào chảy ra, cô quay đầu nhìn anh thật sâu: "Anh từ từ cho em biết là được, không vội."
"Anh lật sách cần đeo bao tay." Anh nói.
Cô nghĩ sơ qua, hiểu được: anh dùng tay phải cầm sách, lật trang sách cũng chỉ còn lại tay trái chỉ có thể hơi nhúc nhích.
"Ừ" cô ra vẻ thoải mái mà nói, "Điều này không có gì, anh cũng không cần phiền em giúp anh giở trang."
Anh tựa vào cái tủ lùn phía trên cạnh bồn rửa, lấy mu bàn tay cọ cọ mặt cô, ánh mắt thâm thúy nói: "Anh cam đoan, anh nhất định dùng toàn bộ khả năng anh có, cố gắng không gây phiền phức cho em."
Triều Lộ liếc trắng mắt: "Anh như thế này mới tạo áp lực lớn cho em, anh nói anh cố gắng không làm phiền em, ngụ ý, tất nhiên em cũng ngại gây phiền phức cho anh. Ai biết được? Có lẽ em mới là kẻ phiền phức kia!"
Cô xoay người tiếp tục rửa chén. Thân thể ấm áp của anh bỗng dưng dán vào sau lưng cô, trái tim cô đập rộn lên, cảm giác vừa ngọt vừa đau. Anh không lấy gậy chống, chỉ dùng một bàn tay ôm eo cô, toàn bộ thân thể mềm mại mà bất lực.
Cô đứng thẳng tắp, nhận lấy trọng lực của anh, thật lâu thật lâu, bọn họ ai đều không nói gì. Mãi đến khi cô rửa chiếc bát cuối cùng, tắt vòi nước. Cô mới nghe thấy anh nhẹ nhàng nói ở bên tai tai cô một câu: "Triều Lộ, thực xin lỗi... anh không tốt, nhưng mà anh yêu em..."
Cô cẩn thận gỡ tay anh khỏi người mình, nhưng vẫn cầm chặt không bỏ; xoay người, cùng anh bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt cô là nóng bỏ mà đủ bình tĩnh, chính giống như giọng điệu của cô giờ phút này: "Sợ phiền phức, thì đã không lựa chọn yêu anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc