Chụp ảnh chungChử Vân Hành đưa Triều Lộ lại đi vào sâu trong vườn trường một lúc. Mãi đến khi nhìn thấy một hồ sen, anh chỉ vào một tòa nhà gạch đỏ cạnh hồ, nói với cô: "Ăn luôn trong này đi. Trong trường đồ ăn không ngon, nhưng cảnh vật ở đây rất đẹp."
Tòa nhà này không cao, chỉ có ba tầng, tầng một hai là nhà ăn,rõ ràng nhận thấy không giống một căn tin đại học bình thường. Triều Lộ vốn tưởng anh đi lại không tiện, sẽ ngồi ngay tầng một, ai biết anh lại nói: "tầm nhìn tầng trên đẹp." Cô vốn đang đi bên phải anh, đến khi lên tầng, cô liền vòng sang bên trái anh, đưa tay nâng tay trái anh.
"Cám ơn em." Anh dịu dàng nhìn cô: "Nhưng mà em giữ khoảng cách với anh một chút."
"Được." Cô biết anh là sợ chân trái mình không theo ý muốn sẽ quệt vào cô.
Anh đối với việc dùng gậy đã rất thạo, kiểm soát nhịp bước lên tầng rất tốt, chỉ có phần eo cử động mệt nhọc, mỗi lần chân trái lên một bậc thang, dù sao cũng sẽ run rẩy Đối thủ của anh trượng đã dùng thật sự thuần thục, lên lầu tiết tấu khống chế được tốt lắm, chính là phần eo vung động vất vả; chân trái mỗi thượng một cái bậc thềm, tổng yếu run run rẩy rẩy vẽ ra nửa vòng tròn mới yếu ớt giẫm xuống, phạm vi vòng tròn rõ ràng lớn hơn nhiều so với đi trên đất bằng. Triều Lộ có hai lần muốn cho anh mượn lực, không nén được đến gần anh một chút, bị mũi chân anh nhẹ nhàng va vào cẳng chân, cô bắt gặp sắc thái có lỗi trong mắt anh, trong lòng đau muốn ૮ɦếƭ.
"Triều Lộ, nghe lời, giữ khoảng cách với anh, đừng để bản thân bị anh làm tổn thương." Lần thứ hai anh đá đến cô, anh mở miệng nói.
"Lại không đau." Đúng là không đau, đùi anh vô lực, vả lại chỉ va vào một chút… nhưng mà, đau lòng. Cô nén lại cảm giác đau lòng, cố cười nói, "Hiện tại anh nói ‘giữ khoảng cách’ với em, có phải hơi muộn hay không?"
"Ngoan." Giọng điệu của anh giống như dỗ một đứa trẻ.
Chân cô lùi sang bên trái mấy bước: "Được rồi, dù sao, mặc kệ lùi ra xa, tay em vẫn luôn dắt anh." Trái tim đã ở chỗ anh… Dưới đáy lòng cô nói.
"Anh biết." Ngón tay trái anh hơi cử động, giống như định cầm tay cô.
Cô nắm chặt anh.
Vận may của bọn họ không tệ, gần cửa sổ tầng hai còn có một chỗ. Vừa ngồi xuống Triều Lộ liền hiểu rõ, vì sao Chử Vân Hành lại chọn ăn cơm ở đây. Chỗ này tầm nhìn rộng rãi, quanh đây lại không có giảng đường hiện đại nào, chỉ có hồ sen trước mặt và tòa nhà cũ kĩ ở xa xa. Ngôi trường đại học đã được xây dựng gần trăm năm, khu vực này vẫn còn bảo tồn được kiến trúc ban đầu lúc mới xây. Còn chưa tới giữa hè, mặc dù hoa chưa nở nhiều, nhưng lá sen chi chít làm nổi bật những đóa hoa sen năm cánh hồng nhạt, ngược lại càng có vẻ xinh đẹp ướƭ áƭ, lại không giống như hoa sen đầy hồ, nồng thì nhiều mà thiếu thanh nhã. Trong sự nóng bức của mùa hè, đừng nói là ngắm hoa sen, chỉ một hồ xanh biếc lá sen, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thoải mái rồi.
Đây không phải là nhà ăn xa hoa, tuy là ăn đồ ăn trong nồi nhỏ, đến cùng cũng không thể so với nhà ăn sang trọng bên ngoài. Bên trong trang hoàng đơn giản, chỉ là theo phong cách gọn gàng sạch sẽ. Trang phục của nhân viên phục vụ lại càng có cảm giác của căn tin sinh viên. Chử Vân Hành nói: "Ở đây! ".
Một nữ nhân viên phục vụ trung niên đưa thực đơn tới, cười nói với Chử Vân Hành: "A, thầy giáo Chử tới rồi."
"Chị Ngụy" Chử Vân Hành cũng khách khí cười cười, "Đã lâu không gặp."
"Đúng vậy" Chị Ngụy nhanh nhẹn rót nước vào chén trà cho anh và Triều Lộ: "Cũng phải, ở đây ngay cả cái thang máy đều không có, cậu bằng lòng cứ hai tuần đến một lần, cũng đã thật nể tình."
Triều Lộ nhìn vào trong chén trà, là nước trong mà không phải trà.
Chắc là lưu ý đến động tác này của cô, chị Ngụy nói: "Thầy giáo Chử không uống trà ở đây. Nếu cô muốn trà, chỗ chúng tôi cũng có."
"Không cần, uống nước rất tốt." Cô nói. Nghĩ đến cũng phải, nước trà nhà ăn bên ngoài nghe đồn phần lớn là lá trà vụn kém chất lượng, huống chi là nơi này, Chử Vân Hành đâu uống quen? Nếu dạ dày bị làm sao, lại càng không được.
"Được rồi, hai người từ từ xem thực đơn, chị bận rồi, chọn xong thì gọi chị." Chị Ngụy xoay người đi sang một bàn khác.
"Anh thường đến đây?"
"Cứ hai tuần một lần." Anh nói, "Chị Ngụy làm ở đây đã lâu, từ khi anh học khoa chính quy đã làm ở đây. Từ đó đến nay, bọn anh coi như là quen biết nhiều năm rồi."
"Hóa ra anh học khoa chính quy ở đây anh giống như là dạy học ở trường cũ của anh?" Triều Lộ lần đầu biết, Chử Vân Hành cũng từng là sinh viên đại học*.
"Không chỉ khoa chính quy, trên thực tế, anh từng học một năm nghiên cứu sinh ở đây, chẳng qua… sau này xảy ra liền không học tiếp nữa."
"Hóa ra là như vậy..." Triều Lộ không muốn nhắc tới chuyện tai nạn xe cộ, ngược lại hỏi, "Lúc đó anh cũng học triết học sao?"
"Không, hồi đó người nhà cảm thấy đầu ra triết học không tốt, đề nghị anh học ngôn ngữ học hoặc là khoa thương mại gì đó, anh chọn tiếng Đức. Thời gian đó, anh có chút ý nghĩ riêng không nói với bố mẹ: cuối cùng vẫn muốn mai sau có một ngày đến Đức du học, học triết học mà bản thân thích. Không ngờ… học ngôn ngữ thực sự phát huy tác dụng."
Có thể thực hiện lý tưởng cá nhân là tốt, nhưng mà, Vân Hành đi nước Đức xa xôi sau khi trải qua đau đớn như thế, điều này khiến người càng đau lòng bùi ngùi mà không phải là vui sướng. Triều Lộ trái lương tâm an ủi anh: "Có mất tất có được."
Anh cười cười: "Nếu có thể, anh nhất định không muốn dùng thân thể khỏe mạnh đi đổi lấy cái được như vậy. Nhưng mà, cái gì mất đi đã không cách nào lấy lại, thì không nên lại bỏ qua những thứ càng quan trọng hơn trong cuộc sống."
Cô kinh ngạc sự bộc lộ thẳng thắn của anh, vốn ngồi ở đối diện anh, giờ phút này không kìm lòng được đứng lên, ngồi xuống bên cạnh anh, kéo cánh tay anh, nói: "Vân Hành, về sau đi ra ngoài ăn cơm, em đều ngồi bên cạnh anh được không? Lúc bước đi, anh cứ để em giữ khoảng cách; lúc ngồi, em muốn càng thân thiết với anh hơn."
Đầu anh dựa vào đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ cọ hai cái. Thuận tay đưa thực đơn cho cô.
Cô lật lật: "Anh có cái gì không ăn?"
"Anh không ăn cay, cay một chút cũng không ăn được."
"Ừ, vậy em xem rồi gọi?" Triều Lộ chọn rồi gọi nhân viên phục vụ tới.
"Cần tôm nõn xào nhạt, cá Lư hấp, gà nấu khoai sọ, còn thêm một canh súp lơ thượng hạng." Cô quay đầu hỏi Vân Hành, "Có phải nhiều quá hay không? Nhưng mà em rất đói." Cảnh đẹp thêm tuấn nam, hơn nữa lại đi ban ngày, dạ dày cô đã mở thật to rồi. Cô gọi đều là đồ ăn nhẹ.
"Anh lại thích em gọi món ăn như vậy, sợ nhất gặp người hỏi ăn gì cũng nói “tùy”, thế mới khó." Anh giao lại thực đơn cho chị Ngụy. Chị Ngụy hướng về phía anh và Triều Lộ bĩu bĩu môi, cười đi.
Khẩu vị Chử Vân Hành không nhiều, mỗi đĩa ăn mấy đũa là no rồi. tướng ăn của anh rất nhã nhặn, dù một bàn tay không thể nâng lên, cũng tuyệt đối không khiến người ta nhìn bất nhã. Triều Lộ sợ anh ăn thêm ngược lại khó chịu, cũng không khuyên anh ăn nhiều. Bữa cơm này chặng sau chính là anh buông đũa, nghiêng mặt cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ cô một người động đũa ăn rất ngon lành. Triều Lộ cũng không cảm thấy ngượng ngùng, một người tiêu diệt hơn nửa bốn món ăn.
Thanh toán xong, Chử Vân Hành vừa chậm rãi xuống cầu thang, vừa nói với Triều Lộ đang đỡ mình: "em thật đúng là có thể ăn khỏe."
"Nói thực ra là có hơi quá, nhưng không thể lãng phí thôi."
"Thói quen tốt. Nhưng mà lần sau nhỡ ra nếu thực ăn không vào nữa thì đừng ép mình quá, dạ dày mà đau thì mất nhiều hơn được."
"Lần sau lúc gọi món ăn sẽ không tham lam, ha ha."
Giữa trưa trời mùa hè thật oi bức. Vừa rồi ở trong phòng ăn, tốt xấu có điều hòa, hiện tại vừa ra ngoài, liền cảm thấy gió nóng bức người. Triều Lộ thì không sao cả, nhưng mà sợ Chử Vân Hành dưới trời nóng bức này đi càng mệt, liền khuyên anh về nhà đi. Anh lại hào hứng nói ổn: "đi bộ tiêu cơm đi."
"Em không muốn anh quá mệt."
Anh dừng lại, thật nghiêm túc nhìn cô: "Triều Lộ, anh và em thống nhất một cái: về sau cùng anh ra ngoài, đừng lúc nào cũng sợ anh bị mệt, được chứ? Anh biết rõ bản thân có thể làm đến mức nào, ở trong phạm vi khả năng của anh, anh muốn hẹn hò với em như một người bạn trai bình thường..." Giọng nói anh hạ xuống rất thấp: "Không biết, chút hi vọng này có quá xa xỉ rồi không."
Triều Lộ cầm lấy bàn tay phải đang chống gậy của anh: "Trừ bỏ thêm một cây gậy chống, hẹn hò của chúng ta, đều giống người bình thường."
Anh cảm động nhìn cô: "Thêm nó, liền đủ không tiện rồi.
"Thế có cái gì, em không để ý." Cô nâng mắt lên nhìn anh.
Anh đang muốn nói chuyện, phía sau một ông lão đi tới, hướng về phía anh bắt chuyện: "Vân Hành à." Nói xong đi đến trước mặt bọn họ.
"Thầy Trịnh." Trên mặt Chử Vân Hành tỏ vẻ kính yêu, "Ngài cũng dạo vườn trường?"
"Đúng vậy, ăn cơm xong đi tản bộ, thuận tiện chụp chút hoa sen." Trên tay ông đúng là đang cầm một máy ảnh cá nhân. "Cô là bạn gái của Vân Hành?" Ông mang theo vẻ mặt hòa ái nhìn về phía Triều Lộ. Thật không phải ông đường đột, mà là tư thế của cô và Chử Vân Hành thật sự thân mật, khiến người khác liếc mắt một cái là biết không phải là quan hệ bình thường.
Triều Lộ thoải mái nói: "Đúng, xin chào thầy."
"Ha ha, tốt lắm." Thầy Trịnh nở nụ cười: "Các cô cậu, nhưng thật ra đều tinh mắt."
Chử Vân Hành cười đến thật ngượng ngùng.
"Tôi mang theo máy ảnh, chụp cho cô cậu mấy tấm thế nào? Chốc nữa tôi đem ảnh cho cô cậu." Thầy Trịnh quơ quơ máy ảnh trong tay.
Triều Lộ nhớ tới Chử Vân Hành không thích chụp ảnh, trong lòng đang hồi hộp, ai biết anh thế nhưng thật sảng khoái đồng ý: "Được. Vậy phiền thầy rồi."
Triều Lộ thật vui vẻ, cô còn chưa từng chụp ảnh chung với anh đâu. Hai người đều có chút hưng phấn, vừa chọn bối cảnh vừa chỉnh tư thế, cười toe toét chụp bốn năm tấm mới xong. Cũng may thầy Trịnh đủ nhẫn nại, luôn luôn cười hề hề phục vụ bọn họ. Chụp xong rồi lại cho bọn họ xem ảnh trong máy, trước khi đi còn dặn Chử Vân Hành thứ hai mang USB đến văn phòng ông lấy ảnh về.
"Trước kia thầy Trịnh từng dạy anh?"
"Làm sao mà em biết?"
"Nhìn ra được, ông ấy đối xử với anh không giống một đồng nghiệp, mà giống một bề trên."
"Ừ, em đoán không sai, ông ấy từng là người hướng dẫn của anh."
"Ở trong này, người đau lòng anh không ít." Triều Lộ cảm khái, người giống Chử Vân Hành, những người quen biết anh, biết những gì anh đã trải qua, làm sao có thể không đau lòng cho anh? Một anh bước đi như bay, tuổi trẻ phấn chấn mà bọn họ từng quen biết, sau khi xa cách sân trường mấy năm, người bọn họ nhìn thấy, cũng là một anh chống gậy ba toong, đi tập tễnh. Từ sinh viên trở thành giảng viên ở đây, anh chống lại sự trêu đùa của số phận trong rất nhiều năm, rốt cuộc anh thắng, nhưng mà đã in xuống dấu ấn vết thương cả đời.
"Khiến người thích liền chọc người đau, không có cách nào." Anh khẽ cười nói.
"Đúng rồi, không phải anh nói không thích chụp ảnh sao?" Cô nhớ tới chuyện này.
"Người nào đó nói qua, muốn anh nhiều ảnh thanh niên một chút, để lại cho con cháu đời sau còn xem." Vẻ mặt anh cười xấu xa.
Triều Lộ nhớ tới, trước đây bản thân đúng là từng nói bảo Chử Vân Hành "Về sau nhiều chụp nhiều ảnh chút", bảo anh "tương lai còn nói khoác với con cháu lúc bản thân còn trẻ cũng đẹp trai cỡ nào, cũng có căn cứ chứng minh", không ngờ, anh luôn luôn nhớ ở trong lòng.
"Đã là chụp ảnh chung, vậy càng đáng chụp. Cái này, ông bà đều có rồi, cháu chúng ta không thể chỉ biết có một ông rất tuấn tú, còn có một bà rất xinh đẹp."
Triều Lộ nghe anh chiếm tiện nghi của mình, liền không buông tha anh, một nhát véo mạnh vào giữa eo anh, đau đến anh kêu á á: "Ôi, cháu trai tương lai của ông, bà cháu tức giận!"
Triều Lộ vừa véo vừa gãi, Chử Vân Hành đương nhiên không phải là đối thủ của cô, ném phắt cái gậy đi ngồi xuống mặt cỏ. Triều Lộ lại đau lòng, nửa quỳ xuống thân thiết hỏi: "Không phải là thực bị thương ở đâu rồi chứ?"
Anh thừa dịp cô không chú ý một tay kéo cô vào trong lòng: "Triều Lộ, chụp ảnh cùng em, anh dường như không hề sợ màn ảnh. Trước kia luôn cảm thấy thân thể của mình thật xấu, nhưng vì có em ở bên cạnh, anh liền cảm thấy, mỗi một tấm có hình ảnh em, đều đẹp, đẹp đến mức khiến anh… muốn ghi lại tất cả!"
Có chuồn chuồn đậu lên nhụy hoa sen, có gió nhẹ mang đến mùi lá sen thơm ngát, có sóng nước đang lay động. Triều Lộ ôm chặt anh, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thấy thế giới này tốt đẹp chưa từng thấy.