Bông hoa nhỏĐến thứ bảy, ăn xong bữa sáng, Triều Lộ liền trốn ở trong phòng thử quần áo nửa ngày: từ váy ngắn khêu gợi đến váy dài ba tầng lộng gió, gần như thử nửa tủ quần áo, thậm chí có bộ mặc mặc cởi cởi không dưới ba lần mà vẫn chưa quyết định được. Dày vò mãi lâu sau, cuối cùng vẫn là quyết định mặc thoải mái một chút, thay một chiếc quần bò. Về phần áo phông trên người, chính là chọn cái đã mua khi đi khu vui chơi "Mộng chi cốc" với Chử Vân Hành, cô cảm thấy có giá trị kỷ niệm, sau khi bọn họ xác định quan hệ, cô và anh ngược lại chưa hề hẹn hò chính thức, hôm nay tuy chỉ đi dạo quanh nhà anh, nhưng coi như là hẹn hò, cố ý măc cái áo phông này, cũng bao hàm ý nghĩ kỷ niệm.
Bình thường đi làm, cô mặc thiên hướng theo khuôn theo phép, chỉ cần vừa vặn là được, không cần nổi bật. Quần bò váy ngắn các loại, đi làm tất nhiên không hợp hoàn cảnh, cho dù là ngày nghỉ cô cũng ít mặc, nhưng hôm nay, cô muốn mặc Chử Vân Hành xem. Cô có đôi chân rất đẹp, cô biết. Nhớ tới trong điện thoại, anh nửa đùa nói xung quanh cô đều là "Thanh niên tài tuấn", thế bên cạnh anh chẳng phải là đều là nữ sinh trẻ tuổi nhiệt huyết? Cô nhìn bản thân trong gương, bĩu môi một chút, trẻ hơn ít nhất ba tuổi so với tạo hình bình thường, không khác là bao so với sinh viên chưa tốt nghiệp, tốt xấu gì nói là nghiên cứu sinh trong học viện hẳn là không ai nghi ngờ đi. Cô cô bỏ son môi vốn cầm vào tay xuống, tự buộc tóc đuôi ngựa cho mình. Tốt lắm… cô đối với gương mỉm cười một chút.
Hạ Nhụy Lan nhìn thấy cô trang điểm, nói: "Đẹp là đẹp, nếu trang điểm thêm chút trang sức nhã nhặn, có lẽ càng đẹp hơn."
"Vẫn là không trang điểm thì tốt hơn." Triều Lộ cũng không che giấu ý nghĩ trong lòng. "Trời nóng, chắc chắn ra mồ hôi, trang điểm cũng phí, hơn nữa, hôm nay con và anh ấy là muốn đi dạo vườn trường, trang phục nhẹ nhàng càng thích hợp."
"Cũng là con cân nhắc đúng." Hạ Nhụy Lan nói: "Triều Lộ nhà chúng ta, mặc cái gì nhìn cũng đẹp. À đúng rồi, có chuyện nói với con: con và Tiểu Chử đã có tầng quan hệ này, mẹ sẽ không đến nhà cậu ấy làm giúp việc theo giờ nữa. Không chỉ chỗ nó, ngay cả chỗ ba nó, cuối tuần sau mẹ cũng chuẩn bị nghỉ làm."
"Vì sao ngay cả chỗ ba anh ấy cũng đột nhiên nói không làm nữa?"
"Con gái ngốc, hiện tại con là bạn gái của Tiểu Chử, tương lai là rất có khả năng làm con dâu nhà cậu ấy. Mẹ là đang cho con mặt mũi, hiểu hay không?"
Lời mẹ nói không khó hiểu. Một khi trở thành thông gia với nhà họ Chử, thì thân phận mẹ vẫn là người giúp việc theo giờ của nhà họ Chử liền trở nên khó xử rồi. Cho dù gia đình họ Chử không để ý xuất thân của Triều Lộ, phía bên nhà Triều Lộ cũng phải có điểm kiên cường. Tiếp tục làm công cho nhà họ Chử, dù là Hạ Nhụy Lan hay là bản thân Triều Lộ, đều không thể đồng ý.
Triều Lộ đặt tay lên bả vai của mẹ, làm nũng nói: "Mẹ, mẹ thật sự là mẹ tốt của con. Thay con nghĩ chu đáo như vậy, con hạnh phúc ૮ɦếƭ mất."
Hạ Nhụy Lan trái lại có vẻ không quen : "Trước kia con lại chưa từng đặt ‘hạnh phúc’ lên trên miệng, mẹ thấy, công đầu cho hạnh phúc của con cũng không phải là của mẹ."
Triều Lộ không biết nên gật đầu hay là lắc đầu, chính là cười ngây ngô. Hạ Nhụy Lan đẩy đẩy cô: "Được rồi được rồi, đừng lề mề ở nhà nữa, nên đi đâu thì đi đấy đi. Tiểu Chử còn đang chờ đấy."
Triều Lộ vui vẻ "Ai" một tiếng, thay giày xăng ̣đan ra cửa.
Hiện nay tuy rằng thu nhập của cô đã không thấp, nhưng vẫn duy trì thói quen tiết kiệm hình thành từ nhỏ. Nói đến phương diện chi tiền, từ lâu cô đã phát hiện cực kỳ khác với Chử Vân Hành. Hoàn cảnh kinh tế mà một người lớn lên như thế nào, thì sẽ có ảnh hưởng cực mạnh đến thói quen dùng tiền của người đó sau này. Cô nhìn ra được, Chử Vân Hành tuy không phải ăn chơi trác táng, cũng không thích xa hoa lãng phí, nhưng đối khái niệm tiền tài vô cùng hờ hững, từ chi phí ăn mặc đến trang hoàng nhà cửa, vừa nhìn là biết lớn lên trong gia đình đầy đủ vật chất, không lo cơm áo. Về mặt tiền bạc, anh không có thói quen tiêu tiền như nước, nhưng cũng không phải là hết sức tiết kiệm, chỉ là tính cách tương đối bình dị, chi tiêu bình thường, hưởng thụ bình thường cũng đã thỏa mãn rồi, không truy cầu quá trớn. Thật giống như chiếc vòng tay bằng ngọc lưu ly anh tặng cô, không hề quý báu, chỉ cầu xinh đẹp, nhưng thật ra có lần Triều Lộ đi uống cà phê ở quán nước, gặp được đồng nghiệp thạo nghề, lúc lơ đãng thấy được chiếc vòng tay trên cổ tay cô, đối phương xem một lát, nói cho cô đây là hạt cườm cổ bằng ngọc lưu ly, ngay cả đài sen bạc trên hoa tai đều là bạc cổ được chế tạo thủ công, dù không phải là đồ cổ có giá trị xa xỉ gì, nhưng cũng khó có được, huống chi chất lượng vô cùng tốt. Lúc anh tặng cô vòng tay, không hề đề cập đến điều này dù chỉ một chữ, không hề có ý định cố gắng tuyên dương, Triều Lộ nghĩ đến, e rằng anh cản bản không đặt giá trị của những hạt ngọc này vào trong lòng, chỉ đơn thuần cảm thấy xâu những hạt ngọc này vào nhìn sẽ đẹp mà thôi.
Triều Lộ cũng chưa từng nhắc chuyện đã biết tiếng tăm của những hạt ngọc này từ chỗ đồng nghiệp với anh. Đó đều không quan trọng, quan trọng là cô biết mỗi một chuyện anh làm cho cô, đều tốn rất nhiều tâm trí.
Có đôi khi, cái loại chuyện tốn tâm trí này không cần nói rõ, nếu đối phương cũng là người có lòng, tự nhiên có thể biết. Chính là so với hiện tại Triều Lộ đứng trước cửa nhà Chử Vân Hành, nhìn anh mặc áo phông nam giống hệt bản thân, đồng thời nở nụ cười hiểu ý, trong lòng hiểu rõ, anh và cô không hẹn mà cùng nghĩ tới ngày vui vẻ dạo chơi công viên kia… đó đối với bọn họ mà nói là một bước ngoặt rất quan trọng, tình cảm mập mờ nhanh chóng bị lên men, không còn chỗ ẩn thân. Mà chiếc áo phông này, tuy không phải là áo tình nhân, lại như âm thầm báo trước bọn họ cuối cùng sẽ trở thành người yêu.
Anh dang cánh tay phải, còn cầm gậy trong tay, cô cười cọ cọ trên người anh, ra sức lại cẩn thận giữ chừng mực, anh nâng tay cầm gậy ôm cô, hôn một cái: "Đến đây mệt không?"
"Vẫn ổn, chỉ là hơi nóng." Cô nói.
"Trong tủ lạnh có nước trái cây."
Cô thay giầy, bản thân chạy tới phòng bếp lấy, lúc đi ra cũng mang cho anh một ly.
"Ngồi một lát, rồi chúng ta ra ngoài nhé?"
"Em không cần nghỉ thêm một lát?" Vân Hành tiếp nhận nước trái cây cô đưa tới, ngồi vào ghế tựa.
"Nếu anh cảm thấy anh cần nghỉ ngơi dưỡng sức rồi đi, em không ý kiến." Cô lấy một chiếc ghế khác gần anh, ngồi xuống cạnh anh.
"Bất cứ lúc nào anh cũng có thể đi." Anh nói.
"Vậy không cần đợi thêm nữa. Em nóng lòng muốn đi dạo trong vườn trường cùng anh đây." Cô uống liền hai ngụm nước trái cây to.
Chử Vân Hành cười cười, đặt cái cốc lên trên bàn, xoa xoa đỉnh đầu cô.
Cô nhớ tới anh từng nói, trên đầu anh có vết sẹo tai nạn xe cộ để lại, không nén được cũng đưa tay sờ đầu anh. Anh hơi căng thẳng nhìn cô, nhưng không né tránh, ngược lại cui đầu để cô tìm càng thuận lợi.
"Là nơi này sao?" Cô tìm được vết sẹo kia.
Nụ cười của anh thoáng cứng đờ: "Ừ."
Gạt tóc anh ra, nhìn càng rõ. Đã lâu, vết sẹo cũng không dữ tợn như trong tưởng tượng, nhưng mà, hẳn là chính vết thương này khiến Vân Hành hôn mê nhiều năm, hơn nữa còn để lại di chứng nghiêm trọng đi? Cô rùng mình một cái, trái tim thắt lại.
"Dọa đến em?" Anh ngẩng đầu.
"Không có." Cô vuốt lại tóc cho anh, che lên vết sẹo. Không có gì sợ cả, đó chỉ là vết sẹo còn lại từ rất lâu. Ngay cả anh hiện tại không trọn vẹn cô đều không để ý, còn có thể sợ vết sẹo chỉ cần dùng tóc liền che được sao?
"Chúng ta đi thôi." Anh dịu dàng nói, đứng dậy đi tới cửa ngồi lên ghế thay giày, giày của anh không có dây giày, anh dùng giày mà bàn chân chỉ cần xỏ vào trong đến mũi giày.
"Còn xỏ nhanh hơn em." Triều Lộ vẫn đang đứng đó buộc móc khóa giày xăng đan.
"Đừng nhúc nhích" anh khom lưng, cầm lấy dây buộc giày, nhắm đúng vào một lỗ nhỏ nói: "Cái này căng chùng vừa phải chưa?"
"Rồi. Làm sao anh biết?"
"Cái lỗ này rõ ràng to hơn hai cái bên cạnh, có thể thấy em luôn xỏ vào cái lỗ này." Anh rất nhẹ nhàng xỏ dây giày qua lỗ nhỏ, lại luồn dây buộc giày vào trong dây thắt móc khóa. "Xong rồi."
Vườn trường đại học* rất đẹp, có tiếng là vườn trường đẹp nhất trong thành phố. Triều Lộ đi trong vườn trường một lát liền cảm khái với Vân Hành: "Em học ở đại học K, có lẽ anh biết, giảng đường đại học K ở nội thành, rất nhỏ, anh không biết em từng hâm mộ sinh viên trường các anh nhiều như thế nào đâu, vườn trường thế này, cho dù ngày nào cũng đi cũng không chán."
Chử Vân Hành nheo lại mắt nói: "Không chán cũng là nói mà thôi, cứ đi một năm, sau khi xem hết phong cảnh bốn mùa một lần rồi, chai lì với phong cảnh cũng là khó tránh khỏi. Chẳng qua trước kia, đều là một người lẻ loi trơ trọi mà đi, hiện tại có em, mới cảm thấy phong cảnh trong ánh mắt trở nên khác lạ."
Triều Lộ giả vờ giận nói: "Làm sao có thể lẻ loi trơ trọi? Không phải là còn có nữ sinh tặng tặng vé hay tỏ tình gì đó sao?"
Chử Vân Hành cũng không lo bản thân đứng không vững, tay cầm gậy định gãi cô, cô lại không dám trốn, sợ anh gãi hụt sẽ ngã, đành phải đưa anh ôm eo anh, xin khoan dung nói: "Em chính là thỉnh thoảng ăn chút dấm chua thôi, thì giống như anh lo lắng em bị ‘thanh niên tài tuấn’ cuỗm chạy, em cũng sợ chỗ anh này nhiều bông hoa nhỏ lắm nha."
"Thầy giáo Chử."
Triều Lộ nghe được sau lưng có tiếng nói, quay đầu lại nhìn, là một nữ sinh mười mấy tuổi, mặt mũi coi như sáng sủa, nhưng không có điểm gì khiến người ta đặc biệt chú ý. Nhưng mà ở vào tuổi này, chỉ cần không quá xấu, trên người luôn có khí chất thanh thuần động lòng người, không thể không nói, đôi khi, chỉ điểm này thôi cũng đủ để tạo thành lực hấp dẫn rồi.
"Bông hoa nhỏ" trong truyền thuyết?
Trực giác đầu tiên trong lòng Triều Lộ chính là cái này. Nhưng mà ngoài mặt vẫn kiềm chế, cười hỏi Chử Vân Hành: "Học sinh của anh?"
Chử Vân Hành gật gật đầu, lại nói với nữ sinh trước mặt: "Chào em, Trang Kế Oánh. Đi... Ăn cơm?"
"Vâng." Nữ sinh gật đầu. Triều Lộ bắt gặp ánh mắt cô bé luôn luôn hướng lên trên người mình, cúi đầu nhìn nhìn bản thân lại nhìn Chử Vân Hành, đoán rằng đại khái là bởi vì bọn họ mặc quần áo giống nhau, cho nên khơi gợi lòng hiếu kỳ. Cô thì không để ý công khai thân phận bản thân, chính là không biết Chử Vân Hành nghĩ như thế nào. Vì thế cũng liền không nói chuyện.
"Trang Kế Oánh, chúng tôi cũng phải đi ăn cơm. Trước hết không trò chuyện."
"Vâng, thưa thầy." Cô xoay người, cúi thấp đầu đi được hai bước nhỏ liền dừng lại, "Nếu không thì, thầy và em cùng đi đi?"
Dựa vào! Trực tiếp bỏ qua người sống sờ sờ là cô đây a! Tức khắc Triều Lộ có loại xúc động muốn đạp người. Nếu không phải đối phương là học sinh của bạn trai mình, cô cảm thấy cô thực làm được. "Đóa hoa nhỏ" này không ngờ lại có gai? Trong lòng cô nói thầm.
"Thật ngại quá, Trang Kế Oánh, thầy giáo hiếm khi có thời gian gặp mặt bạn gái, e rằng không tiện ngồi cùng nhau."
Không tiện, không tiện, tuyệt đối không tiện nha… Lời nói của Chử Vân Hành khiến Triều Lộ thật vừa lòng. Cô đưa tay khoác lên cánh tay trái của anh, cười nhẹ nhàng nhìn "Hoa nhỏ" Trang, trong lòng giơ thẳng tấm biển, trên giấy có hai chữ to đùng… "Ra oai".
Cũng tốt lần này "Hoa nhỏ" Trang cuối cùng thức thời, ủ rũ đi rồi.
"Vé đi khu vui chơi lần trước chính là do cô bé này tặng cho anh?" Đợi cô bé vừa đi, Triều Lộ liền bắt đầu cuộc thẩm vấn.
"Đúng." Vẻ mặt Vân Hành sợ cô tức giận, hoàn toàn không giống giả vờ, mà như là thực sợ cô cáu.
"Hừ!" Cô phát ra tiếng hừ lạnh, nhưng cánh tay vẫn ôm lấy anh không rời.
"Không phải là anh lấy không, cuối cùng vẫn là anh bỏ tiền ra mua nha." Chử Vân Hành biện hộ.
"Thế ngược lại." Cô nói, tâm tình trở nên vui vẻ. "Em hẳn là cần cám ơn người ta, nếu không phải cô bé đó tặng hai vé, em và anh có khi không có cơ hội chơi vui như thế đâu."
Anh nở nụ cười, sủng nịnh nhìn cô: "Triều Lộ, anh phát hiện, em trở nên hư hỏng thật đúng là rất hư đấy."
"Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân." Cô nhắm mắt lại, cố ý tỏ ra nghiêm trang nói.
"Nói ‘kẻ địch’ quá nghiêm trọng rồi đi..."