Dứt khoátSau khi ăn sáng, Triều Lộ và VâN Hành trở lại phòng ngủ, nhìn chiếc giường bừa bộn, không hẹn mà cùng cười ha ha, trên mặt tràn Ngập Ngọt ngào ngượng ngùng. Triều Lộ ôm cổ anh, nhìn thật sâu vào ánh mắt anh, lại cái gì cũng không nói nên lời. Cô từng cho rằng, khi người con gái trải qua đêm đầu tiên, thể nào cũng sẽ do dự và suy nghĩ thiệt hơn, mà khi anh tiến vào trong thân thể cô, cô trải nghiệm tới cảm giác đau đớn lạ lẫm chưa từng có, nhưng trong lòng lại không có nửa phần khủng hoảng và chần chờ, chỉ cảm thấy đến vinh quang cùng hạnh phúc. Cô khiến anh kề càng chặt, càng tham lam cùng anh hưởng thụ sự мơи тяớи lẫn nhau khi thì тһô Ьạᴏ khi thì dịu dàng. Trao bảN thân cho anh… đối với cô, đó là chuyện rất tự nhiên rất đẹp, không hề cảm thấy nhục nhã. Giây phút đó, cô thâm nghĩ được người đàn ông của cô yêu chân thành.
Rốt cuộc anh không nén được, ném cây gậy ba-toong ôm cô hôn mãnh liệt. Cánh tay phải của anh mạnh mẽ hữu lực, mà cánh tay trái tuy rằng vô lực, nhưng cũng yếu ớt dùNg toàn sức ôm eo cô. Triều Lộ một tay ôm anh, một tay kéo tay trái anh, giúp anh kề sát vào vòng eo mình. Nụ hôn của anh như mưa dầm không nghỉ, càng ngày càng dịu dàng mà nhẹ nhàng.
Rất lâu, anh lưu luyến rời khỏi cánh môi cô, trong ánh mắt còn có sức nóng chưa tan: "Triều Lộ, aNh có cái này muốn tặng cho em."
Cô toát ra ánh mắt của một đứa trẻ đối với quà tặng. Một bàn tay anh nắm chặt cô, chậm rãi tìm nhặt chiếc gậy ba-toong vừa bị ném xuống đất. Theo sau đi đến tủ đầu giường, lấy chiếc hộp nhỏ bằng gỗ thô từ trong ngăn kéo, rất cẩN thận điều chỉnh tư thế đứng thẳng một chút. Chiếc hộp tứ phương, tuy rằng có thể vừa chống gậy vừa cầm trong tay, nhưng kiểu này hẳn là không có cách nào Nắm chặt đầu gậy, khiếN cho anh đi cực kỳ cẩn thận, khi chống gậy xuống đất thì có thể bỏ ít lực hơn nhiều, anh đi càng chậm hơn bình thường, phần eo chuyển động vô cùng khó khăn.
Triều Lộ thấy anh đi ba bước như thế liềN không nhìn được, chạy nhanh đi qua đỡ anh ngồi xuống. "Bảo em đi qua thì được rồi mà, có biết em rất lo lắng hay không."
Anh cười cười: "Đừng sợ, lực thăng bằng của anh rất tốt, không ngã được."
Cô không nói cho anh, cô không chỉ là lo lắng anh té ngã, mà là mắt thấy anh bước vài bước ngắn ngủn đã vất vả như vậy, cô đau lòng tới cực điểm.
Anh đặt chiếc hộp nhỏ vào lòng bàn tay cô: "Ngày hôm qua anh đã muốn tặng em rồi..."
Là cái gì chứ? Là cái gì cũNg tốt, đây chính là món quà đầu tiên anh tặng cô, sau khi bọn họ hẹn hò nha. Cô thật trịnh trọng mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay cổ bằng ngọc lưu ly, chủ thể là hạt cườm hình quả dưa màu xanh biếc trong suốt, thỉnh thoảng dùng nửa hạt ngọc trong suốt màu hồng phấn chen vào giữa những quả dưa, trên thân vòng điểm chiếc lá sen bằng đá ngọc và đài sen bằng bạc nho nhỏ, phối màu cả chiếc vòng là gam màu sáng tươi tắn đầy sức sống, cũng khôNg làm mất đi sự thanh lịch tao nhã, khiến người ta nghĩ đến cốt cách của hồ sen, vô cùng thích hợp đeo vào mùa hè này.
"Anh khôNg làm móc khóa, chính là dùNg dây có tính đàn hồi xâu, bởi vì..." Anh đưa tay cầm lấy chiếc vòng tay kia, trong ánh mắt chứa đựng ấm áp và tìNh yêu, "Nếu dùng móc khóa, anh sẽ không có cách nào tự mình đeo lên cho em."
Đợi chút… cô phản ứng lại: "anh đang nói, chiếc vòng này là do chính aNh xâu?"
"Ừ."
"Rất khó phải không?"
"Không khó." Anh nhàn nhạt nói."Đưa tay cho anh."
Cô ngây ngốc vươn tay, để anh đem lắc tay từ đầu ngón tay cô đi vào, đến thẳng cổ tay trắng muốt của cô. Anh thỏa mãn cười, nâNg tay cô lên, lại hôn một cái lêN cổ tay cô: "Em thật đẹp."
"Vân Hành..." Cô hạnh phúc sắp ngất đi rồi. Vừa nghĩ đến anh nói, vốn là hôm qua định tặng vòng tay cho cô, cô lại âm thầm hối hận không thôi, nếu anh không thông cảm cho cô, nếu anh không bao dung cô như thế, cô suýt nữa đã để lỡ một chút tấm lòng quý báu như thế rồi! Lúc anh kích động từ ngoại ô chạy đến trung tâm thành phố tìm cô, dọc đường đi, anh mang theo món quà tự tay làm ra, nhất định ở trong đầu đã tưởng tượNg vô số vẻ mặt của cô khi đeo nó lên, nhưng mà cô đáp lại anh thế mà lại là sự che che giấu giấu thân phận của anh! Trái tim anh bị cô làm tổn thương nặng nề, ngược lại còn phải đến an ủi cô, nói "Không sao cả", nói "xin lỗi em", nói là anh không tốt, là anh chưa cho cô đủ thời gian thực sự tiếp nhận sự thật bạn trai của mình là người tàn tật… Vân Hành, Vân Hành... Cô dán mặt vào chuỗi vòng ngọc trai hơi lành lạnh kia, nước mắt không nén được mà ào ào rơi xuống.
"Triều Lộ, đại khái anh có thể đoán được em đang nghĩ cái gì. Đừng khóc!" Anh kéo cô lại gần, lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, "anh không khó chịu, thật, đã không khó chịu rồi. Cho nên, em đừng đâm đầm vào chuyện đó nữa. Thời gian chúng ta ở bên nhau có thể còn rất dài, vấn đề phải đối mặt còn rất nhiều, bây giờ nếu chuyện thế này đã chọc cho em khóc, mới càng không dễ chịu. Đừng khiến cho anh có cảm giác có tội, được chứ?"
"Anh có tội gì? Anh tốt như vậy."
"Đúng, anh không có tội. Anh chỉ là có thân thể tàn tật , nhưng anh có tư cách yêu em! Yêu là quyền lợi trời cho, giống như chỉ cần em bằng lòng, cũng có thể lựa chọn anh không hoàn hảo Này. Em bằng lòng, đúng không? Dù cho anh chỉ có một nửa thân thể có thể cử động!"
"Đúng! Đúng! Bằng lòng!" Cô đương nhiên bằng lòng. Cô đã sớm nên biết, cô nhặt được báu vật rồi. Anh tất nhiêN không hoàn hảo, nhưng mà trừ bỏ chướng ngại thân thể khiếm khuyết, anh còn có cái gì không hoàn hảo sao? Không có, không có ! Cô không thể mong ước xa vời một người yêu tốt hơn nữa, cô không có lòng tham như vậy.
Anh khăng khăng tự mình giặt chiếc ga trải giường đêm qua, vẻ mặt không cho thương lượng. Anh nâng mảng vết máu nho nhỏ kia, ngơ ngác nhìn một hồi lâu, mới đem cho ga trải giường vào ngâm trong chậu nước giặt.
Tuy là mùa hè, anh dùng khôNg phải là chiếu lác hay là chiếu trúc bình thường, mà là một lớp tơ tằm. Cô cố ý nói đùa với anh, nói anh là "dáng vẻ nhà tư bản, thực cầu kỳ", anh thật nghiêm cẩn nói: "Thân thể đã như vậy , không dám để nó trở nên càng tệ hơn." Cô nghĩ nghĩ, liền hiểu rõ lý do anh lựa chọn khăn trải giường bằng tơ tằm, ngoài việc chạy theo cảm giác trơn bóng khi tiếp xúc, có lẽ càng bởi vì anh có nửa người mất đi cảm giác nhanh nhạy, chiếu bình thường thật có thể làm làn da anh tổn thương, mà anh chưa chắc anh đã chú ý đến được.
Người đàn ông của cô, nửa thâN thể bị liệt, cần gậy ba-toong mới có thể đi xa; hệ hô hấp mẫn cảm, thườNg xuyên cần đồ dùng tắm rửa trên giường; hệ tiêu hóa của anh dường như cũng không tốt lắm, ăn uống nhẹ mà có quy luật, nghe Nói trước đây vì muốn muốn điều trị hệ tiêu hóa mới thích uống nước trầm hương... Cuộc sống của anh thật có nhiều chỗ cầN để ý hơN so với người bình thường vài lần, nhưng giờ phút này Triều Lộ nghĩ đến điều đó, thốt ra lai là: "Vân Hành, em muốn thật yêu thật yêu anh."
Cô thích ôm anh từ phía sau, anh cao như vậy, rắn rỏi như vậy, trên người lúc nào cũng thoang thoảng hơi thở nhàn nhạt thật dễ chịu, cô ôm anh, thật an tâm. Hơn nữa, cô cũng biết, tư thế như vậy, có thể khiến anh đứng càng ổn, nhất là vào lúc anh không có cách nào đưa tay cầm gậy.
Anh đứng trước chậu nước, dùng một tay cẩn thận chà chà chiếc khăn ga giường đang ngâm trong Nước. May mắn, ga giường bằng tơ tằm rất mỏng, anh giặt không cần quá nhọc nhằn. Lúc vắt khô, không thể thiếu cần cô giúp đỡ. ANh hạ thấp chiếc sào phơi quần áo, cùng cô phơi chiếc ga giường lên.
Dấu ấn màu hồng lớn nhỏ tối qua đã không còn vết tích. Có tiếng giọt nước chảy xuốNg từ từ rơi lên nềN gạch ban công, rất nhẹ.
Anh nhìn chiếc ga trải giường trắng sáNg như mới kia, ánh mắt dịu dàng mà xúc động như vậy: "Triều Lộ, cám ơn… tất cả của em."
Trước khi vào công ty, Triều Lộ đã dự liệu trước phản ứng của Phương UẩN Châu sau chuyện ngày hôm qua. Cho nên khi cô tiến vào văn phòNg đưa cà phê cho anh, khi anh dùng ánh mắt hoang mang hỗn loạn và thương cảm nhìn mình, cô cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Một buổi sáng đều có chút công việc vụN vặt phải xử lý, anh cùng cô đều bề bộn nhiều việc, tất cả đối đáp đều là va chạm trên côNg việc, hai người một chữ cũng chưa hề đề cập đến chuyện ngày hôm qua. Nhưng mà vài lần Triều Lộ lơ đãng nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Phương Uẩn Châu, trong lòng cô liềN biết rõ ràng, sớm hay muộn anh sẽ phát biểu nhận định của về chuyện cô và Chử Vân Hành.
Muốn nói cô không hề coi những điều Phương Uẩn Châu sắp nói là không quan trọng, vậy cũng không hẳn. Cô đương nhiên hi vọng tình yêu của bản thân được cổ vũ, được ca ngợi, ít Nhất cũng không muốn trở thành trò cười việc tác tiếc trong sự nghị luận của người khác. Nhưng mà cô cũng biết rõ muốn nghe được lời chúc phúc từ Phương Uẩn Châu rất khó. Anh đối cô còN tồn tại một tấm lòNg vượt xa tình đồng nghiệp và người quen cũ bình thường… về việc này cô không phải vô tri vô giác, cho dù bỏ qua một tầng này, người bình thường cũng sẽ không thể duy trì thái độ lạc quan đối với cảnh cô và Chử Vân Hành yêu đương. Cô vì thế lòng tràn đầy đau đớn, lại không thể làm thế nào được. Người đàn ông cô yêu, mãi mãi không có cách nào thoát khỏi trở ngại tàn tật. Rõ ràng anh có thể cho cô hạnh phúc, nhưng lại khó tránh khỏi sự ngờ vực của mọi người… mọi người không thể tin tưởng, anh lê nửa thân thể tê liệt, chỉ dựa vào một tay một chân làm sao có thể duy trì một tình yêu hoàn mỹ cho cô.
NhưNg mà Triều Lộ tin tưởng. Không bao lâu trước đây cô cũng giốNg như tất cả người bình thường, hoặc nhiều hoặc ít trong lúc vô tình dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống, từng nghi ngờ giá trị của anh, mà bây giờ quay đầu ngẫm lại, cô hồi đó mới giống đồ ngốc đi ngang qua báu vật mà khôNg hề hay biết.
Giữa những lúc bận rộn, vài lần cô không nhịn được gảy gảy hạt cườm lưu ly trên chiếc vòng tay kia, đuôi lông mày đáy mắt đều là ý cười.
Cô không không biết xấu hổ nói cho Chử Vân Hành, vào lúc anh tự tay đeo chiếc vòng tay này cho cô, cũng nói cho cô đây là anh dùng một tay xâu chuỗi hạt cườm này, dường như cô có cảm giác được đeo nhẫN đính hôn lên vậy. Nếu lúc đó, anh cầu hôn cô, đại khái cô sẽ lập tức đồng ý. Cô và anh gặp gỡ chưa lâu, bàn bạc cưới xin không khỏi quá sớm, nhưng cô bị anh mê hoặc hoàn toàn, điểm này không thể nghi ngờ.
"Triều Lộ, buổi trưa có thể cùng nhau ăn cơm sao?"
Rốt cục dự đoán… vẫn đến. Triều Lộ một giây cũng không do dự liền gật đầu: "Được."
Cô làm tốt công tác chuẩn bị nhận tẩy não, đồng thời cũng hạ quyết tâm sẵn sàng đối mặt việc này một lần. Cô không muốn thảo luận nhiều với Phương Uẩn Châu về vấn đề Chử Vân Hành, đó đã không cần thiết cũng sẽ không thể tạo ra kết quả gì có ý nghĩa, suy cho cùng, cô vốn không cần khai báo gì với anh, sở dĩ cô biết rõ thế còn bằng lòng nói chuyện với anh lần này, là cảm thấy so với để trong lòng anh luôn rối bời một cái thắc mắc, không bằng bản thân công khai chuyện cô và Chử Vân Hành một cách tự nhiên, cô càng tránh, không đề cập tới, Phương Uẩn Châu lại càng sẽ nghĩ ngợi lung tung, như thế đối với anh cũng không có lợi.