Giường (Hạ)Triều Lộ nhìn lông mi đang run rẩy của anh, không hiểu sao tim cũng đập nhanh hơn, giật mình một lúc rồi mới đi đếN bên giườNg nhặt gậy chống lên. Cầm gậy trên tay mới phát hiện ra, cây gậy Này nhẹ hơn cô tưởng tượng rất nhiều, lại rất tiNh tế, thế mà phải cùng với một chân của anh chia sẻ sức nặng của cả thân thể. Cô không quên được hình ảnh anh bước đi, sức nặng cả người hầu Như đều dồn về phía bên phải, châN trái phải dựa vào gậy chống và phần eo mới đi được về phía trước, nghĩ đến sự vất vả của anh, cô đau lòng không thôi, nhịn không được lấy ngón cái vuốt ve tay cầm, cảm thấy làm như vậy có thể giúp cây gậy tăng thêm sức mạnh thần kỳ, giúp anh sử dụng thuận lợi hơn.
“Đưa cho anh.” Anh mở mắt ra, đưa tay bắt lấy cây gậy, lại chạm phải ngón tay mềm mại, ấm áp của cô. Trong nhát mắt, cô bỗng cảm thấy từ ngón tay truyền đến một cảm giác hỗn loạn, vừa nóng vừa vội, truyền thẳng đến trái tim. Ngón tay buông lỏng, cậy gậy lại rơi xuống đất. Cô nhìn đôi mắt đen thẫm của anh, giống như nước biển buổi đêm, thâm thúy mà lại mãnh liệt, còn cô, cả người giống như ngồi thuyền nhỏ trôi nổi trên biển thật lâu, trong sóng gió thôi không giãy dụa nữa, cô cảm thấy một trận choáng váng, lại vì thế mà luống cuống. Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một vầng trăng sáng, bên tai truyền đếN tiếng than nhẹ khiến cô ý loạn thần mê.
“Triều Lộ! Triều Lộ! Triều Lộ…” Anh dùng giọNg nói ồ ồ gọi tên cô mãi. Đưa tay ôm lấy bàn tay cô, cô thuận theo bị anh kéo vào lòNg, anh mất cân bằng mà ngã xuống giường.
Anh lưu luyến nơi xương quai xanh của cô hồi lâu, cô hơi nhột, quên mất căng thẳng, nở nụ cười. Anh thở dốc, lại càng bị dẫn dắt vào sâu hơn, vươn tay muốn mở hai nút áo của cô. Cô cúi đầu nhìn thân thể của mình, có chút ngượng ngùng.
“Anh tiếp tục được không?” Anh ngây ngốc hỏi, hình như còn ngốc nghếch và khẩn trương hơN cô.
Triều Lộ nhắm mắt lại, gật gật đầu.
Anh hôn cô, mang theo biểu cảm gần như là thần thánh, cởi các cúc áo của cô.
Động tác của cả hai người đều khôNg nhuần nhuyễn, mỗi một bước đều theo bản năng mà sờ soạng. Nửa người của Chử VâN Hành không linh hoạt, những lúc lực bất tòng tâm do chân tay tàn phế, anh lại lộ ra vẻ mặt Như đứa nhỏ nhìn cô, đáy mắt tràn ngập lửa nóng, sao Triều Lộ có thể chống lại được? Cả người lập tức mềm nhũn trong lòng anh. Cuối cùng, hai người ôm chặt lấy nhau, thân thể gắn bó giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp. Mỗi tấc da thịt đều ấm lên, mỗi một tế bào đều nóng lên, trên người có mùi của nhau, hương vị trong khôNg khí thật ngọt ngào. Bọn họ thở hổn hển, thân thể mệt mỏi nhưng tinh thần lại hưng phấn vô cùng.
Triều Lộ đưa tay tiến vào thăm dò trong áo ngủ của anh, nơi đó có vài đường mảnh hồng hồng, khác hẳn màu da thường.
“Em sờ thấy vết sẹo của anh.” Cô nhẹ nhàng nói, “Lúc đó chắc anh đau lắm.”
“Không, khi đó anh bất tỉnh nhâN sự.” Anh nói, “Sau này nghe nói, khi đó cả nhà aNh đều tưởng anh không còn sống sót. Nơi bị thương nặng nhất của aNh kỳ thực là bộ não… Trên gáy anh có một vết sẹo rất dài, cho nên anh không để tóc ngắn được vì phải che vết sẹo lưu lại.”
“Kiểu tóc này rất hợp với anh.”
“Cảm ơn.”
Sau khi trải qua chuyện thân mật nhất trên đời, giữa hai người bọn họ có chút khác lạ.
“Triều Lộ, cảm ơn em.” Bỗng nhiên aNh giữ đầu của cô, hôn vành tai cô, “Anh… rất hạnh phúc. Cơ thể của anh không giống những người đàn ông khác, em… Cám ơN em đã đồng ý giúp anh…” Khuôn mặt anh đỏ bừng, nói năng lắp bắp.
Cô cực kỳ đau lòng, nhưng miệng cũng không buông tha: “Hừ, em biết cái gì? Người đàn ông khác thế nào sao em biết được chứ. Anh có ý gì…”
Anh dùng môi ngăn lời nói của cô, thâN thể cô đầu tiên là căng lên nhưng rất nhanh lại thả lỏng. Đó là một nụ hôn rất dài, lúc tách ra, hai người hầu như không thở được. Hai người giống như hai đứa trẻ, nằm loạn ở trên giường trải ga màu trắng. Giường không đủ rộng, tay cô không có chỗ duỗi thẳng, liền nắm lấy tay anh, cô nắm lấy bàn tay vô lực, mềm yếu, trong lòng lại cảm thấy vô cùng yên ổn.
Lúc hừng đông, cô đang ngủ. Đến tận lúc bị tiếng nhạc chuông đánh thức, cô mới xoa xoa mắt, nâng người dậy, phát hiện anh không ở trong phòNg. Từ khe cửa phả vào mùi dầu mỡ, là mùi trừng rán.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Cô xỏ chân dép lê đi ra khỏi phòng ngủ, không ngoài dự đoán, Chử Vân Hành đang ở trong bếp.
Anh đứng ở trước bếp ga, trên bếp là cái chảo nóng rực, gậy chống được đặt ở một bên, bên bồn rửa bát còn có một cái xe lăn.
Cô đi tới, ôm lấy eo anh. “Như này có phải đứng vững hơn hay không?”
Anh cười, cầm vá lật trứng lên. “Đúng vậy.”
Cô thấy trên bệ đã có bánh mì kẹp cùng với từng lát chân giò hun khói, cô xung phong Nhận việc làm bánh kẹp. cô biết Chử Vân Hành cũng có thể tự làm nhưng cô lại luyến tiếc, cô cũng muốn làm bữa sáng cho anh.
ANh không từ chối, sau khi chiên trứng xong liền để phòng bếp lại cho cô. BáNh kẹp làm rất đơn giản, chỉ chốc loát liền hoàn thành.
“Hôm nay em vẫn phải đi làm, thật đáng tiếc.” Chử Vân Hành cắN một miếng bánh. “Anh vẫn muốn đưa em đi dạo tại trường anh dạy, lúc này trong vườn trường hoa sen vừa nở.”
“Không có cách nào. Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ.” Triều Lộ le lưỡi.
Chử Vân Hành cười cười: “Nếu em không theo chủ nghĩa nữ quyền, để aNh nuôi em.”
“Này Này, tiền lương của hai ta không biết ai cao hơn đâu.”
“Nếu muốn nuôi em, anh có thể kiêm Nhiệm phiên dịch, giá của anh cũng không thấp.”
“Anh phiên dịch sách gì?” Triều Lộ hỏi, lại thêm một câu, “Sách thuộc lĩnh vực triết học thì không cần nhắc đến, sáng sớm này em nghe sẽ thấy choáng váng.”
Chử Vân Hành nghiêm trang trả lời cô, “Vậy thì không nhận.”
Triều Lộ nghĩ tới vài vấn đề này liền cảm thấy nhức đầu, dịch những thứ đó quả thật là muốn đòi mạng. Cô lập tức xua tay nói: “Thôi không cần, anh đã vất vả lắm rồi, nếu nhận việc thêm nữa sẽ mắc bệNh. Em có thể tự mình nuôi sống bản thân.”
“Triều Lộ, anh không phải người giàu nứt đó đổ vách nhưng để em có cuộc sống cơm áo không lo thì không khó. Chỉ cần em vui vẻ, em có thể sống theo ý mình.”
Triều Lộ nói: “Em thích làm những công việc nữ tính.”
“Vậy thì tốt rồi, sau này em cứ yên tâm xây dựng sự nghiệp của mình, anh sẽ ủng hộ em hết lòng. Sau này… em cũng không cần lo lắng cho anh, anh sẽ thuê Người làm việc nhà.”
“Sao cần làm quá như vậy? Việc nhà đơn giản em có thể làm được.” Cô nhìn anh, dịu dàng nói, “ANh cũng có thể chăm sóc bản thân thật tốt đúng không? Vân Hành của em là giỏi nhất.”
Anh cảm động không nói nên lời.
Cô đột nhiên phản ứng được, vừa rồi nói một phen thật giống như bị Chử Vân Hành ăn sạch sẽ rồi đồng ý gả cho aNh. Cô hơi xấu hổ, đứng lên xoa mũi anh: “Đại hồ ly! Anh trăm phương nghìn kế lừa em chui vào rọ, ai muốN aNh nuôi chứ? ANh thuê người hay khôNg thuê thì có gì liên quan đến em? Anh.. Anh chiếm tiện Nghi của người ta!”
Chử Vân Hành hô to cứu mạNg, cô mới buông tay, anh yên lặng nhìn cô, nói: “Em nói không sai, nhưng anh sẽ không buông, anh muốn dùng cánh tay này ôm chặt lấy em, cả đời cũng không buông.”
“Anh dám buông em sẽ không tha cho anh.” Triều Lộ cười mắng, vòng eo mềm mại bị anh ôm lấy. Cô giữ lấy tay trái của anh, từng chút từng chút mở đầu ngón tay của anh ra, lại chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau, mang theo biểu cảm hồn nhiên cố chấp nói với anh: “Anh xem, tay trái của anh đã bị em nắm chặt, anh không có cách nào tránh thoát nữa rồi.”
Anh nhẹ nhàng dựa trán vào trán cô; “Đúng anh biết nó xấu xí, nhưng nó cũng rất muốn có ai đó vuốt ve nó, nắm giữ nó, ủ ấm nó, nó không có ưu điểm gì cả ngoài một việc – trừ khi em bỏ nó xuống nếu khôNg nó sẽ vẫn mãi nằm yên trong bàn tay em. Nó là một phầN đã ૮ɦếƭ của cơ thể anh, nhưng khi được em giữ chặt lấy, nó thật giốNg như được hồi sinh. Nó gặp được em, được ấm áp, trở nên có ý Nghĩa hơn, em thật sự muốn nó không?”
“Trải qua tối hôm qua. Bây giờ anh còn hỏi vấn đề này sao, Vân Hành, anh biết đáp án rồi mà. Nếu anh không biết, cơ thể aNh sẽ biết, cơ thể sẽ không nói dối.”
Đúng vậy, cơ thể sẽ không nói dối! Lúc bọn họ cùng nhau giao triền, kín kẽ dung hợp với nhau, giống như được thiêu đốt trong ngọn lửa cực nóng, lại giống như run rẩy trong tuyết giá lạnh, lúc thì mãnh liệt lúc lại yên bình như phiêu đãng trên mặt biển, vui vẻ như cùng nhau Ngắm trăng sao, cô tin rằng, lúc đó, linh hồn của bọn họ đã xuyên qua nhau, tạo thành một sợ dây gắn kết hai người. thế giới này không còn là thế giới mà cô hay anh phải sống cô độc, tuy rằng bọn họ vẫn có cuộc sống riêng phải đối mặt nhưng đã đem tất cả những thứ quan trọng nhất chung lại một chỗ, ở nơi đó, tồn tại tất cả những điều tuyệt vời nhất của họ, không ai có thể xen vào, chỉ có hai người mới có thể bước vào, cùng nhau chia sẻ những tâm tư thầm kín, những khát khao cháy bỏng.
Chử Vân Hành hiển nhiêN biết được câu trả lời của cô: “Triều Lộ, em nói đúNg, anh biết, anh biết, tối hôm qua em giúp anh như vậy… Lúc ôm lấy em, lúc em vuốt ve những vết sẹo đáNg sợ của anh, anh đã biết được đáp án, em muốn anh, em không cần đùi anh, tay anh. Nhưng anh sợ bản thân lại tự tin một cách mù quáng, sợ cơ thể của anh bị mê hoặc, sẽ có cảm giác không chính xác, Triều Lộ, tha thứ cho sự ngốc nghếch của anh.”
Cô giống như một con chim nhỏ, cọ cọ đầu mũi của anh: “Thi thoảng Ngốc ngốc cũng tốt, nếu lúc nào anh cũng giống một nhà triết học thì em khôNg yêu anh đâu.”
“Không có đâu, anh cũng không thể kết hôn với triết học được.”
“Coi như anh thông minh. Socrates, Hegel liên minh với Lão Trang của Trung Quốc cũNg không thể thu phục được vấn đề này đâu.” Tên của các nhà triết học mà Triều Lộ có thể nhớ được thật là không nhiều lắm.
“Vấn đề gì?”
“Em.” Cô chỉ chỉ mặt mình.
Anh nhìn trên nhìN dưới, nhìn trái nhìn phải, vừa nhìn vừa gật đầu: “Đúng là một mối phiền toái lớn.”
Cô chọc anh, lực đạo rất nhẹ. Vốn muốn cãi nhau ầm ĩ, nhưng cô lại không nỡ xuống tay quá mạnh.
“Anh không sợ phiền phức.” Anh bắt được tay cô, “Sinh hoạt của anh tràn ngập những vấn đề phiền phức, anh đã quen rồi. Thật ra, chiến thắng những phiền toái ấy rất có cảm giác thành tựu.”
Triều Lộ tiến đến bên tai anh, nói một câu gì đó. Anh Nghe xong liền nở nụ cười.
Cô chỉ nói ba chữ.
“Anh đã thắng.”