Giường (trung)Chử Vân Hành nâng tay phải lên, nhẹ nhàng xoa tóc cô, dịu dàng ôm cô vào иgự¢: “Trái tim anh, cơ thể anh đã từng gần như bị hủy, anh cũng không tốt như em nói đâu. Cũng may, tuy thân thể không thể phục hồi lại như cũ nhưng trái tim vẫn có thể sống lại.”
Triều Lộ yên lặng đưa tay đặt lên иgự¢ anh, cảm nhận tiếng đập từ trái tim của anh. Áo tắm của anh thấp cổ, mở ra hơi rộng, đầu ngón tay của cô chạm vào da thịt anh, ấm áp mà nhẵn nhụi, lại trắng mịn không giống những người đàn ông khác. Thân thể như vậy lại gặp phải tai nạn xe cộ thảm khốc, người đàn ông hoàn mĩ nhường này lại phải chịu cảnh tàn phế nửa đời còn lại, nghĩ tới điều này cô lại thấy đau đớn thay anh, nhịn không được khẽ hôn lên иgự¢ của anh.
Chử Vân Hành không thuận theo cô, thân thể bỗng trở nên cứng ngắc: “Triều Lộ,” anh dè dặt, cẩn thận giữ thăng bằng, chỉ động đậy bả vai, “Em để anh thay quần áo đã, em… em cũng nên gọi điện về nhà, để dì khỏi lo lắng. Bây giờ muộn lắm rồi.”
Triều Lộ ngẩng mặt lên, thấy ánh mắt của anh có tia sáng rực, trên mặt lại còn hơi ửng hồng. cô bỗng nhớ đến hai chữ ‘nóng bỏng’ mà mẹ nói ngày hôm trước, trong lòng chợt hiểu ra. Cô cười nhẹ, nghe lời đứng lên: “Em ra phòng khách gọi điện thoại, anh cứ từ từ thay đồ.”
Chử Vân Hành nói: “Một lát nữa anh lái xe đưa em về.”
Triều Lộ lắc đầu: “Em không đi.”
Chử Vân Hành nghĩ nghĩ: “Đã muộn thế này rôi, dù anh có đưa em về cũng không an toàn… Vậy cũng được.”
“Vân Hành,” Cô ngồi xổm xuống bên chân anh nói, “Có chuyện em muốn nói cho anh… Em đã từng học qua võ thuật phòng thân cho nữ.”
Anh kinh ngạc nhìn cô vài giây, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Đồ ngốc.”
Cô cũng cười: “Đợi em rảnh, em sẽ cố học thêm Taekwondo gì đó.”
Chử Vân Hành nói: “Anh đây được hẳn nữ hiệp bảo vệ.”
“Quá khen quá khen.” Triều Lộ chắp tay.
Ánh mắt Chử Vân Hành vô cùng dịu dàng, tình cảm, ngữ khí lại vô cùng trịnh trọng: “Triều Lộ, nói đùa là nói đùa, em phải đồng ý với anh, lúc ở cùng nhau, nếu gặp người xấu thì em phải bảo vệ bản thân mình thật tốt. Em là con gái, kể cả có học võ phòng thân thì sức lực cũng không lớn bằng đàn ông con trai, đừng lấy cứng chọi cứng, biết không?” Anh trầm giọng, “Anh… không bảo vệ được em.”
“Em nhớ rồi.” Cô gật đầu, “Em đi gọi điện thoại cho mẹ.”
Triều Lộ gọi điện thoại cho Hạ Nhụy Lan, chỉ nói là hẹn gặp Chử Vân Hành, anh lại không thoải mái nên cô ở lại chăm sóc anh. Lúc cô nói dối những lời này, trong lòng có chút không yên, ai ngờ mẹ nghe xong lại không hề trách cứ hay có ý lo lắng. Hạ Nhụy Lan nói: “Được rồi, tiểu Chử bị bệnh, bên cạnh không có người sao được, con cũng đừng về nữa. nếu ngày mai chưa khỏi, con lại ở lại thêm một đêm nữa đi.”
Triều Lộ vừa định cúp máy, cả câu “Hẹn gặp lại mẹ” cũng nói rồi, Hạ Nhụy Lan lại “này này” gọi cô lại, cô đưa điện thoại lên tai: “Mẹ, con đây, còn có việc gì sao?”
Hạ Nhụy Lan quanh co một hồi, Triều Lộ nghe mà chẳng hiểu gì, cuối cùng mẹ cô đè thấp giọng, thần thần bí bí hỏi: “Mẹ nói này, con gái à, tiểu Chử có bên cạnh con không?”
Triều Lộ nhìn cửa phòng ngủ đang đóng, nói: “Không có, anh ấy đang thay đồ ở trong phòng.”
“À, thay… quần áo…”
Triều Lộ biết lời nói của bản thân dễ khiến mẹ hiểu nhầm nên vội vàng giải thích, nói anh mới từ ngoài về nên phải thay quần áo.
“Triều Lộ, mẹ không lo lắng chuyện này… chuyện mẹ lo là chuyện khác.” Hạ Nhụy Lan càng nói càng nhỏ, “Mẹ rất thích tiểu Chử, tuy cậu ấy tàn tật cũng không sao… Nhưng mẹ lo chính là phương diện kia của cậu ấy… Con phải lưu ý đấy.”
Triều Lộ nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng mặt, không biết nên đáp lại mẹ như nào mới tốt, chỉ biết nắm nắm điện thoại. Đúng lúc này Chử Vân Hành mở cửa phòng đi ra, cô nhìn anh, nhớ tới lời mẹ nói lại càng xấu hổ hơn, không dám mở mắt. Lại khiến Chử Vân Hành lo lắng đi đến bên cạnh cô nói: “Dì Hạ biết em ngủ lại chỗ anh nên không vui sao?”
“Không phải, chỉ là… làm mẹ nên luôn có chút lo lắng thôi.” Cô sẽ không nói cho anh biết, mẹ lo lắng vì chuyện khác.
Cũng may Chử Vân Hành không nghĩ nhiều. “Ngày mai em còn phải đi làm, đi ngủ sớm một chút đi. Trời nóng như vậy thì đi tắm trước, em có thể mặc áo ngủ của anh, hơi rộng một chút.”
Vừa lúc Triều Lộ cảm thấy nóng mặt, có thể nhờ tắm rửa mà bình tĩnh một chút. Vì thế theo Chử Vân Hành đi vào phòng ngủ, lấy một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Ngón tay Triều Lộ vuốt ve những tay vịn bằng kim loại lạnh lẽo trong phòng tắm, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy chúng mà là lần đầu tiên tưởng tượng trong đầu hình ảnh Chử Vân Hành sử dụng chúng ra sao. Cô đứng trước gương, ánh mắt khép lại, dưới đáy lòng dần dần khắc họa hình ảnh của anh, từng đường từng nét thật rõ ràng, mà sinh động.
Tắm rửa xong, cô mặc áo ngủ của Chử Vân Hành, bật máy sấy làm khô tóc, soi gương kỹ rồi mới đi ra. Cô biết bản thân mình hiện giờ rất đẹp, mặc dù đang mặc áo ngủ rộng thùng thình của con trai nhưng vẫn không che được hết những đường cong lung linh của bản thân. Cô cũng không sợ Chử Vân Hành sẽ xúc động mà làm gì đó với mình, cô tin anh là quân tử chỉ là một phần, phần khác, cô thừa nhận, cô hy vọng được nhìn thấy anh bị mình mê hoặc, quyến rũ, nên mới muốn anh thưởng thức sự xinh đẹp của mình – cô muốn anh càng thêm yêu cô hơn. Nên cô không nghĩ rằng đây là chuyện đáng xấu hổ.
Quần ngủ của anh thật sự rất dài, cô phải xắn gấu quần lên tận đầu gói, để lộ ra bắp chân trắng nõn. Cô thấy Chử Vân Hành đang ngồi ở bàn học trước phòng ngủ bỗng nhiên lưu luyến không rời mà nhìn mắt cá chân tinh tế của cô. Cô bĩu môi, trong lòng tràn ngập đắc ý, cô biết, mắt cá chân của mình thật sự rất đẹp, như vậy chẳng có lý do gì không để cho người mình thích thưởng thức vẻ đẹp đó cả. mang theo ý cười, cô đứng ở bên cạnh anh: “Bây giờ trời nóng, em đi lấy thảm mỏng trải ra sàn để ngủ. Anh cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
Sắc mặt Chử Vân Hành khôi phục tự nhiên, chỉ chỉ giường, lại chỉ chỉ cô, nói: “Anh ra ngoài phòng khách.”
“Chỗ anh chẳng có sôfa, đi ra đó thì ngủ ở đâu?”
“Anh không ngủ. Đúng lúc có chút tư liệu, nghiên cứu cả đêm cũng không sao. Anh cũng không phải chưa thức đêm bao giờ.” Anh nói.
“Chỗ này vừa là phòng ngủ vừa là chỗ đọc sách của anh, đồ của anh chuyển ra chuyển vào cũng không tiện, anh muốn thức đêm nghiên cứu tài liệu, em cũng không cản… nhưng cứ ở đây đi. Em ngủ kệ em.” Nói xong, Triều Lộ liền không khách sáo ngồi xuống giường, nâng hai chân lên, nằm xuống gối, ngay cả mí mắt cũng khép lại.
“Anh bật đèn em vẫn ngủ được chứ?”
“Ngủ được.”
“Còn tiếng gõ bàn phím, tiếng đọc sách?”
“Ngủ được.” Cô lầu bầu, như đang quá mệt mỏi.
Lúc sau, cô cảm giác giống như trên người được phủ một lớp chăn, cô không nhịn được mở mắt ra, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Anh nhẹ cúi người, cây gậy được đặt ở một bên, anh nhẹ vươn tay, vén tóc trên trán của cô ra sau rồi mới chống gậy, lùi lại một chút, ngồi xuống ghế: “Em yên tâm ngủ đi, anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng.”
“Vâng.” Triều Lộ khẽ xoay người, trái tim nhảy loạn lên, giả vờ ngủ.
Sau nửa đêm, Triều Lộ mơ mơ màng màng ngủ. Mơ hồ nghe thấy trong phòng có cái gì rơi “cộp” xuống sàn, lại có tiếng dép đi trên mặt đất. ý thức của cô chưa hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ nghiêng người, chậm rãi mở mắt.
“Vẫn đánh thức em dậy rồi.” Chử Vân Hành lần theo mép giường, cúi người nhặt cây gậy chống trên mặt đất, đứng dậy, vừa vặn đối mắt với cô.
Giọng nói của anh lúc mơ màng vô cùng dịu dàng êm ái, khiến cô tỉnh tám phần, chống tay ngồi dậy: “Sao thế?”
“Ngồi lâu quá, muốn đứng lên đi lại mấy bước, tay lại không với được gậy, lại còn chạm khiến nó rơi.”
“Anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là chân hơi tê thôi.”
Cô xốc chăn lên, đỡ anh ngồi xuống giường. “Em Ϧóþ chân cho anh nhé?”
“Được.”
Cô đặt gối đầu sau lưng của anh: “Em không biết nhiều về xoa Ϧóþ, nếu chỗ nào làm không ổn, anh nói với em. Anh hiểu thân thể mình nhất, không nên chịu đựng không nói ra.”
“Không rắc rối vậy đâu, em muốn Ϧóþ như thế nào thì Ϧóþ như thế.”
Triều Lộ hoạt bát cười: “Thật chứ?” Cô trèo lên, quỳ trên giường, hai tay từ từ ấn vào đùi phải của anh, nhẹ nhàng nói: “Chân này của anh phải chịu sức nặng cả ngày, nhất định là mệt nhất.” Sau khi xoa Ϧóþ một lúc, cô cúi xuống hôn đầu gối của anh, “Quan trọng như vậy, phải thật lòng yêu quý.”
Thân mình Chử Vân Hành run lên: “Triều Lộ…”
Cô lại rời ánh mắt về phía chân trái của anh. Chưa bao giờ cô cẩn thận nhìn chân này của anh như vậy. Tuy Chử Vân Hành mặc quần dài nhưng vẫn lộ ra mắt cá chân to lớn, tuy không rõ ràng nhưng không tinh tế bằng chân phải. Bàn chân trái cũng hơi nhô lên, đầu ngón chân lại quắp về phía gan bàn chân, có dấu hiệu khom về bên trong.
Tay cô rất nhẹ nhàng xoa lên bàn chân của anh, giống như đang nâng niu bảo vật dễ vỡ. Xúc cảm nơi này thật giống như nơi tay trái, hơi man mát. Chân trái tê liệt của anh giật bắn lên, cô nhận ra, anh đang khẩn trương.
“Nó cũng có cảm giác phải không?”
“Đúng vậy, tuy rằng không được nhạy cảm, cũng không có sức, nhưng cũng không phải là không có cảm giác gì.”
“Hơn nữa, có khi sẽ gây phiền phức cho anh phải không?” Sau khi Triều Lộ quen anh, cô đã tìm không ít tài liệu liên quan đến bệnh liệt nửa người, cô biết, tay chân của người bị liệt nửa người sẽ thường xuyên bị chuột rút, khiến người đó vô cùng khó chịu, đau đớn.
“Quen rồi thì không sao.” Chử Vân Hành ngồi thẳng lưng, đưa khuôn mặt tới sát cô, “Triều Lộ, anh không dám xin em lập tức chấp nhận hoàn toàn thân thể này, bản thân anh cũng cần rất lâu mới chấp nhận được nó, sao có thể bức em được chứ? Em đừng thấy áp lực.”
Triều Lộ lắc đầu: “Chấp nhận anh, không có áp lực.” cô nâng lên bàn chân của anh, in một nụ hôn ở đầu ngón chân co quắp, cảm giác mát mát truyền đến cánh môi nóng ấm của cô khiến cô càng thêm đau lòng. Thật lâu sau, cô nhìn anh, cười nói: “Đôi chân này chịu nhiều khổ sở như vậy, sau này phải càng yêu quý nó nhiều hơn. Nếu anh thấy nó xấu thì không cần nhìn, có em đau lòng nó thay anh.”
Chử Vân Hành không nói gì, hình như cô chỉ nghe thấy tiếng hít khí của anh, giữa đêm khuya, rất nhẹ nhàng mà cũng thật rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng đặt chân trái của anh lên giường, rồi từ mắt cá chân, cẳng chân, một đường xoa Ϧóþ lên đến đùi. Dần dần, đùi anh cứng lại, cô thấy kì lạ liền ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy trên trán anh, trên cổ anh toàn là mồ hôi.
“Triều Lộ…” Yết hầu của anh lăn lộn, giọng nói có chút đè nén. “Em dừng lại đi.” Anh giơ tay lấy gậy, lại khiến cây gậy rơi xuống sàn. Trên mặt anh lộ ra vẻ ảo não, lại luống cuống, lại nhắm mắt lại không nhìn cô, chỉ nặng nề nói một câu: “Nhặt gậy cho anh.” Trong giọng nói tràn ngập sự đè nén, khắc chế.