Giường (thượng)Sau khi Lâm Thư Tiếu dừng xe hẳn lại, quay đầu nhìn Triều Lộ một cái, nói: “Nhìn bộ dáng của cô kìa, còn sợ không gặp được cậu ta sao?”
Triều Lộ chà chà tay: “Người mắc lỗi luôn dễ khẩn trương.”
Lâm Thư Tiếu trừng mắt nhìn cô: “Đi, tôi với cô cùng nhau đến, khiến Vân Hành ngạc nhiên.”
Mặc dù Triều Lộ không hiểu lắm nhưng vẫn cùng Thư Tiếu xuống xe. Không biết vì sao, sau đêm nay, cô bỗng nhiên rất tín nhiệm Lâm Thư Tiếu. Cô thích cô ấy, nên dù biết rõ cô ấy và mình cùng thích một người đàn ông, cô vẫn nguyện ý tin tưởng rằng, Lâm Thư Tiếu không có ý xấu với mình. Có câu “vật họp theo loài, người họp theo bầy”, là bạn của Chử Vân Hành chắc sẽ không đến nỗi nào.
Lâm Thư Tiếu kéo cô đến gần cổng: “Lát nữa, cô đừng vội lên tiếng, nghe tôi và anh ấy nói chuyện trước đã.” Thấy Triều Lộ gật đầu thì vươn tay bấm chuông cửa.
“Vân Hành, em đây. Em lo lắng nên đến xem anh thế nào.”
“Thư Tiếu? Muộn như vậy rồi… Anh còn tưởng rằng là người khác ấn nhầm… Anh không sao, không có việc gì.” Giọng nói Chử Vân Hành như vừa mới ngủ dậy, “Em đến lúc này thật không tiện.”
“Em tới nhìn anh một chút rồi đi. Em có xe, muộn một chút thì có sao đâu.” Lâm Thư Tiếu kệ anh.
“Được rồi.” Chử Vân Hành thỏa hiệp, mở cửa.
Lâm Thư Tiếu xoay người bước xuống bậc thang, đi vào trong xe, Triều Lộ đi vào trong nhà, xoay người nhìn lại cô gái đang ở trong xe, một lúc sau, cô ấy mới khởi động xe.
Thật sự là một cô gái tốt, Triều Lộ nhìn xe của cô ấy chậm rãi rời đi, trong lòng thở dài. Thang máy vừa đến, cô đưa tay ấn số 7.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến nhà Chử Vân Hành, nhưng lần trước cũng không khẩn trương như vậy. Dù bất an thế nào, nhất định đêm nay cô phải gặp được anh. Cửa khép hờ, chắc là anh sợ người bên ngoài chờ lâu nên đã mở cửa từ trước.
“Em…vào nhé?” Cô đẩy cửa tiến vào.
Chử Vân Hành kinh ngạc nhìn cô: “Triều Lộ!”
Lúc trước Triều Lộ đang hơi cúi đầu, nghe được lời nói của anh mới ngẩng đầu lên, thấy trên người anh quấn một cái khăn tắm, nhất thời có chút xấu hổ. Không trách lúc vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi sữa tắm và dầu gội.Cô nhìn anh, khuôn mặt nóng bừng nhưng ánh mắt lại không rời đi. Trong lòng, cô ngoan ngoãn tự thừa nhận rằng – bản chất của mình chính là đại sắc nữ. Chử Vân Hành trước mặt rất mê người, cô không muốn dời mắt đi chỗ khác, áo tắm màu trắng liền thân, càng lộ ra dáng người cao to của Chử Vân Hành, cổ áo hơi thấp lộ ra xương quai xanh, mái tóc chắc vừa dùng mấy sấy, hơi ẩm và rối. Ngay cả cây gậy trong tay anh cũng trở thành đạo cụ gia tăng nét uy nghi, không phản cảm tí nào.
Chử Vân Hành ho một tiếng: “Thật ngại quá, anh tưởng Lâm Thư Tiếu tới, anh… đi thay quần áo.” Nói xong chống gậy xoay người đi vào phòng ngủ.
Lập tức Triều Lộ đã quên bản thân đến để làm gì, theo trực giác liền đi qua, nhẹ nhàng giữ anh lại: “Về sau không cho anh mặc như thế này trước mặt các cô gái khác.” Mùi hương trên người anh, từ tóc anh tỏa ra thơm ngát, có hương bạc hà thanh mát, Triều Lộ không nhịn được hít một cái.
Chử Vân Hành cười nói: “Em đừng hiểu lầm, bởi vì Lâm Thư Tiếu là bác sĩ phụ hồi chức năng, cho nên anh mới không để ý cách ăn mặc trước mặt cô ấy, lúc trước khi ở Đức tham gia phụ hồi chức năng…”
Anh bỗng nhiên ngừng lại.
Triều Lộ nhạy cảm cảm thấy được, ngẩng đầu nhìn anh: “Ở nước Đức thì sao?”
Anh hơi nhíu mi, mãi cho đến lúc mở miệng mới giãn ra, hình như do dự một phen mới trả lời cô: “Lúc ấy, tình huống của anh so với bây giờ còn khó khăn hơn rất nhiều, lúc phục hồi, vừa phải vận động khá mạnh, thời gian lại tương đối dài, có vài động tác khiến bàng quang chịu áp lực mạnh cho nên, có khi anh chỉ mặc một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ dán bỉm.” Anh rũ mắt xuống, không dám quan sát phản ứng của Triều Lộ.
Một thanh niên ngọc thụ lâm phong như vậy mà ông trời nỡ tàn nhẫn ђàภђ ђạ, lại còn vẫn muốn anh thừa nhận khuất nhục này! Triều Lộ nhanh chóng bắt lấy cánh tay của anh: “Vân Hành, em không nên nói chuyện này khiến anh đau lòng.”
Anh cẩn thận dịch gậy chống, chậm rãi nghiêng người, đưa tay phải ôm lấy cô vào lòng: “Không sao, hiện giờ anh không cần… những thứ đó.” Anh ghé sát đầu vào tai cô, “Triều Lộ, có lẽ hiện giờ em chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng anh muốn nói cho em biết – anh sẽ cố gắng trở thành một người đàn ông khiến em cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy kiêu ngạo. Anh sẽ bù đắp cho em, bù đắp những thiếu sót do anh không trọn vẹn mà gây ra cho em.”
“Vân Hành, là em không tốt, là sự hư vinh của em khiến anh khó chịu.” Triều Lộ chậm rãi ngẩng đầu, sợ anh mất thăng bằng mà ngã cho nên nâng mặt anh lên, kiễng mũi chân khẽ hôn anh: “Ngay từ đầu em đã biết anh không trọn vẹn, nhưng đã ở cùng nhau, em sẽ không sợ người khác biết nữa.”
“Là anh tàn phế quá nặng…” Anh cười khổ, hơi hơi nâng cánh tay trái lên, “Nhìn xem, anh dùng hết khí lực nhưng cũng chỉ làm được như thế…”
Triều Lộ thật đau lòng, cô có thể tưởng tượng được, một người đàn ông kiên cường, kiêu ngạo lại có thể bộc lộ sự thiếu hụt của bản thân trước người yêu là một sự khó khăn cỡ nào, cho dù hiện giờ anh ấy vẫn đang cười, “Vân Hành, em đều biết…” Cô nâng tay trái của anh lên, an ủi anh, “Không liên quan, em đều biết…”
Chử Vân Hành nhìn cô nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay trái tàn phế, ánh mắt lại càng ôn nhu, và tràn ngập cảm động: “Anh như vậy lại đến với em, anh cũng nên nghĩ đến áp lực em phải chịu đựng, em phải cố gắng nhiều hơn so với anh không biết bao nhiêu lần. Anh không nên chỉ vì nhất thời xúc động mà đi tới tìm em, là anh không suy nghĩ trước sau. Triều Lộ, anh xin lỗi, là anh…khiến em mất mặt.”
Rốt cuộc Triều Lộ cũng không kiềm được nước mắt, chốc lát liền lệ rơi đầy mặt, khiến Chử Vân Hành sợ tới mức không biết dỗ dành cô thế nào mới được, càng ôm chặt cô thì cô càng khóc to hơn.
“Triều Lộ, anh thực sự không đứng nổi nữa.” lời của anh hiển nhiên không phải lời nói dối, vừa dứt lời, thân mình liền lệch sang bên phải, anh đành phải ôm cô lui lại phía sau, lấy gậy chống mới miễn cưỡng đứng vững.
Lúc này Triều Lộ mới ngừng khóc, dìu anh đến ngồi xuống ở mép giường.
“Vân Hành, em thừa nhận rằng, em rất rất ghét những kẻ coi thường em.” Cô dùng đôi bàn tay nho nhỏ cầm lấy tay anh, vừa cảm thụ xúc cảm truyền đến, vừa nói: “Cho nên, lúc em chưa biết anh, ngay cả gặp mặt em cũng không muốn cũng bởi vì điểm này. Chắc anh cũng không biết, từ nhỏ em rất tự ti, ba em đánh ૮ɦếƭ người nên phải ngồi tù, vì vậy không ít người khinh thường em. Lúc ấy, em liền thề, chuyện của ba không thể thay đổi nhưng bản thân em cũng tuyệt đối không thể bị ai coi thường.”
“Có một bạn trai tàn phế đúng là tồi tệ hơn có ba phạm tội một trăm lần.” Chử Vân Hành bình tĩnh nói, như đang kể một chuyện không liên quan đến mình.
Triều Lộ không vội vàng thừa nhận, thần sắc bình thản, lý trí của anh giúp cô có dũng cảm đối mặt với bản thân, nói thật suy nghĩ trong lòng với anh. Cô nói: “Vân Hành, lúc chưa gặp anh, thực sự em rất phản cảm, thậm chí còn tức giận với mẹ, giận bà muốn tác hợp cho hai chúng ta, nhưng sau khi gặp anh, ngay cả năng lực tự hỏi của em cũng biến mất. Sợ hãi, bài xích, khả năng chịu áp lực, tất cả em đều không kịp nghĩ đến, hoặc là nói, chúng không ở trong suy nghĩ của em. Bởi vì em hoàn toàn bị anh mê hoặc! Vân Hành, có lẽ hôm nay em đã khiến anh thất vọng, nhưng có một việc muốn anh tin tưởng – em để ý ánh mắt người khác nhìn chúng ta nhưng em không ghét anh. Em chính là…”
“Chính là hi vọng đi trên đường có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu.” Chử Vân Hành rút tay phải ra, phủ lên hai tay của cô, “Triều Lộ, chỉ có điều này, sợ rằng vĩnh viễn anh không thể làm được. Anh… đời này, sợ rằng không thể có cơ hội cùng em thản nhiên đi trên một con đường. Triều Lộ, thật xin lỗi…” Anh cầm tay cô, nhẹ nhàng hôn, môi anh ẩm ướt, mềm mại. “Mặc dù thế, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục đi chung đường với em, anh không thể đi đường giống người bình thường, nhưng anh vẫn muốn nhìn cô gái xinh đẹp là em đi bên cạnh anh. Anh… có thể hiểu nỗi khó xử của em, nhưng em chính là kiêu ngạo của anh, Triều Lộ.”
Triều Lộ ngồi xổm trước mặt của anh, ngửa mặt nhìn anh: “Anh không gọi là ‘nỗi khó xử’, anh là ‘duy nhất’. Bởi vì bên cạnh em sẽ không có người thứ hai.”
Lông mi dày đen nhánh của anh dưới ánh đèn phủ bóng: “Triều Lộ, anh biết, em đáng yêu, giỏi giang, bên người sẽ không thiếu những người khác theo đuổi,” Anh cười, vỗ vỗ chân trái của mình, “Nếu nói về theo đuổi, anh không bằng người khác. Nhưng anh vẫn nghĩ rằng, tình yêu không hẳn phải dựa vào truy đuổi, mà là hấp dẫn lẫn nhau. Nhưng anh hoàn toàn thừa nhận, anh tự tin ở mặt này, anh có thể hấp dẫn em.”
Triều Lộ miệng ‘thiết’ một tiếng nhưng trong lòng cũng hoàn toàn đồng ý. Nói đến lúc này, cô cảm thấy bản thân không còn khẩn trương như lúc trước nữa, đứng lên ngồi vào mép giường, nói: “Muốn nghe lời nói thật không?”
“Muốn.”
“Vân Hành, mỗi một điều về anh đều hấp dẫn em, cả sự tàn tật của anh cũng vậy.” Cô cười nói, “Thật ra, bỏ ánh mắt của người đời sang một bên, em cũng không để ý anh đi khó coi hay không, tay trái của anh có thể động đậy được không. Thậm chí, lúc em chú ý đến anh, phải cảm ơn sự tàn tật của anh nữa.”
Chử Vân Hành không hiểu những lời này.
“Anh nghĩ rằng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở ngày ‘bước chân vang dội’ đúng không? Không phải đâu. Lúc trước, em đã gặp anh ở ‘Mèo và dương cầm’ rồi.”
“Ngày đó em ở đó?”
“Đúng vậy, em nhìn thấy anh và Lâm Thư Tiếu cùng nhau chơi dương cầm.”
“Anh chỉ chơi vui thôi.” Anh nói, “Từ nhỏ học chơi đàn, nhưng giờ cũng không đàn nổi nữa rồi. Cũng may, anh không thích dương cầm lắm.”
“Nhưng hai người thật sự rất ăn ý. Lúc dó em đã rất ghen tỵ…”
“Ghen tỵ? Nhưng khi đó chúng ta…”
Triều Lộ cười cười. “Ghen tỵ, hâm mộ, em cũng không rõ, nói không chừng, lúc ấy, trong tiềm thức em đã nhận thấy, anh là người được giới thiệu cho em.” Thấy Chử Vân Hành trầm tư, cô không nhịn được trêu anh, “Được rồi, em chính là cô gái hẹp hòi, ích kỉ như vậy đấy. Trở lại chuyện chính, em… đấy là lần đầu tiên em thấy có người chơi đàn như vậy.”
“Ngay lúc ấy em đã biết chân tay anh có vấn đề?”
“Phải, đã phát hiện ra.” Cô thành thật thừa nhận, “Lúc mẹ em nói chuyện về anh cũng không nói rõ ràng, lúc em nhìn thấy anh, em mới biết được…”
“Thương tật của anh còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của em phải không?”
Triều Lộ tuy muốn nói anh không cần đàm luận thiếu sót của bản thân, cũng không đành lòng tiếp tục nhiều lời nhưng vẫn nói: “Việc này không phải trọng điểm, trọng điểm là, anh… so với tưởng tượng của em… thì hấp dẫn hơn nhiều. “ Triều Lộ nói, “Em nhìn thấy anh đối xử với học sinh của mình như thế nào, bây giờ em vẫn không biết, lòng dạ một người có thể rộng lớn đến mức nào, Vân Hành, anh thật sự rất lương thiện. Một người chưa bị vận mệnh đùa giỡn, muốn lương thiện rất dễ, nhưng, người đã trải qua sóng gió cuộc đời như anh mà vẫn có thể bảo vệ trái tim mềm mại như vậy. Thật sự rất khó. Hơn nữa, nói thẳng ra, nếu là người xa lạ, người bình thường sẽ không để tâm đến, nếu anh là người bình thường, chưa chắc em đã chú ý đến anh như vậy.”