Chơi xấuỞ cửa nhà Chử Vân Hành, Triều Lộ liền nghe thấy được một mùi quen thuộc, đúng là mùi độc nhất vô nhị của trầm hương, nồng đậm lại không mất thanh nhã ôn nhuận. Triều Lộ hít sâu một ngụm, cảm thấy trái tim buộc chặt suốt dọc đường đi thoáng cái thả lỏng một chút. Chính là lúc cúi đầu gặp Chử Vân Hành ngồi ở trên xe lăn mở cửa cho cô, thì không khỏi lo lắng: "Chân của anh lại không thoải mái ?"
"Không phải." Anh đem cái khay đặt ở trên đầu gối bỏ lên bàn."Tôi ở phòng bếp nấu trà, không dễ lấy, vẫn là ngồi xe lăn tiện hơn chút."
"Nước nóng như vậy, mỗi lần anh cầm lấy khay phải cẩn thận."
"Khay này là đặc chế, lại có chỗ lõm, ổn thật sự." Anh nói, "Kỳ thực bình thường hơn phân nửa là tôi dùng bình nước trong phòng, nhưng mà trà trầm hương, thế nào cũng phải dùng nước sôi lâu mới ra vị. Lúc một mình, dù ngẫu nhiên pha chút trà, cũng không cần chú ý, trực tiếp vào phòng bếp uống là được, vì cô đến, tôi cuối cùng cũng không thể để cho cô đứng ở trong phòng bếp uống trà."
Triều Lộ trong lòng cảm động, cô nói đùa một câu, nhưng lại khiến anh bất kể thân thể không tiện, tự mình pha trà đãi cô. Chờ cô rửa tay xong, Chử Vân Hành đã gấp xe lăn lại, thay đổi bằng gậy chống. Trên bàn có hai chén trà ngon.
"Tôi vốn tưởng chờ tôi làm xong việc lại pha chén trà uống, không nghĩ tới, anh đều chuẩn bị tốt."
"Cô đi lại cũng không phải gần, trời lại nóng, cô vừa từ bên ngoài đến, nhất định cũng khát."
Triều Lộ cũng không khách sáo, ngồi xuống, nâng chung trà lên để sát vào mũi ngửi. "Giống như có chút khác so với lần trước."
"Tôi bỏ thêm chút Phổ Nhị, cô thử xem."
Triều Lộ uống một ngụm: "Ta không hiểu trà lắm, nhưng mà tôi thích uống trà chỗ anh."
Chử Vân Hành im lặng nhìn cô.
Triều Lộ cảm thấy không khí không đúng lắm, liền che giấu nói: "Anh là người phong nhã nhất mà tôi tiếp xúc qua."
"Đơn giản là vì một ly trà trầm hương?"
"Cũng không phải, tôi... Tôi chính là cảm thấy anh cùng người bình thường thật khác biệt." Triều Lộ phát giác lời nói của mình có thể dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm ý, nhất thời thật muốn cắn lưỡi, "Tôi ý là, anh không tục khí."
"Người ૮ɦếƭ qua một lần chắc là có chút siêu thoát đi." Anh cười cười, giọng thản nhiên giống như đang nói chuyện bình thường. "Chẳng qua, cuộc sống hằng ngày chung quy thật sự là không cách nào ngoại lệ." Anh dùng tay phải cầm tay trái của bản thân.
"Có khi, cũng sẽ cảm thấy vất vả, đúng không?"
"Đương nhiên."
"Có nghĩ tới... Tìm người giúp anh một phen hay không?"
Chử Vân Hành nở nụ cười đầy thâm ý: "Có a, cho nên, tôi mới mời người giúp việc theo giờ."
Triều Lộ cúi đầu nói: "Tôi nói, không phải là người giúp việc theo giờ."
"A" anh dùng gậy chống đứng lên, ở trong phòng thong thả qua lại vài bước, "Nếu cô nói là bạn đời, như vậy, mong ước liền khác với người giúp việc theo giờ. Có lẽ cô sẽ cảm thấy tôi không hiện thực thậm chí là không biết tự lượng sức mình, nhưng tôi vẫn phải nói, yêu cầu của tôi đối với một nửa kia không phải là người giúp việc theo giờ xử lý việc nhà, hoặc là bảo mẫu hầu hạ người tàn tật. Cơ thể của tôi mặc dù là như thế này, nhưng cũng không tỏ vẻ tôi có thể giảm yêu cầu giá trị tình cảm của tôi."
Triều Lộ đứng ở phía trước anh, thành khẩn mà lại có chút khẩn trương nhìn anh: "Yêu cầu của anh, một chút cũng không quá đáng. Vốn... chuyện cảm tình, nên là thuần túy."
Chử Vân Hành nhìn cô thật sâu, sau một lúc lâu, anh nghiêm túc nói: "Triều Lộ, thật lâu rồi tôi đều không có ý nghĩ như vậy... Nếu, nếu tôi không tàn phế thì tốt rồi."
Triều Lộ đầu "Ong" nổ tung. Lực sát thương của câu nói kia quá mạnh mẽ, giống nhưng mảnh đạn đột nhiên bay mạnh tới, làm ngũ tạng lục phủ cô đều đau. Không lâu trước, cô cũng có ý niệm kia… "Nếu Chử Vân Hành không tàn phế thì tốt rồi", nhưng, hiện thời nghe chính anh nói ra như vậy, cô trừ bỏ đau lòng vẫn là đau lòng. Anh là cái gì? Trân bảo hiếm có giữa dòng đời hỗn độn, nếu thật sự là ngọc tốt không tỳ vết, chỉ sợ đã sớm bị người nhặt đi, sao còn đến lượt cô? Cô thật khờ, hiện tại mới biết đạo lý này.
"Cho dù anh không trọn vẹn, cũng vẫn tốt như cũ." Cô ôn nhu nói nhỏ nhẹ, rõ ràng từng chữ.
Chử Vân Hành giống như bị lời của cô làm chấn động, lui về phía sau một bước nhỏ: "... Cô cũng không thực sự nghĩ như vậy." Anh có chút nhụt chí nói, "Cô đã sớm cự tuyệt tôi, không phải sao?"
Triều Lộ lập tức nghe ra có chuyện trong lời nói của anh: "Anh nghe từ đâu mà nói thế?"
Chử Vân Hành bước gần cô nửa bước, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, ngập ngừng nói: "Bất luận cô gái toàn vẹn nào, nghe được người khác muốn đem bản thân giới thiệu cho một người tàn tật, thì luôn sẽ bài xích... Tôi chỉ muốn biết, hiện tại, cô có còn cảm thấy, tôi là kẻ tàn phế khiến người ghét bỏ hay không?"
Triều Lộ dùng hết hơn mười giây mới tiêu hóa lời anh nói. Trọng điểm là, cô hiểu rõ, Chử Vân Hành sớm biết cô là đối tượng mẹ cô cố ý xếp đặt cho anh xem mắt. Nghĩ đến chuyện này, cô liền quay đầu đi.
Đây là cái gì? Cô cảm thấy bản thân giống như con khỉ bị người đùa giỡn vừa mới thông suốt. Chử Vân Hành có lẽ ngay từ đầu tiếp cận bản thân thì biết cô là ai. Anh từng bước từng bước tân công trái tim cô, có lẽ vì để chứng minh mị lực của bản thân không thua người bình thường. Cô càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, bởi vậy càng thêm thương tâm. Bạn đang đọc truyện tại website:
www.thichtruyen24h.com"Triều Lộ, em đứng lại!" Chử Vân Hành chống ở sau lưng cô, gậy nôn nóng muốn đuổi theo.
Triều Lộ chạy tới cạnh cửa, đối với việc anh gọi ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không quay đầu lại mà kéo cửa.
Chử Vân Hành chống gậy quá nhanh, hai cái đùi luân phiên rối loạn tiết tấu, anh thế nhưng vấp phải chính chân mình, anh buồn bực hừ một tiếng, thân mình không chịu khống chế đổ về phía trước. Triều Lộ quay đầu, cũng quên tức giận, vội vàng đến dìu anh, lại bị mất đà cũng ngã xuống đất.
Hai người đồng thời kêu "Ôi" một tiếng to.
Hai mắt Triều Lộ cùng Vân Hành nhìn nhau, cũng quên đứng dậy, nhìn nhìn, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Chử Vân Hành duỗi cánh tay, đem cửa phòng đóng lại.
Anh cách Triều Lộ gần như vậy
Bị hô hấp của anh làm ngứa cổ. Nhưng, không rõ vì sao, cô cũng không nóng lòng đẩy anh ra.
Anh im lặng nhắm hai mắt lại, tay phải chuẩn xác xoa trán của cô, lại theo thái dương xuống sờ đến cánh môi cô. Cô cũng không nhịn được khép hai mắt lại. Cái loại cảm giác ngứa này càng sâu, anh chạm đến, hô hấp anh, tim anh đập, đều theo cái loại cảm giác ngứa này thấm đều theo da thịt đến trong long của cô. Cô rất khó nói đó là loại cảm giác thoải mái thuần túy, nhưng, lại làm người ta say mê, không muốn vứt bỏ.
Cô dựa theo bản năng, cũng chạm tứ chi anh. Cô cầm tay trái anh, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ, giống như làm như vậy có thể khiến cho nó khôi phục sinh khí, cuối cùng đem nó ấp vào trong иgự¢ bản thân.
"Triều Lộ, Triều Lộ..." Anh phảng phất nhẹ giọng nói lời vô nghĩa lần lượt kêu tên của cô, thân thể vặn vẹo bất an, có chút cố hết sức lại thập phần nỗ lực dán chặt vào cô.
Cô vươn cánh tay, vòng qua anh. Anh hôn xuống, lướt như chuồn chuồn sau đó là mãnh liệt như mưa trút nước.
"Triều Lộ, em biết rằng, tay trái anh tuy rằng không có sức, nhưng xúc cảm vẫn có một chút. Lần sau em đừng đặt tùy tiện, cẩn thận anh kìm lòng không đậu..." Sau khi hôn nồng nhiệt, anh có chút thoát lực nói.
Triều Lộ mở mắt ra, thấy anh mang theo một tia trêu tức, cười xấu xa nhìn bản thân, làm bộ tức giận hất tay trái anh sang một bên. Vuốt vuốt tóc, dựa vào ván cửa ngồi dậy.
Chử Vân Hành điều chỉnh một chút tư thế cơ thể, một tay chậm rãi chống đỡ đứng dậy, cũng ngồi dựa vào ván cửa, chủ động giữ chặt tay Triều Lộ nói: "Không tức giận sao?"
"Anh nên sớm nói cho em biết, anh biết em là ai." Đối với điểm này, Triều Lộ còn có chút chú ý.
"Không, lúc trước chúng ta gặp mặt anh căn bản là không nhận biết." Chử Vân Hành đối với chuyện này có cái nhìn bất đồng, "Lần đầu tiên anh gặp em vào ngày ‘bước chân vang dội’, lúc đó, anh cũng không biết em là người mà ba anh cùng mẹ em bàn bạc giới thiệu cho anh. Cho đến ngày thứ hai em tới nhà của anh, anh mới biết được em chính là con gái của dì Hạ."
"Bọn họ từ sớm liền cùng anh nói chuyện xem mắt?"
"Cũng không phải. Nhưng có một lần anh về nhà, ngẫu nhiên nghe thấy dì Hạ nói chuyện với ba, đại khái chính là muốn sắp xếp cho chúng ta xem mắt, nhưng là em không muốn gặp anh, bởi vì anh..."
Triều Lộ nghe xong lời này ngược lại cảm thấy áy náy: "Lúc đó, em không biết anh."
"Anh hiểu." Anh cầm lấy bàn tay của cô, đặt lên môi hôn nhẹ một cái.
"Anh xem a, lúc đó, chúng ta ai cũng không nhận biết ai, "Triều Lộ cười nói, "Em tất nhiên không thể liếc mắt một cái là nhìn trúng anh, anh cũng không tất yếu có hứng thú đối với em."
Anh nở nụ cười theo: "Nhưng mà, tuy rằng anh điều kiện không tốt, cũng không phải là người có yêu cầu thấp, trong chuyện cảm tình, thật sự rất đòi hỏi."
Triều Lộ bỗng nhiên nhớ tới sự kiện: "Nhưng em nhớ, mãi đến trước lần trước đi khu vui chơi, anh cũng không sinh ra hứng thú với em a. Bằng không sao anh còn đưa em hai vé, muốn em hẹn hò cùng bạn trai em chứ?"
"Bằng không em nói xem anh có thể thế nào?" Chử Vân Hành thật bất đắc dĩ cười cười, "Anh vừa không biết em có đối tượng kết giao hay không, lại không biết ý của em đối với anh, hơn nữa... thẳng thắng mà nói, anh ngay cả bản thân kế tiếp muốn bắt em coi anh như thế nào đều chưa hạ được quyết tâm... Nếu em thật sự vui vui mừng mừng cầm vé đi cùng người khác, anh cũng sẽ ૮ɦếƭ tâm."
Triều Lộ cười mắng: "Hồ ly!" Ngoài miệng mắng, nhưng thân mình cũng dựa vào vai anh.
Chử Vân Hành nhẹ nhàng nới tay cô, không dấu vết trên mặt đất chống đỡ một phen.
"Anh nghĩ đến em sẽ bảo anh là ‘lão hồ li’."
"Anh không già a. Lúc đó xem ảnh chụp, em nghĩ anh nhiều nhất là ba mươi tuổi."
"Em thực thành thật, anh nghĩ rằng em sẽ khoa trương nói, anh nhìn nhiều nhất hai mươi lăm."
"Nếu anh hai mươi lăm em liền không chơi đùa nữa."
"Vì sao?"
"Em không tiếp nhận bạn trai nhỏ tuổi hơn mình."
"May mắn may mắn."
Triều Lộ lúc này cũng thấy bản thân dựa vào anh như vậy, kỳ thực khiến anh phí một phen sức lực mới ổn định, nhưng, cô lại không muốn rời đi bờ vai anh, vì thế liền ngả vào anh, từ từ nói: "Anh hiện tại, hạ quyết tâm sao?"
"Ừ." Anh nói, "Hôm nay trước lúc anh gọi điện thoại gọi em đến, cũng đã hạ quyết tâm buông tay thử một lần." Anh chỉ cây gậy chống bị quăng ở một bên, "Cho dù chống nó, cũng phải đuổi kịp em."
Triều Lộ cố ý vui đùa nói: "Nếu em chạy vung chân, bằng vào anh sao đuổi kịp được?"
"Em nếu không quay đầu lại, anh đương nhiên không diễn; nhưng chỉ cần em dừng lại nhìn anh vài lần, anh liền có hi vọng vượt qua em."
Triều Lộ bĩu môi nói: "Vậy hiện tại tính là cái gì, em còn chưa kịp quay đầu, anh liền chơi xấu ngã xuống đất không dậy nổi."
"Này cũng không phải là âm mưu." Chử Vân Hành nâng tay phải, thân mình quơ quơ, Triều Lộ vội vàng khẩn trương nghiêng người dìu anh, lại bị tay phải anh mạnh mẽ ôm lấy, kìm xuống, anh hôn cô thật sâu hồi lâu, cuối cùng, mới thở hổn hển, mang theo cảm giác mỹ mãn cười nói:
"Đây mới là âm mưu tốt để chơi xấu!"