Thành ThậtĐảo mắt lại đến thứ bảy, Triều Lộ cảm thấy ở nhà nhàm chán, liền gọi điện thoại cho Nhược Chi, hỏi trong nhà cô có phải đã mở cửa rồi không, nếu rỗi rảnh, muốn cùng cô tụ tập. Vừa khéo, Nhược Chi lập tức tiếp lời nói cô cũng đang muốn tìm cô trò chuyện.
Cách điện thoại Triều Lộ, cảm thấy giọng cô khác thường, nên sinh ra chút lo lắng. Lúc này hai người hẹn hò cùng ăn cơm trưa, Triều Lộ hỏi cô muốn đi nơi nào gặp mặt, Giọng điệu Nhược Chi lộ ra vẻ không thú vị, tựa hồ không nghĩ nhiều sẽ phí trí nhớ, nên miễn cưỡng nói câu "Nếu không liền gặp nhau chỗ lần trước "Mèo và dương cầm" đi.
Lần này là Nhược Chi tới trước một bước. Lúc Triều Lộ đến, cô đã ngồi ở chỗ dựa vào cửa sổ, trên đầu gối là con mèo mướp của tiệm, trong lòng bàn tay cầm khối đá hình cá đùa nó. Gặp Triều Lộ đến, mới bỏ con mèo xuống.
Triều Lộ xem bộ dáng của cô vẫn như thường. Tóc uốn rất mốt, trên mặt trang điểm nhẹ, chẳng qua tươi cười có chút miễn cưỡng.
"Cậu gần đây bận cái gì?" Nhược Chi hỏi, "Vốn tuần trước muốn gặp cậu, nhưng mà gọi di động cho cậu, cậu không có bắt. Sau đó mình lại gọi điện thoại bàn trong nhà cậu, mẹ cậu chỉ nói cậu đi ra ngoài."
Triều Lộ suy nghĩ một chút, lúc Nhược Chi gọi tới đúng là lúc cô cùng Vân Hành đi khu vui chơi, chơi điên cuồng, cho nên cũng không lưu tâm chuông di động reo. Thẳng cho đến lúc Chử Vân Hành ở nhà cô ăn xong cơm, cô tiễn khách trở về, mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Nhược Chi. Nhưng thời gian đã không còn sớm, cô nghĩ hơn phân nửa cũng không có việc gì gấp, liền không có gọi lại. Ngày thứ hai bận rộn liên tục, cũng quên mất chuyện này.
"Xin lỗi, khi đó mình không nghe thấy di động, sau đó bận rộn, lại quên mất. Là có việc gấp?"
Nhược Chi cười khổ một chút: "Cũng không có gì gấp."
Triều Lộ trong lòng cảm thấy không vui, trên mặt nhẹ nhàng: "Không vội, nói nghe một chút."
"Đầu năm nay mà nói, cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì." Nhược Chi cúi đầu, lạnh giọng nhẹ nhàng nói, "Phan Hải ở bên ngoài có người."
Triều Lộ vốn ngồi đối diện cô, vừa nghe lời này vội đứng lên, ngồi vào bên cạnh cô nói: "Cậu làm sao mà biết được? Có phải là cậu đa tâm suy nghĩ lung tung không?"
Giọng của Nhược Chi nghe thật bình tĩnh, chỉ có bàn tay bị Triều Lộ nắm đang phát run: "Cậu có biết, hiện thời mình nhiều thời gian rỗi, cuối cùng mình cũng có cách biết. Cậu cũng không cần nghe những thủ đoạn nhàm chán đó. Chung quy cuối cùng mình không phải là một kẻ ngốc thì đủ rùi."
Triều Lộ đến cùng vẫn còn trẻ, lại không trải qua hôn nhân, bỏ kế hoạch ra, ngay cả một tình yêu đứng đắn cũng chưa nói qua, ngày thường trông già dặn, nhưng gặp loại sự tình này, thật đúng không hiểu khuyên giải từ đâu. Nghẹn một lúc lâu sau, mới nói: "Vậy cậu định thế nào?"
"Bây giờ mình còn chưa nghĩ ra, cũng không mở miệng ầm ĩ chuyện này cùng anh ta. Anh ta về nhà coi như ân cần, đối với mình cũng không kém, trước cứ để yên như thế đã." Nhược Chi lườm liếc mắt Triều Lộ một cái, nói, "Cậu có cái gì muốn nói thì nói đi, loại sự tình này, mình nói cho cậu, liền không định ở trước mặt người tiếp tục giữ thể diện."
Triều Lộ nói: "Mình chính là suy nghĩ, nếu quả thật đổi lại là mình gặp loại sự tình này, dù mình diễn thế nào, cũng nhìn không được người thân nhất diễn trò trước mặt mình. Nhược Chi" giọng điệu cô tràn ngập thành khẩn, "Không phải là mình hi vọng các cậu không qua được, chẳng qua là tức giận thay cậu."
"Triều Lộ, tính cậu thích sạch sẽ hơn mình, lòng dạ cũng cao hơn mình. Chẳng qua, cậu cho là chuyện tới bây giờ, mình ẩn nhẫn không náo loạn là xuất phát từ tình cảm vợ chồng đối với Phan Hải sao?" Nhược Chi cười lạnh nói, "Nếu thực như vậy, mình cũng thật không có tiền đồ."
"Vậy cậu là vì đứa nhỏ?"
"Đứa nhỏ tất nhiên là một phần, mình cũng vì bản thân." Nhược Chi nói, "Mặc kệ tương lai là tiếp tục hay là ly dị, đã đến bước này, trước hết bất động thanh sắc nắm con tẩy bài trong mình rồi hãy nói."
Triều Lộ có chút hiểu rõ.
Nhược Chi nhìn cô, trừng mắt, cười như không cười hỏi: "Cậu có phải cảm thấy mình thật không thiện lương hay không?"
"Ha, chuyện này mình không xen vào." Triều Lộ không lộ ra điều gì hít hít mũi, "Mình chỉ biết là mình đứng ở bên cạnh cậu."
Tâm tình Nhược Chi hình như có chuyển biến tốt, lôi kéo Triều Lộ hỏi cô tình hình gần đây, tránh không được lại nhắc tới Phương Uẩn Châu: "Cậu cùng anh ta gần nhất ở chung có tốt không?"
"Tốt lắm." Triều Lộ nói, "Anh ta cho tới bây giờ không phải là người khó ở chung."
"Mình nghĩ đến cậu có phải đang khó xử không."
"Ngay từ đầu chính xác là có chút không thích ứng, chậm rãi cũng thành thói quen."
"Gợn sóng cũng không thể?"
Triều Lộ cười cười: "Nước đều chảy hết, còn chỗ nào mà gợn sóng? Nhìn thấy không?" Cô chỉa chỉa đuôi mắt mình, "Cẩn thận nhìn đều có nếp nhăn, bao nhiêu năm qua đi, năm đó chúng ta mấy tuổi, hiện tại mấy tuổi? Còn níu chặt quá khứ không buông làm cái gì?
Ánh mắt Nhược Chi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu sau: "Mình thấy ánh mắt của cậu càng ngày càng long lanh, rõ ràng là thần thái sáng láng a."
Lông mi Triều Lộ lên, cười nói: "Đó là ánh mắt mình vốn tốt."
"Cậu còn cười đùa trêu ghẹo mình." Nhược Chi nói, "Cậu á, nhìn tâm tư sâu kín, kỳ thực hỉ nộ ái ố một chút cũng không dấu được, lại không quen làm bộ. Xa không nói, chỉ nhìn một cách đơn giản cậu lần trước đi họp lớp với bộ dạng miễn cưỡng thì biết. Chuyện có thể làm cho cậu cả người thần thái phấn khởi có bao nhiêu? Cậu đừng trách mình nhai lại chuyện cũ, bỏ qua chuyện cậu có cơ hội cùng Phương Uẩn Châu, mình mới gặp cậu cao hứng từ trong ra ngoài như vậy. Hôm nay mình vừa gặp cậu, nhìn thấy trước mắt sáng ngời, lúc đó còn tưởng không biết có phải bởi vì Phương Uẩn Châu hay không, nhìn tình hình lại không liên quan anh ta." Cô ấy lấy tay đẩy đẩy cô: "Nói nói, có phải gặp được kỳ ngộ gì hay không?"
Ngay tại lúc Nhược Chi thầm thì nói không ngừng, thì một chuỗi tiếng đàn leng keng thùng thùng tiến vào tai Triều Lộ, khiến cô nhịn không được liền liếc nhìn chỗ để đàn dương cầm trong tiệm. Đánh đàn là một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo bành tô, đại khái là nhạc công tiệm mới mời đến. Mắt nhìn không được nhưng trong lòng nhất thời suy nghĩ đến người kia, cô âm thầm cười bản thân mình tinh thần hoảng hốt, như thế nào vừa nghe tiếng đàn đã nghĩ đến "Anh". Người kia, rõ ràng nói hôm nay sẽ đi thăm cha, sao lại tới nơi này.
"Cậu cười cái gì?"
"Mình nở nụ cười sao?" Triều Lộ vừa nghe Nhược Chi nói như vậy, có chút ngại ngùng.
"Xong rồi xong rồi... Ngay cả bản thân cười hay không cười đều vô tri vô giác, Triều Lộ, cậu còn giấu giếm mình!"
Cô nhìn về bàn trống phía trước, phảng phất như thấy cái buổi chiều hôm đó, khi người kia nghiêng người chống gậy dựa cửa sổ, khi đó ánh mặt trời còn một nửa, trong lòng không hiểu sao lại ấm áp.
"Nhược Chi" cô như có chút hiểu ra, "Tâm tư của mình, hóa ra đã rõ ràng như vậy a."
"Nếu trong lòng cậu đối với ai có cảm tình, liền che giấu không được."
Triều Lộ giống như hạ quyết tâm, một tia cười thoải mái hiện lên khóe miệng: "Vậy không cần giấu."
Triều Lộ âm thầm lướt qua các sự kiện trong tuần. Mấy ngày qua không có việc gì như suốt ngày xem di động, có bất cứ động tĩnh gì đều kích động lên. Trong lòng cô rõ ràng, cô ngóng trông cái gì, nhưng, người kia không gọi điện thoại tới, vì thế, cô vốn có vài phần chắc chắn, hiện thời lại không nắm chắc, khiến cô có chút ủ rũ, lo được lo mất.
Thứ bảy, sớm tinh mơ cô thức dậy, chỉ thấy mẹ cô đã thay đồ ra ngoài.
"Con không ngủ thêm một lát sao?" Hạ Nhụy Lan thấy cô đã rửa mặt xong ngồi xuống bàn ăn, liền mang cho cô bát cháo loãng.
"Ngủ không được." Cô nói, "... Mẹ, mẹ muốn đi chỗ Chử Vân Hành sao?" Cô biết rõ còn cố hỏi nói.
"Đúng vậy." Hạ Nhụy Lan ngồi xuống, gắp tương dưa qua.
"Vậy... Lần trước đi khu vui chơi trở về, con có cho anh ấy mượn quần của ba, mẹ đừng quên cầm về."
"Ừ, đã biết."
Triều Lộ vét sạch hai bát cháo loãng, cũng không nhai liền nuốt xuống. Trong đầu lộn xộn , nghĩ đến cái gì liền xả cái gì: "Mẹ, mẹ nhớ một lát đổi ga giường cho Chử Vân Hành, phải mở cửa sổ. Hệ hô hấp của anh ấy giống như có chút mẫn cảm, chịu không nổi tro bụi."
Hạ Nhụy Lan buông bát, nhìn cô một cái nói: "Xem con nói kìa, giống như mẹ là đầu đến đó” Mặt Triệu Lộ lập tức đỏ bừng, cũng ngượng ngùng không dặn thêm cái gì. Còn nữa, mấy cái dặn dò này cũng như là không nói, mẹ chăm sóc Chử Vân Hành hàng ngày so với cô còn nhiều hơn, cô biết được, mẹ cô làm sao có thể không rõ ràng hơn cô.
Cô buồn bực ăn cơm, trong lòng hoảng thật sự, chỉ sợ mẹ cô hỏi nhiều một câu, bản thân lộ ra dấu vết. Ai biết mới ăn mấy miếng, chuông di động trong phòng ngủ cô vang lên. Mặc dù không vang nhiều, nhưng cô có thể nghe rõ ràng.
Cô đứng lên, bỏ bát đũa liền đi vào trong phòng.
Chử Vân Hành! Cô nắm di động, nhất thời quên trả lời, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy, lúc này tiếng chuông đều dễ nghe hơn so với ngày xưa. May mà đối phương có tính nhẫn nại, không có sớm cúp. Rốt cục, sau khi chuông điện thoại vang một trận, cô bắt máy.
"Alo..." giọng cô run rẩy.
"Triều Lộ, là tôi."
"Ừ" cô ngây ngốc nắm di động, tim đập liên hồi. Ngay cả câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời, "Ừ!"
"Tôi chính là muốn hỏi một chút, hôm nay cô lại đến chứ?"
Giọng Chử Vân Hành rất là bình thường, nhưng chỉ nói xong một câu này, hô hấp liền có chút nặng. Anh im lặng, đợi cô trả lời.
Lời này theo lý hơi kỳ quái, vốn việc cô đi chỗ anh chính là thay mẹ cô không khỏe đến làm thay một hai bữa, hiện tại mẹ cô khỏe rồi, tự nhiên không có chuyện cô lại đi. Nhưng, "Đạo lý" này, trước mắt không hữu hiệu.
Triều Lộ còn chưa có trả lời, chỉ thấy Hạ Nhụy Lan đứng ở cửa, mang theo ánh mắt khảo sát đánh giá bản thân. Có chút chuyện, trước mặt mẹ, cô nói không nên lời .
"Tôi... Chính là tùy tiện hỏi." Thanh âm Chử Vân Hành nghe có chút uể oải, "Vốn... cuối tuần, chắc cô có kế hoạch khác, tôi không nên quấy rầy cô."
"Không có kế hoạch khác." Mắt thấy mẹ cô vào phòng ngủ của mình, Triều Lộ thốt ra, "Thật sự không có." Cô nghe được trong giọng nói anh có thất vọng, quả thực giống như tín hiệu có thể thông qua di động truyền cho cô.
"Vậy... cô nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe đi" trong lời của anh sinh ra một chút ý lùi bước, "Chuyện nơi này của tôi, rất phiền phức, vốn dĩ, cũng không nên phiền cô..."
Triều Lộ còn đang do dự trả lời thế nào, đã thấy lúc này mẹ cô đã trở về phòng thay quần áo ở nhà, đứng ở bên người cô, vỗ vỗ vai cô, một bộ dáng hiểu rõ, lại chậm rãi từ trong phòng cô đi ra ngoài.
Triều Lộ nhớ tới Nhược Chi đánh giá bản thân, nói cô không dấu được tâm sự, không khỏi bật cười, trong lòng quyết định: "Không phiền, nếu anh cảm thấy băn khoăn, thì pha cho tôi một ấm trà trầm hương thượng hạng, tôi liền cảm thấy mỹ mãn ."