Lạc ĐàNgày thứ hai, Triều Lộ theo lẽ thường đi làm. Cả đêm không ngủ tốt, ánh mắt cô có chút thũng, mắt thâm quầng phù lên. Đến văn phòng chuyện thứ nhất chính là đi phòng trà pha cà phê. Cô hiểu rõ, hôm nay chỉ sợ dựa phải vào cà phê để nâng cao tinh thần bản than, triển khai công tác.
"Tối hôm qua em ngủ không tốt?" Lúc đưa văn kiện đến phòng Phương Uẩn Châu, anh chỉ nhìn cô một cái liền nói.
"Ngày hôm qua ở bên ngoài chơi một ngày, hơi mệt. Nhưng mà không sao cả." Cô thu hồi văn kiện đã ký xong, rời khỏi bàn của anh.
"Giữa trưa họp xong cùng nhau ăn cơm?" Mỗi thứ hai đều có hội nghị thường kỳ trung tầng, cô làm thư ký phải làm biên bản hội nghị.
"Được." Cô nói.
"Em hôm nay đáp ứng thật sảng khoái."
"Là anh nói, cùng nhau ăn bữa cơm không có gì đáng ngại." Nói xong, cô lui ra cửa.
"Em buổi chiều cần xin nửa ngày phép không?" Lúc ăn cơm trưa, Phương Uẩn Châu hỏi cô.
"Không cần thiết, cám ơn." Cô nói, "Tôi không có bị bệnh, không phải xử lý việc tư. Tôi không cần xin phép."
"Ngày hôm qua chơi vui chứ?"
"Vâng, thật vui vẻ."
"Nha?" Anh sờ sờ cằm, "Rất ít nghe em nói như vậy."
"Có lẽ đúng" cô nói, "Đích xác tôi không phải là người dễ dàng vui vẻ, nhưng mà ngày hôm qua tôi thật sự là cao hứng hiếm có."
"Nơi nào chơi vui như vậy? Nói nghe chút!"
"Mộng chi cốc’, khu vui chơi mới mở, anh đi qua chưa?"
"Chưa" Phương Uẩn Châu nói, "Anh chỉ biết hoan nhạc viên, chỗ lúc nhỏ chúng ta đi đó. Nhớ không? Anh và em có đi qua đó."
"Nhớ được." Cô nói không sai, cô nhớ được. Chính là nghe anh đột nhiên nhắc tới, mới phát hiện trí nhớ đã ௱ôЛƓ lung, những chuyện đủ thứ ngày xưa đều như thực như mơ. Cô không quá nhớ được chi tiết cụ thể ngày đó.
"Thế giới này luôn thay đổi, ngay cả khu vui chơi cũng đều bị đào thải. So sánh với khu vui chơi mới xây, cái kia đã trở nên lạc hậu rồi." Phương Uẩn Châu không phải không có thương cảm nói.
Triều Lộ nói: "Cũng không thể nói như vậy. Tôi nghĩ, cho dù có một ngày khu vui chơi cũ bị dỡ bỏ, vẫn có rất nhiều người hoài niệm từng ở nơi đó vượt qua quãng thời gian tốt đẹp. Vật mới có thể thay thế được vật cũ, nhưng không thể phủ nhận, chúng nó cũng tồn tại..." Phát hiện ánh mắt nhìn cô của Phương Uẩn Châu biến hóa, cô im miệng, thầm hối hận mình nói nhiều, không biết tiết chế, tự dưng làm anh liên tưởng đến cái khác, chủ ý của cô không phải như thế, vì thế lại nói, "Chỉ là, trí nhớ cùng tinh lực của con người dù sao cũng có hạn, đại đa số đều chỉ có thể đem quăng qua sau đầu. Những thứ đã qua không quan trọng bằng những thứ trước mắt. Đối với chuyện này, không cần thiết phải cảm khái, bởi vì, nên như vậy mới đúng."
Phương Uẩn Châu im lặng một lát, nói: "Em có thể nghĩ như vậy, không phải không tốt."
Triều Lộ không có đáp lời, nghiêng đầu chuyển hướng bàn bên cạnh. Vừa đúng lúc, đối diện cô là viên chức đi làm ở trong cùng tòa nhà. Cô từng ở trong không gian chật hẹp của thang máy, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua иgự¢ anh, bởi vậy biết anh làm trên lầu trong bộ phận quản lý công ty kỹ thuật. Đại khái hơn ba mươi tuổi, bộ dạng coi như đoan chính, chính là bụng đã hơi lộ ra vẻ mập mạp, giấu ở phía sau cặp kính là một đôi mắt đầy vẻ khôn khéo. Lúc này ngồi ở đối diện anh là một phụ nữ, xem một bên mặt bên ước chừng hai sáu hai bảy tuổi.
Phương Uẩn Châu hỏi: "Em quen biết bọn họ?"
"Không tính là quen biết." Cô đè thấp thanh âm nói, "Chính là nhịn không được ở trong lòng phải nói ra." Cô khó mà lộ ra một ý cười trêu tức.
"Sao?"
"Anh vừa tới nơi này đi làm nên không biết, đại khái ở trong nhà hàng khác tôi đã gặp qua người đàn ông này cùng nhiều người phụ nữ khác nhau xem mắt không dưới bảy lần. … Có lẽ còn có những lần tôi không gặp phải nữa."
"Xem mắt lúc nghỉ trưa?" Phương Uẩn Châu ngạc nhiên.
"Người thành phố lớn, thời gian quý giá thôi." Cô nói, "Nghe nói nam viên chức công ty trên lầu đó đều cầm tinh lạc đà."
"Ý của em là, bọn họ chịu khổ nhọc?"
"Năng lực giải nghĩa tiếng Trung vẫn không tính thụt lùi bước quá nhiều."
"Một bộ phận nào đó vội vã lập gia đình, một bộ phận lại lập nghiệp trước." Cô uống một ngụm nước trái cây nói, "Lần đầu tiên gặp mặt người khác, chất lượng tốt xấu khó dò, thêm vào an bày thời gian xem mắt, ngại lãng phí đi."
"Em làm sao mà biết là xem mắt?"
"Chỗ nhà ăn này khoảng cách giữa các bàn không lớn lắm." Cô nói, "Lỗ tai tôi rất thính. Anh có biết, rất nhiều lúc, tôi đều một mình ăn cơm, lúc nhàm chán, cũng sẽ..."
"Hóa ra em cũng tính nhiều chuyện."
"Tôi vốn là người phàm tục."
Phương Uẩn Châu lại đem giọng nói cố ý đè thấp xuống chút: "Anh biết anh ta vì sao xem mắt bảy tám lần còn chưa có thành công . Là phụ nữ không ai chấp nhận loại người không có thành ý hẹn hò."
"Chưa hẳn, có lẽ đối phương là một con lạc đà."
Phương Uẩn Châu cười: "Triều Lộ, chia tay ba ngày, em dí dỏm ngầm làm anh phải nhìn em với cặp mắt khác xưa."
"Anh nói điểm ấy, gần đây tôi cũng phát hiện ra thế." Triều Lộ dường như đăm chiêu.
Sau khi ăn xong, Triều Lộ đang muốn cùng Phương Uẩn Châu đứng lên trở lại chỗ làm, thì di động đặt trên bàn kêu vang. Cô thấy trên màn hình hiện lên ba chữ "Chử Vân Hành", thì lập tức bắt máy.
"Alo" giọng nói của cô bất tri bất giác trở nên mềm mại, hơn nữa dùng ánh mắt bảo Phương Uẩn Châu đi trước. "Sáng nay tôi thức dậy còn đang suy nghĩ, anh hôm nay đi làm có mệt lắm không."
"Chỗ tôi ở cách đại học rất gần, tôi đi qua cũng không cần cố hết sức." Anh nói, "Lúc lên lớp, tôi đều ngồi. Tôi đối với thân thể của mình rất hiểu biết, tôi có thể... chăm sóc tốt bản thân."
"Có lẽ anh cần làm vật lý trị liệu gì đó." Cô nhớ lại sau chủ nhật khủng khi*p ấy, từng đã nghe thấy Thư Tiếu đề nghị anh đi làm vật lý trị liệu.
"Không, tôi không cần." Anh nhanh chóng chuyển đề tài, "Đúng rồi, tôi gọi tới là muốn hỏi cô, quần của ba cô, giặt như thế nào? Đại khái là đồ cũ rồi, tôi tìm không thấy mảnh vải hướng dẫn giặt quần áo."
"Đó vốn không có hướng dẫn giặt quần áo, là mẹ tôi mua vải dệt tự may." Cô nói, "Không phải chất liệu quý trọng gì."
"Nếu là như thế, tôi giặt bằng máy giặt."
Triều Lộ vội nói: "Không cần phiền toái, dù sao cũng là quần áo cũ không mặc, cứ để mẹ tôi trực tiếp mang về là tốt rồi."
Đầu kia điện thoại im lặng chốc lát. Rốt cục, giọng nói của Chử Vân Hành qua di động truyền tới: "Triều Lộ, lần trước ở cửa nhà tôi, tôi nói ‘có rảnh hoan nghênh đến chơi’, là thật."
Triều Lộ nhớ đến, đúng là lúc anh đưa cô vé vào cửa khu vui chơi.
Cô liếm liếm môi: "Tôi trả lời anh ‘tốt’, cũng là thật sự."
Giọng anh rất nhẹ, lại mang theo ý cười: "Hẹn gặp lại, Triều Lộ."
"Hẹn gặp lại, Vân Hành." Cô nắm di động, qua hai giây mới cúp điện thoại.
Cô phát hiện, mình xóa họ của anh, kêu tên của anh cũng không khó khăn, đối với người này, cô sớm đã có cảm giác rất quen như bạn bè, cô thậm chí cảm thấy, lúc nãy xưng hô như vậy kỳ thực thuận miệng hơn.
Cô đi ra nhà ăn, mãi cho đến cửa thang máy, trái tim còn nhảy bùm bùm dồn dập. Có hàng trăm loại ý niệm cùng nhau thổi qua, làm cô vui sướng nhưng e ngại, đều tâm trí hướng về không kịp né tránh. Duy nhất không thể lừa gạt bản thân, chính là cô theo như câu nói kia, đích xác là phát ra từ thiệt tình.
Câu nói… "Tôi trả lời anh ‘tốt’, cũng là thật sự."
Nếu nói, lần đầu tiên ở cửa nhà anh, anh mở lời mời, cô chỉ cho rằng là anh khách sáo; như vậy lúc này đây, cô biết, anh không phải.
Cô đã hai mươi sáu tuổi, là tuổi có thể hiểu được một chuyện trên đời.
Cô chạm đến đáy lòng, cảm nhận được nơi đó chấn động. Vì thế tim cô đập nhanh, là vì cảm động.
Còn có, một cảm giác nhảy nhót chảy trong lòng.
Cô vừa quay đầu lại, thấy người đàn ông vừa rồi ở trong nhà ăn gặp được bị cô kêu là "Lạc đà" đứng ở phía sau cô chờ thang máy, trên mặt của anh không có biểu cảm rõ ràng, cô quan sát anh ta vài giây, lúc đối phương phát hiện dị thường thì xoay đầu lại. Cô thủy chung không có nhìn thấu, cuộc xem mắt vừa mới kết thúc kia, kết quả là tốt hay là xấu.
Cô nghe thấy người kia gọi điện thoại cho ai đó: "Gặp, thấy cũng được, không có cảm giác gì, nhưng mà có thể quen biết nhìn xem... Ít nhất diện mạo cũng không tệ, công tác cũng ổn định."
Nguyên lai, "không yêu được" thật là một loại bệnh truyền nhiễm của đô thị. Mà loại bệnh này, cư nhiên có thể tồn tại trong chuyện tích cực tìm kiếm bạn đời trong hôn nhân!
Thang máy đến, cô sững sờ tại chỗ, nhìn "Lạc đà đực" kia tắt máy điện thoại, bước hai chân thon dài vào thang máy.
"Có vào không?" Anh ta vẫn nhã nhặn hỏi một câu.
Cô gật gật đầu, theo vào. Anh ta vươn tay, ấn tầng lầu của bản thân.
Trên cái này thế giới, tứ chi toàn vẹn, bề ngoài ngăn nắp, người có thể diện trong công tác cũng không thiếu, hơn nữa, nếu không dùng ánh mắt khắc nghiệt xem xét, tuyệt đại đa số đều thiện lương là công dân có tố chất tốt. Nhưng mà, có thể làm cho người ta cảm thấy thú vị khó quên, thì thực hiếm thấy.
Hiếm có người chẳng phải tứ chi nhanh nhẹn, mà lại là người sau. Đàn ông khắp nơi đều là có thể bước đi như bay, nhưng không có ai có thể khiến cô phát cười to thoải mái ra từ nội tâm, hoặc là lâm vào bên trong mâu thuẫn hoang mang.
"Thực xin lỗi, có thể ấn giúp tôi tầng ‘18’ không?"
Triều Lộ trong hoảng hốt nghe được có thanh âm mỏng manh ở bên tai cô nói nhỏ. Cô theo bản năng ấn nút tầng "18".
"Cám ơn." Cô giống như nhìn thấy người kia cười ấm áp ở xung quanh cô, hơi cúi đầu, chống gậy đi vào bên trong, đứng ở phía sau cô.
Cô quay đầu lại, nhưng không có phát hiện người thanh niên chống gậy kia. Xoa xoa ánh mắt mới phát hiện vừa rồi đều là do cô ảo giác, nhưng là ít nhiều nhờ ảo giác này nhắc nhở, bằng không cô suýt nữa đã quên ấn tầng lầu của bản thân.
Không biết vì sao, Triều Lộ cảm giác cái gì đó bị cô tận lực dùng dây xích sáng loáng ngăn đón khóa chặt trong lòng trỗi dậy, đã có một chỗ nho nhỏ đứt rời, "Cùm cụp" nới lỏng.