Tới CửaTriều Lộ cùng Chử Vân Hành càng chơi càng hăng, có thể nói chìm vào cảnh đẹp. Chử Vân Hành thậm chí điên cuồng mà theo cô đi chơi trò chơi nước, Triều Lộ cũng không có ý khuyên can, cô giống như vui mừng mà cùng nhau điên cuồng. Hai người trước đó đều không chuẩn bị đầy đủ, trên người cũng không có gì khác ngoài một bộ quần áo để thay. Bởi vậy khi chơi trò chơi nước thứ nhất nhìn dòng nước chảy xiết phía trước, Triều Lộ còn có chút lo lắng sợ quần áo bởi vì vậy mà ướt đẫm, chờ đến lúc theo dòng nước chảy xiết cuốn đi, cả hai trở nên ướt sũng, hai người đều ôm bụng cười to.
Điều này cũng tốt, dù sao toàn thân cũng tìm không thấy chỗ nào khô ráo, dứt khoát bất cứ giá nào bọn họ cũng tiếp tục chơi hai trò chơi nước còn lại, sau đó mới rời khu trò chơi trong nuối tiếc. Lúc này đã là hơn bốn giờ chiều.
Chử Vân Hành ở gần cổng ra nhìn thấy có bán áo thun logo "Babylon", lập tức bỏ tiền mua hai cái. Cũng may thời tiết nóng, tuy là chạng vạng, mặc đồ ngắn tay cũng không quá lạnh, so với mặc quần áo ướt sũng vẫn tốt hơn. Triều Lộ cùng anh mỗi người cầm một cái, đi toilet gần đó thay đổi.
Động tác của Triều Lộ tương đối mau, thay xong quần áo rồi ra ngoài trước chờ anh. Trong lòng không lo lắng là anh trị không được quần áo này, cô đã từng chứng kiến, anh làm như thế nào mà một tay mở nắp bình, cũng biết anh bình thường một mình phải chuẩn bị năng lực tự gánh vác, bình thường ở nhà có thể ứng phó tự nhiên, hiện tại nhất định cũng không có vấn đề.
Thời gian chờ đợi còn ngắn hơn so với cô dự tính, đại khái khoảng ba bốn phút, Chử Vân Hành liền thay đổi xong quần áo. Quần áo ướt thay xong thì bị cánh tay trái của anh khoát lên. Triều Lộ nhìn thấy, bắt lấy quần áo ướt, bỏ chung với quần áo ướt của bản thân khoát lên cánh tay.
"Đáng tiếc nơi này không có bán quần." Chử Vân Hành nói.
"Trời không lạnh, đi một chút là khô liền thôi." Cô thật lòng cũng không quá để ý, "Dù sao cũng sắp về nhà luôn rồi."
"Nói cũng phải." Anh nói, "Vốn muốn mời cô ăn cơm. Lúc nghỉ trưa cũng không ăn cái gì." Ở khu vui chơi, nhà hàng nào cũng chật ních người, nên bữa trưa bọn họ cũng chỉ chen người mua hai cái hot dog cho no bụng.
Triều Lộ quả thật rất đói bụng. Ngày hôm nay năng lượng tiêu hao thật không nhỏ, cô nghĩ Chử Vân Hành dù sao cũng là đàn ông, buổi trưa chỉ ăn một chút như vậy, nên sẽ đói khủng khi*p hơn.
Ra khỏi khu vui chơi, cô thấy anh không tiện giơ tay lên vẫy xe, vội nói: "Để tôi làm đi."
Anh không cự tuyệt ý tốt của cô. Hoàn hảo, nơi này xe đi ngang không ít, cô rất nhanh vẫy được một chiếc, còn chưa kịp nhường anh lên ngồi, liền nghe anh nói: "Tôi đưa cô trở về trước."
"Lại không tiện đường."
Anh trước hết mở cửa sau của xe, dè dặt cẩn trọng ngồi vào ghế bên trái ở bên trong, sau đó nói: "Ai đưa phụ nữ về nhà mà cần phải tiện đường? Nào có đạo lý như vậy?"
Cô không nói nhiều, theo lên xe, rôi đóng cửa xe.
"Hết đường này liền đến nhà của tôi." Cô nói, "Làm trễ thời gian của anh, tiền xe chúng ta một người một nửa đi?" Thái độ của cô ngược lại lạnh nhạt không ít so với lúc ở khu vui chơi.
Anh căn bản không để ý những lời này, chỉ mỉm cười nhìn cô, Triều Lộ giống như nghe thấy anh đang yên lặng nói: cô cảm thấy, loại này đề nghị tôi sẽ đồng ý sao?
Cô nghĩ nghĩ, nghĩ đến một biện pháp để chung hòa, vì thế nói: "Nếu không, anh lên nhà tôi ăn cơm xong lại đi, hôm nay anh cũng mệt mỏi cả ngày, đỡ phải về nhà lại làm cơm; đi ăn bên ngoài, anh còn tốn thời gian sức lực hơn."
"Cô sẽ không thu tiền cơm của tôi, đúng không?" Anh nheo mắt, mang theo một tia nghịch ngợm, cười xấu xa nói.
"Chiêu đãi miễn phí." Cô nói, "Chẳng qua không có gì ngon để ăn thôi. Tôi không dặn mẹ tôi chừa đồ ăn, chúng ta có cái gì ăn cái nấy đi."
"Như vậy tốt nhất."
Triều Lộ xem nhẹ phản ứng của mẹ cô khi thấy Chử Vân Hành, hiển nhiên, bà rất ngoài ý muốn .
"Tiểu Chử!" Cạch một tiếng, cái vá xào rau trên tay rơi xuống , bà bậc thốt lên, "Cháu làm sao có thể lên chỗ này?"
"Dì khỏe không, cũng không có việc gì chỉ là muốn chào hỏi liền lên đây." Chử Vân Hành tự nhiên hào phóng .
Triều Lộ giật nhẹ mẹ cô nói: "Mẹ, mẹ trước cho người ta tiến vào rồi lại nói. Chúng con đi đường cả ngày, rất mệt đó."
"À, đi một ngày a, thật đủ mệt !" Hạ Nhụy Lan nhiệt tình lôi kéo Chử Vân Hành vào trong."Dì nói Tiểu Chử a, cháu gần đấy sức khỏe thế nào mà ở bên ngoài đi lại một ngày a, như vậy thế nào chịu nổi đây."
"Vẫn tốt, hôm nay chỉ đi chơi lâu một chút, thỉnh thoảng cũng ngồi nghỉ, nên không có mệt như vậy."
Hạ Nhụy Lan chuyển một cái ghế sang bàn ăn, tiếp anh ngồi xuống. Chử Vân Hành chỉ đứng bất động. Triều Lộ suy nghĩ một lát, hiểu được, nên vội nói: "Anh ngồi đi, ướt một chút thì một lát nữa lau, không phiền toái."
Chử Vân Hành lúc này mới ngồi xuống.
Hạ Nhụy Lan cũng mới chú ý tới, quần hai người đều ẩm ướt, không khỏi sinh nghi, hỏi: "Hai đứa rơi xuống hồ?"
Chử Vân Hành cười không nói. Triều Lộ nghẹn cười nói: "Cũng có thể nói như vậy..."
"Dì à, cháu cùng Triều Lộ đi khu vui chơi một chuyến, nơi đó có trò chơi nước, cho nên mới làm ướt quần áo, dì đừng lo lắng."
Hạ Nhụy Lan chuyển động hai con ngươi, giống nhìn ra cái gì đến, ngược lại hỏi Triều Lộ: "Con ra khỏi nhà cũng không mặc bộ đó."
"Quần áo ướt, nên vừa vặn có bán T-shirt , liền mua để thay đổi." Triều Lộ giải thích.
Hạ Nhụy Lan lúc này nở nụ cười: "Đừng nói, hai người mặc quần áo không khó xem."
Triều Lộ tâm tư lay động, nháy mắt mặt đỏ tai hồng. Cô vụng trộm liếc mắt nhìn Chử Vân Hành một cái, anh cũng không nói một lời, có vẻ như đăm chiêu. Cô tin tưởng Chử Vân Hành mua hai cái áo thun giống nhau như đúc không có nghĩ gì khác. Hiện thời bị mẹ cô nói như thế, giống như cố ý mặc thành đôi tình nhân.
Ngừng lại, ngừng lại! Đừng để bản thân suy nghĩ miên man! Triều Lộ theo bản năng xoa xoa mặt, độ nóng của gò má so lòng bàn tay cao hơn rất nhiều. Có lẽ mẹ cũng không có ý khác, tất cả đều là bản thân liên tưởng lung tung thôi.
Cô ho một tiếng, nói: "Mẹ, may mắn mẹ còn chưa ăn, trên đường về con còn lo lắng không có đồ ăn chiêu đãi khách đâu. Nhanh một chút, con giúp mẹ làm đồ ăn đi."
Hạ Nhụy Lan nói: "Con trò chuyện với Tiểu Chử đi, mẹ xào thêm hai món đồ ăn, rất nhanh là có thể ăn cơm. A, cái vá xào của mẹ đâu rồi?"
Triều Lộ nghĩ tới, cái vá xào còn nằm tại cửa đó. Cô đi đến bên cửa nhặt cái vá xào lên, đưa cho mẹ cô. Một phút đó, cô rõ ràng thấy mẹ nhìn cô cười đầy thâm ý. Nếu không phải là mẹ nhanh tay bắt được, thì cái vá xào kia suýt nữa bị cô làm rơi xuống đất. Cô thấy mẹ đóng cửa phòng bếp, xoay người, có chút chột dạ nhìn Chử Vân Hành cười cười, kéo ra ra ghế dựa bên cạnh anh, cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
"Cô không đi thay quần áo trước sao?" Anh nói.
"Tôi... Tôi nhất thời quên." Chính xác là Triều Lộ không nhớ ra."Nhưng còn anh?" Ngược lại cô lo lắng cho anh đến. Hôm qua mới nghe nói hệ hô hấp của anh mẫn cảm, cảm lạnh chỉ sợ đối thân thể lại càng không tốt. Huống chi, anh hôn mê vài năm, thể chất chỉ sợ không tốt lắm.
"Tôi là đàn ông, không có sao."
Triều Lộ cười: "Cái này là bộ dạng cậy mạnh, ngược lại có phong cách đàn ông được nuông chiều."
Cô tạm thời bỏ anh lại, vào nhà thay quần. Trong đầu nhất thời có chủ ý, vì thế nói với Chử Vân Hành: "Nếu anh không ngại, tôi lấy quần cũ của ba ba tôi cho anh."
"Tôi đương nhiên không có gì, nhưng mà có thích hợp không?"
"Anh không để ý, thì có gì mà không thích hợp ." Triều Lộ chuyển sang phòng mẹ cô, từ trong tầng chót của ngăn kéo lục ra một cái quần tây hơi cũ. Cô nhìn kích cỡ vòng eo, Chử Vân Hành hẳn là có thể mặc.
Cô đem quần bỏ vào phòng tắm xong, nói với Chử Vân Hành: "Đi đổi đi. Quần áo anh ướt, cũng đừng mang về, anh cầm không tiện, lần sau mẹ tôi mang đến cho anh."
Lúc ăn cơm, Triều Lộ quả thực muốn tìm cái lỗ chui xuống. Thái độ mẹ cô đối với Chử Vân Hành là lấy lòng thật sự không có che giấu. Nhưng cũng không phải cái loại tận lực xu nịnh với ông chủ… thà rằng như vậy, nhưng nhìn bộ dáng mẹ cô, giống như là nhìn bạn trai của con gái lần đầu tiên tới cửa, vừa thích lại kích động, không lâu sau, bát cơm trước mặt Chử Vân Hành giống như một ngọn núi nhỏ.
"Tiểu Chử a, Triều Lộ không hiểu chuyện, kéo cháu đi chơi cũng không có đúng mực, hôm nay vất vả rồi?"
"Không phải, dì à, là cháu mời cô ấy đi theo giúp ta, cháu nên cám ơn cô ấy bỏ thời gian ra theo cháu mới đúng."
"Là như thế a, nhưng nó cũng không nên làm cho cháu toàn thân ẩm ướt trở về."
Triều Lộ dở khóc dở cười: mẹ, đến cùng ai mới là người thân của mẹ á!
Chử Vân Hành "Không có chuyện gì, thật thú vị. Cháu còn muốn đi một lần nữa."
"Còn đi?" Thanh âm Hạ Nhụy Lan nhất thời đề cao âm thanh, đại khái ý thức được bản thân thất thố, lại đè thấp thanh âm hòa dịu nói, "Người còn trẻ chơi đùa cũng đúng, nhưng mà vẫn phải chú ý an toàn."
"Đúng vậy đúng vậy." Chử Vân Hành gật đầu hùa theo.
Cơm chiều đi qua, Chử Vân Hành đứng dậy chuẩn bị đi. Thì Hạ Nhụy Lan bảo anh ăn hoa quả, anh cũng không khách khí, ăn hai miếng táo xong mới cáo từ. Hạ Nhụy Lan bảo Triều Lộ đưa anh xuống lầu.
"Mẹ tôi nói tương đối nhiều, anh nghe thì cũng đừng thấy phiền." Hàng hiên có chút hẹp, cô đi ở phía sau anh, nói.
"Sẽ không" anh nói, "Tôi cảm thấy thật thân thiết."
"Vậy là tốt rồi."
Đưa tới dưới lầu, anh bảo cô dừng bước. Cô nói không nên lời là nguyên nhân gì, có lẽ lo lắng, có lẽ còn có khác, tóm lại cô tạm thời còn không muốn đi tiếp. "Tôi đưa anh đến cửa khu nhà, nhìn anh lên xe rồi sẽ đi."
Anh không cự tuyệt. Hai người nhất thời đều không nói gì, im lặng sóng vai đi đến cửa khu nhà. Triều Lộ thay anh vẫy xe, nhìn anh ngồi lên, thấy anh phất phất tay.
Anh bấm cửa sổ xe xuống, nói với cô: "Hôm nay tôi thật vui vẻ. Ngủ ngon!"
Triều Lộ nhìn xe chạy hướng khác ra đường lớn, thì chậm rãi xoay người trở về. Trong đầu còn toàn là những hình ảnh ban ngày cùng Chử Vân Hành ở khu vui chơi. Một ngày thế nào liền qua nhanh như vậy? Cô còn nhớ rõ buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, mẹ cô từng hỏi cô có trở về ăn cơm chiều hay không, nhoáng một cái, cũng đã là trời tối. Bọn họ chơi "Thiên địa song hùng", ngồi "Xe qua núi", lên đu quay, ở bờ biển nhân tạo chơi cát, lại đi xuôi dòng nước xiết một phen... Cô trước đó không nghĩ tới, với thân thể của Chử Vân Hành, cư nhiên có thể chơi đến như vậy, hơn nữa, cô tin tưởng, nếu thay bằng người khác, cảm xúc của cô không nhất định có thể “High” như vậy.
Vừa rồi Chử Vân Hành nói: anh còn muốn lại đi chơi lần nữa; Triều Lộ cơ hồ cảm thấy, bản thân cũng nghĩ như vậy .
Nhưng mà, làm sao có lần tiếp theo chứ?
Nghĩ đến điểm này, Triều Lộ phát hiện bản thân cư nhiên có chút nhụt chí.
...
Vừa vào cửa nhà, cô mới từ trong suy nghĩ hỗn loạn đi ra. Khiến cô thanh tỉnh là Hạ Nhụy Lan:
"Triều Lộ, con cứ nhiên đem chuyện con và Tiểu Chử giấu giếm không kẽ hở!" Thanh âm của mẹ cô không có trách cứ, mà giống như có chút mừng thầm, vui vẻ khi việc thành.
"Mẹ nghĩ sai rồi."
"Vậy con nói một chút, làm sao lại cùng nó đi ra ngoài ? Lại là đi khu vui chơi!" Hạ Nhụy Lan nhất quyết không tha, hỏi đến cùng.
Chân tướng hai tấm phiếu rất phức tạp, Triều Lộ ngẫm lại vẫn là nói đơn giản mới tốt: "Là trường học phát phiếu, anh ấy không muốn lãng phí. Ngày hôm qua con đúng lúc đi đến nhà anh ta, anh liền cho con. Con không muốn không duyên không cớ chịu ân huệ của người ta, nên liền rủ anh ta cùng đi."
"Làm tốt lắm." Hạ Nhụy Lan mặt mày hớn hở, "Mặc kệ như thế nào, bước này của con làm đúng rồi."
"Mẹ …" Giọng Triều Lộ kéo dài kháng nghị, "Đừng nghĩ bậy bạ, căn bản không như mẹ tưởng."
"Con dám nói, trải qua vài lần tiếp xúc, con đối với Tiểu Chử không hề có ý gì?" Hạ Nhụy Lan hỏi trắng ra.
"Con không có." Cô thốt ra ba chữ, phủ định chất vấn của mẹ hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Nhưng nói xong, tim cô bỗng nhiên trầm xuống, trong lòng cảm thấy giống như có cái gì đó bị đánh vỡ.
Hạ Nhụy Lan nói: "Nếu con thực không có, sớm cách xa người ta một chút, đừng làm Tiểu Chử uổng phí tâm tư." Nói xong bà đi vào phòng bếp rửa bát.
Uổng phí tâm trí?
Triều Lộ nghiền ngẫm mấy chữ này, có chút nói không rõ cảm xúc. Cô tinh tế hồi tưởng, Chử Vân Hành đối với cô mất không ít tâm tư, vô luận là xuất phát từ dạng cảm tình gì, phủ nhận lo lắng của anh dành cho cô, là rất không nên.
Có lẽ, cô thực sự nên cách xa anh một chút.
Có lẽ, cũng không cần tận lực tạo bất hòa, cô cùng anh, cũng không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc đâu.
Suy nghĩ thế, cô không có được giải thoát, ngược lại càng tiếc nuối u sầu hơn.
Một ý niệm làm chính cô cũng đều tự khinh bỉ bản thân: nếu, Chử Vân Hành không phải là người tàn tật, thì thật tốt?
Tắt đèn, cô nằm ở trên giường mất ngủ. Nghĩ lại câu kia của mẹ "Trải qua vài lần tiếp xúc, con đối với Tiểu chử không hề có ý gì sao?", giờ khắc này, cô không cần đối mặt với người khác, chỉ cần đối mặt với bản thân mình. Đúng vậy, cô thừa nhận, cô đối Chử Vân Hành có cảm tình, anh đặc biệt, không giống với những người con trai cô quen biết từ trước đến nay. Cái loại cảm giác này, có chút giống với cảm giác năm đó cô đối với Phương Uẩn Châu nảy sinh hảo cảm. Nếu nói, Phương Uẩn Châu từng giống như một tia sáng tồn tại trong cô, như vậy, hiện thời Chử Vân Hành, càng sáng rọi hơn!
Nhưng, anh rõ ràng là một khối ngọc có khuyết điểm, cô thấy vết hở đó, nên không dám dễ dàng ra tay.
Không đơn thuần bởi vì cô chướng mắt khuyết điểm của anh, mà là, ở sâu trong nội tâm cô cũng cảm thấy, khối mỹ ngọc này càng đáng giá gặp được một người có thái độ hoàn toàn thưởng thức giành được, mà không phải là bị một người hoài nghi giá trị của anh. Mà cô lại làm không được chuyện xem nhẹ khuyết điểm trên, cô không muốn chậm trễ anh.