Dạo Chơi Công Viên (hạ)"Đến bên phải của tôi." Chử Vân Hành nói, "Tôi khống chế không tốt bên thân thể phía bên trái, nói không chừng chân của tôi lại chạm đến cô."
Triều Lộ đang đi ở cách anh nửa bước xa phía sau, cô còn chưa có thói quen cùng anh sóng vai mà đi. Chợt nghe anh quay đầu nói như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, vội theo như anh nói, đi tới bên tay phải của anh.
"Cô nghĩ xem muốn chơi cái gì trước?" Chử Vân Hành nhìn chung quanh một chút:"Tôi cảm thấy cái kia không tệ."
Triều Lộ tầm mắt theo anh nhìn lại, nơi đó là một tòa thép kết cấu thành đài cao, cùng loại song tháp kết cấu, một tòa tháp từ dưới mà lên bắn ra cực nhanh, một tòa khác lại từ trên cao đi xuống giống như không trọng lượng rớt xuống, cứ tuần hoàn lên xuống như thế, khiến cho các loại tiếng kêu thảm thiết của du khách cao thấp nối nhau truyền ra.
"Trước kia đã từng chơi sao?" Anh hỏi.
"Không có." Cô nói,"Thật lâu trước kia tôi có đi tới khu vui chơi một lần, lúc đó còn không có nhiều trò mới như vậy."
"Vậy thử xem đi," trong giọng nói của anh tràn ngập cổ vũ: "Nếu như cô sợ hãi."
"Vậy anh thì sao?"
"Tôi cùng cô xếp hàng, nhưng ở dưới đất chờ cô." Loại ngày nghỉ này, hạng mục hấp dẫn của khu vui chơi đều xếp hàng dài. "Thời tiết thật nóng, có lẽ một lát nữa cô thật sự cần một người mua đồ uống cho cô."
"Tốt, tôi đi qua xếp hàng." Cô lo lắng một chút, cuối cùng cũng không có cự tuyệt đề nghị của anh: "Nhưng mà, anh qua bên kia ngồi trên ghế dựa chờ tôi là được. Xem đội ngũ này, ít nhất cần xếp hàng hơn nửa giờ."
"Vừa rồi tôi đã ngồi, hơn nữa tôi lái xe đến, dọc theo đường đi đã nghỉ ngơi đủ." Anh ôn hòa nói xong, lại lộ ra ý không cho cự tuyệt: "Tôi đồng ý với cô, nếu cảm thấy mệt mỏi, tôi tự nhiên sẽ lui sang một bên nghỉ ngơi."
Cuối cùng, Triều Lộ theo ý anh. Hai người đứng cuối cùng ở dưới đội ngũ.
Có người quay đầu nhìn nhìn bọn họ, rồi lại quay đầu lại.
Triều Lộ biết đây là vì sao, trừ bỏ lựa chọn không nhìn cũng không có cách nào. Chử Vân Hành nói "Dũng khí", trừ bỏ hạn chế mà thân thể bản thân mang đến, càng còn nhiều là đến từ chính thái độ quanh mình đối với một người bị tàn tật khi xuất hiện ở khu vui chơi.
"Chơi xong cái này, chúng ta đi bên kia được không? Cái này cùng tàu lượn trước kia tôi chơi không khác lắm, nhưng mà bộ dáng giống như tiên tiến hơn." Chử Vân Hành nâng tay cầm gậy chống chỉ một chỗ khu vui chơi giải trí khác cách đó không xa.
Lần này Triều Lộ không xếp hàng: "Chúng ta trước tiên phải nói rõ, tôi đi chơi có thể, nhưng anh xếp hàng xong trò này, thì phải đi tìm ghế dựa nghỉ ngơi, không được theo giúp tôi nữa." Bên này từng đội ngũ đều dài như vậy, một đám xếp đi xếp lại, đừng nói Chử Vân Hành, đổi lại là người bình thường, đứng lâu cũng phải mệt đến nằm sấp xuống.
Anh thực nhẹ nhàng như không coi là gì nhún nhún vai: "Đến lúc đó lại xem xét."
Triều Lộ hỏi: "Tôi nhìn anh lần trước đi “Bước chân vang dội” từng dùng một cây gậy chống có bốn chân, vì sao hôm nay không cần cái kia nữa? Cái kia khi anh đứng lên có phải có thể tiết kiệm sức rất nhiều không?"
Anh cố ý khoa trương ho khan một tiếng: "Nhưng mà tiểu thư, cô không biết là cái gậy chống kia rất khó coi sao?"
Cô bị anh làm nghẹn họng.
Cùng suy đoán ban đầu không khác mấy, hơn nửa giờ sau, đến phiên bọn họ.
Triều Lộ đưa mắt nhìn xem một đám du khách bị dọa đến mất bảy hồn tám vía, từ thiết bị trò chơi đi xuống, trong mắt có rưng rưng, còn người ói ra ngay tại chỗ. Sắc mặt của cô cũng có chút trắng bệch theo.
"Không phải là cô sợ hãi chứ?" Chử Vân Hành đang muốn bước khỏi đội ngũ xếp hàng, chắc là nhìn thấy cô khác thường, nên dừng lại hỏi cô.
Triều Lộ theo bản năng giữ chặt cánh tay phải của anh, nuốt ngụm nước miếng nói: "Này... Cùng trò trước kia tôi chơi gì thật khác biệt quá lớn, giống như thật sự thật khủng bố."
"Đến tột cùng là có lên hay không..." Đã có du khách xếp ở phía sau thúc giục.
Chử Vân Hành nói: "Cùng trò chơi trước kia tôi chơi cũng không giống nhau. Vậy tôi cũng thử lên xem?"
Triều Lộ tỉnh táo lại từ cảm xúc khủng hoảng lúc lâm trận, nới ra khoảng cách với anh liên tục lắc đầu: "Không không không, vậy không được."
"Thế nào không được?" Chử Vân Hành nhìn nhân viên công tác chớp mắt vài cái, hỏi "Người tàn tật có thể đi lên không?"
"Này... Chúng ta chỉ quy định có bệnh tim, cao huyết áp cùng người có bệnh tật huyết quản không được lên" nói chuyện là cô gái còn trẻ tuổi, nhìn qua rất thành thật, một đôi mắt nhìn chằm chằm mặt Chử Vân Hành, hai gò má mang theo đỏ ửng: "Ngài như vậy... Không có quy định."
Triều Lộ thấy thế nào đều cảm thấy, biểu cảm của cô gái này là nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia nên phạm háo sắc.
"May mắn, tôi không có bệnh tim cũng không có cao huyết áp." Chử Vân Hành nở nụ cười, quay đầu nói với Triều Lộ, "Đi thôi, tôi phải đi lên rồi, cô nếu không lên thì tránh ra, tôi không có dư thừa một bàn tay kéo cô trở về."
Triều Lộ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Lúc hai người xuống dưới sắc mặt đều trắng bệch. Triều Lộ tự bản thân cũng ngã trái ngã phải, càng đừng nói Chử Vân Hành, lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã, may mắn là cô đỡ một phen, lại đỡ anh đi đến một cái băng ghế, chậm rãi dìu anh ngồi xuống.
"Hắc, tôi nghĩ đến anh gan lớn không sợ." Cô thoáng cái lấy lại sức, còn không quên vui đùa chọc anh.
"Người ở trạng thái không trọng lượng, nếu là người có suy nghĩ đều e sợ." Anh còn đúng lý hợp tình nói "Tốt xấu gì cũng thể nghiệm một hồi, cảm giác cũng không tồi đi?"
"Tốt vô cùng." Cô nói: "Đúng rồi, trò chơi này gọi là gì ấy nhỉ?"
"Nếu đầu óc tôi không hoàn toàn bị choáng váng, nếu đầu óc tôi đáng tin thì tên là ‘thiên địa song hùng’."
"Nha, tên lại càng không đáng tin." Cô nói, "Anh bây giờ còn có ý định lát nữa theo giúp tôi xếp hàng trò kế tiếp không?" Anh giảo hoạt cười: "Kế hoạch có một chút điều chỉnh nho nhỏ... Có lẽ tôi có thể càng điên cuồng một chút."
Triều Lộ nháy mắt đã hiểu ý của anh: "Anh lại muốn ra trận?"
"Tôi khó được khi đến khu vui chơi, lần sau đều không biết khi nào, tôi được một vé đắt tiền mà."
Triều Lộ nhìn anh nửa phút, bất ngời từ ghế tựa đứng lên.
"Này, cô muốn đi đâu?" Anh nóng nảy: "Không phải là cô tức giận chứ?"
Triều Lộ quay đầu lại nói: "Tôi nghĩ, tôi không có cách nào khác trông cậy vào anh chạy chân mua đồ uống, cho nên..." Cô chỉ chỉ một quầy hàng đồ uống bên tay trái, "Tôi nghĩ chúng ta còn phải tốn thời gian xếp hàng, vẫn là trước mua hai bình nước đi."
"Tôi có thể đi."
"Nếu anh không muốn tôi tức giận quay đầu mà đi, anh tốt nhất hiện tại ngồi xuống cho tôi." Giọng điệu của Triều Lộ nghe ra được có chút hung dữ, không cho thương lượng.
Chử Vân Hành thật thức thời ngồi xuống bất động.
Triều Lộ ở trước quầy hàng đồ uống đầu tiên là mua hai bình nước khoáng, lại nghĩ tới Chử Vân Hành mở bình không có phương tiện, lại mặt khác chọn một hộp đồ uống đóng gói tiện lợi.
Cô đem đồ uống trong hộp giấy trước đưa cho anh, anh lấy ống hút, cắm vào miệng đồ uống, uống một ngụm.
"Không biết anh uống cái gì, tùy tiện mua."
Anh nhìn nhìn cô cầm trên tay hai bình nước: "Không, cô đã thật chu đáo."
Triều Lộ xác định anh ý thức được bản thân băn khoăn, nên nói: "Có lẽ anh thích nước cất hơn?"
"Tôi không quá kén chọn." Anh nói: "Đương nhiên, ống hút đóng gói, đối với tôi càng tiện hơn."
"Tôi cũng nghĩ như vậy.” Triều Lộ nghĩ nghĩ nói: "Nhưng mà cái bình cũng không làm khó được anh, tôi đã thấy anh thu phục nó như thế nào. Tôi chỉ thấy, chúng ta cần bảo tồn một chút thể lực. Tôi cảm thấy, trò chơi kế tiếp không thể thoải mái hơn trò chơi trước."
Chử Vân Hành nở nụ cười: "Cô nói không sai."
Triều Lộ cũng có cảm thấy trở nên thoải mái: "Một bình nước khác tôi trước giúp anh mang theo, chờ lúc anh muốn uống tôi lại đưa cho anh."
"Cám ơn." Anh nói, "Vốn là nghĩ mặc quần áo nhẹ để đi, nhưng mà, lần sau xem ra, tôi cần phải mang theo ba lô đi cùng."
Lần sau?
Triều Lộ choáng váng vài giây, hoàn hồn thấy Chử Vân Hành vẫn là gương mặt và bộ dáng vân đạm phong thanh, nên cô cảm thấy là bản thân nghĩ nhiều. Uống lên mấy ngụm nước, nâng anh đứng dậy nói: "Tôi nghỉ ngơi xong rồi, còn anh?"
Lần này bọn họ không quá thuận lợi, lúc đến lượt bọn họ, Chử Vân Hành bị nhân viên công tác cản lại.
"Anh là người tàn tật không thích hợp đi lên." Nói xong thì tiếp đón du khách phía sau đi lên.
Triều Lộ không có thời gian xem sắc mặt nhân viên công tác, chỉ là có chút lo lắng nhìn phía Chử Vân Hành. Có thể chơi trò chơi này hay không cô không cần, nhưng mà, lời lẽ và cách nói khiến cho lòng cô khó chịu, cũng không biết Chử Vân Hành sẽ phản ứng như thế nào.
Một chuyến tàu lượn này đã ngồi đầy, Chử Vân Hành cùng Triều Lộ cũng chưa trở ngại du khách mặt phía sau đi đến trước xếp. Thẳng đến lần tàu lượn siêu tốc này khởi động, Chử Vân Hành mới mở miệng: "Tiên sinh, theo tôi được biết, trong quy định của anh cũng không có quy định người tàn tật không thể chơi."
Nhân viên công tác bị chặn lại liền ho một tiếng nói: "Nhưng mà, cũng có ngoại lệ. Chúng tôi là xuất phát từ an toàn của anh mà suy nghĩ."
"Tôi thật cám ơn anh vì an toàn của tôi mà suy nghĩ." Anh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Nhưng mà tôi xác định bản thân không có bệnh tim, cao huyết áp hoặc là bệnh tật huyết quản khác." Anh cứ nhiên sống học sống dùng, đem lời nói nhân viên công tác lúc trước kia lặp lại cho người trước mắt này nghe: "Tôi chỉ là trên phương diện hành động không tiện, tôi tin tưởng sự an toàn của tôi sẽ được các anh đảm bảo. Các anh cũng không cần có người ở trên tàu lượn siêu tốc, khiêu vũ dậm chân có phải hay không?"
"Này..."
"Thực xin lỗi lời kế tiếp của tôi khả năng sẽ mạo phạm đến cô..." Anh đột nhiên tiến đến bên tai Triều Lộ nhanh chóng nỉ non một câu, không đợi Triều Lộ phản ứng lại, anh liền lại chuyển hướng nhân viên công tác nói: "Tôi thật sự tôi rất muốn cùng bạn gái của tôi ngồi tàu lượn siêu tốc một lần."
Triều Lộ tựa như hóa đá, cô triệt để ngây ngốc.
"Để cho người ta đi lên đi!"
"Đúng vậy! Làm người không cần phải như vậy."
"Người ta là người tàn tật khó được cùng bạn gái đi ra một chuyến, đừng làm hỏng tâm tình của người ta."
...
Du khách phía sau nhìn không được, liền ào ào nói hát đệm.
Tàu lượn siêu tốc vừa khéo ngừng lại lúc này.
"Tốt lắm tốt lắm, các người lên đi!" Nhân viên công tác kia hoàn toàn bị thuyết phục.
Triều Lộ còn ngây ngốc bất động ở tại chỗ. Chử Vân Hành lúc này cũng có chút ngượng ngùng, hoàn toàn không có khí phách vừa rồi chậm rãi mà nói, thấp giọng lấy gậy chống khẽ chạm cô một chút: "Đi thôi, tôi cũng là không muốn cô mất vui, cô không cần để ý lời mới vừa rồi của tôi."
Sau khi Triều Lộ ngồi trên tàu lượn siêu tốc, nói một câu với Chử Vân Hành: "Đầu tiên là theo lý tranh biện, lại vì tình đả động lòng người, anh thật đúng là đủ giảo hoạt."
Chử Vân Hành còn chưa kịp tiếp lời, thì tàu lượn siêu tốc đã vọt tới cửa ải mạo hiểm thứ nhất, anh đã quên muốn cùng cô nói cái gì, cô cũng hiển nhiên không rảnh nghe, hai người đồng thời oa oa kêu to lên.
Không biết có phải là đã thích ứng loại trò chơi mạo hiểm này không, Triều Lộ cùng Vân Hành mặc dù ở trên tàu lượn siêu tốc sợ hãi rống loạn một mạch, sau khi xuống dưới phản ứng đã đỡ hơn không ít so với lúc chơi "Thiên địa song hùng".
Chử Vân Hành xin lỗi với Triều Lộ vì chuyện bản thân lúc trước ở trước mặt nhân viên công tác nói dối xưng cô là bạn gái của mình, Triều Lộ kỳ thực cũng không tức giận như vậy, chính là nhất thời ngoài ý muốn lí do thoái thác của anh, hiện thời sớm đã không để ở trong lòng, nên cô nói chỉ lần này thôi.
Chử Vân Hành sảng khoái đáp ứng, nhưng mà lại hỏi: "Vậy nếu lần sau còn bị ngăn lại, nói như thế nào đây?"
Triều Lộ suy nghĩ nửa ngày, đỏ mặt nói: "Cùng lắm thì tôi cùng nhân viên công tác giải thích, nói... Tôi thật sự sợ hãi, muốn cho bạn trai của tôi theo giúp tôi đi lên."
Chử Vân Hành cười đến thật khắc chế, Triều Lộ vừa thẹn vừa giận, không nhịn được nâng tay lên, nhẹ nhàng đánh anh một chút.
Anh bỗng nhiên ngưng cười, một đôi mắt đen nhánh, giống hai hồ nước sâu, lấp lánh ánh sáng.
Triều Lộ cảm thấy có gì đó không thích hợp, mở mắt sáng nhìn về phía xa xa, nơi đó có một quán nhỏ bán kẹo đường. Vài du khách trên tay đều cầm kẹo đường, trừ bỏ đường ti màu trắng truyền thống, còn có màu phấn hồng cùng màu xanh nhạt, bung xốp thì một cục lớn, nhìn qua đặc biệt hấp dẫn.
Triều Lộ nhớ tới tối qua nằm mơ, trong mộng trên tay cô cũng có một cây kẹo đường thật lớn.
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân không nên loạn nghĩ tiếp. Vừa vặn giờ phút này có xe bình điện chở du khách đi qua, cô quay đầu hỏi Chử Vân Hành: "Ngồi xe đi khu vực khác không?"
"Tốt, nhưng mà, chúng ta có thể ngồi xuống một chiếc khác." Nói xong, anh đi về phía quầy kẹo đường, "Tôi thấy cô nhìn chằm chằm vào cái kia, mua cái này rồi lại đi."
"Tôi đi thôi." Cô ngăn cản anh. Quầy hàng cách nơi này mặc dù không tính xa lắm, nhưng mà cũng không tính gần trong gang tấc, đi qua, ít nhất cũng phải một trăm mét. Cô không muốn anh hao phí quá nhiều thể lực.
"Không, Triều Lộ." Anh kiên trì: "Chuyện tôi không thể làm rất nhiều, nhưng mà, cũng không bao gồm đi vài bước mua một cây kẹo đường."
"Anh biết không?" Triều Lộ xuyên thấu qua đu quay thủy tinh nhìn phía cảnh vật mặt đất càng ngày càng nhỏ, nhẹ nhàng mà nói: "Cảnh này cùng ngày hôm qua tôi nằm mơ gần giống nhau như đúc."
"Mộng?" Anh có nhiều hứng thú nhìn cô.
"Ừ, " cô nói: "Theo lý thuyết tôi không phải là loại người ngày hôm sau ra ngoài chơi lại hưng phấn mà nằm mơ hoặc là ngủ không được. Trước kia khi học tiểu học, thời điểm đi bơi vào mùa xuân còn có loại tình huống này, sau này liền không có. Nhưng mà đêm qua, tôi cư nhiên nằm mơ đi đến khu vui chơi, ngồi trên một chiếc đu quay."
Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: "Một người sao?"
Cô nghiêm cẩn hồi tưởng một chút: "Không thấy được bộ dáng người khác, nhưng mà, khi đó trong ý thức của tôi, hẳn là bên người có một người khác ở."
"Dùng cái gì thấy được?"
Cô đem ánh mắt chuyển hướng nhìn lại: "Bởi vì giống như tôi nói chuyện với người đó."
"Nói cái gì?"
Cô cúi đầu, xem cây kẹo đường phấn hồng trong tay, thấp giọng nói: "Tôi nói, tôi rất vui vẻ."