Nửa Vòng Tròn - Chương 14

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Đi chơi công viên (thượng)
Lúc Triều Lộ phải rời khỏi, bên ngoài mưa nhỏ. Chử Vân Hành nói: "Ban công có cái ô, cô cầm dùng đi."
Triều Lộ cám ơn, vừa muốn đi lấy ô, lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại hỏi: "Nhà của anh cũng không chỉ có một cái ô đi?"
"Chỉ có một cái." Chử Vân Hành nhàn nhạt nói: "Tôi không dùng đến ô."
Triều Lộ nhất thời hiểu được, ngượng ngùng đi đến trên ban công cầm ô, đi tới trước mặt anh: "Tuần sau tôi sẽ để cho mẹ tôi mang ô tới trả lại cho anh."
"Cuối tuần sau tôi phải về nhà một chuyến, cô cùng dì đều không cần đến chỗ của tôi."
"À, là như thế này... Vậy cần mẹ của tôi tới trong nhà anh hỗ trợ không?"
"Không cần, cám ơn," anh nói: "Một hai ngày tôi cùng ba tôi còn ứng phó được, lại nói, nguyên bản dì cũng không phải mỗi ngày đi đến chỗ của ba tôi." Hạ Nhụy Lan mỗi tuần tới nhà họ Chử ba lần, còn lại thời gian khác đi những nhà người khác làm việc.
"Cũng đúng." Triều Lộ nói: "Vậy tôi đi về đây."
Chử Vân Hành luôn luôn đưa đến cạnh cửa: "Có rảnh hoan nghênh đến chơi."
Triều Lộ coi đây là lời khách sáo, mặc dù nghĩ như thế, ngoài miệng vẫn là đáp một câu "được".
Cô chờ cánh cửa triệt để khép lại mới đi ấn thang máy, thang máy vừa mới từ tầng dưới đi lên trên, cửa nhà Chử Vân Hành lại mở. Chỉ nghe anh thấp giọng gọi cô một tiếng, ngay sau đó người từ trong phòng đi ra.
"May mắn cô còn chưa có đi xuống" Chử Vân Hành vừa rồi bước chân đi có chút cấp, khoảng cách chỉ vài bước, đã khiến cho anh hô hấp biến trọng. Để gậy chống dựa vào vách tường, anh lấy ra hai tờ giấy nói: "Hai tấm phiếu này vô dụng đối với tôi, cô cầm, cùng bạn trai cô cùng nhau đi chơi."
"Đinh"… cửa thang máy mở ra, Triều Lộ không để ý, cúi đầu tiếp nhận tờ giấy trong tay anh nhìn nhìn… thì ra là hai tấm vé vào cửa khu vui chơi.
Khu vui chơi tên "Mộng Chi Cốc" là hai năm gần đây mới mở, Triều Lộ không đi qua, nghe nói bên trong có rất nhiều hạng mục trò chơi mới mẻ kích thích, thật rất được người trẻ tuổi hoan nghênh. Triều Lộ nghĩ rằng, cũng không biết người bạn vô tâm nào của của Chử Vân Hành, lại đưa anh tấm phiếu này.
Cô trả vé lại cho anh, anh không nhận. Triều Lộ sửng sốt, nghĩ nghĩ, đem vé nhét vào trong túi của anh: "Tấm vé này không rẻ, so với phí hai lần tôi tới đây đều rất cao, tôi nhận lấy, sợ không thích hợp."
"Đây không phải là phí hai lần cô tới đây, lại càng không phải là chi phí nhỏ." Anh cầm lấy gậy chống dựa vào tường, một lần nữa đứng vững: "Tôi chỉ là muốn tận dụng. Cô cũng nói tấm vé này không rẻ, đúng hay không?"
"Nhưng mà..." Cô do dự cuối cùng vẫn là nói tiếp, "Người khác đưa vé cho anh, nói không chừng là muốn mời anh đi chơi với cô ấy, anh tặng cho tôi, có phải cô phụ một phen ý tốt của người ta hay không?"
"Tấm vé này nghiêm túc mà nói, là tôi mua lấy." Anh mặc dù cười, trên mặt lại lộ ra thần thái muốn nói lại thôi.
Triều Lộ bị làm mơ hồ. Nếu Chử Vân Hành không định đi khu vui chơi, sao lại tiêu không ít tiền mua hai tấm vé này.
"Được rồi, xem ra, tôi không nói rõ ràng, cô sẽ không nhận hai tấm vé này." Chử Vân Hành vẻ mặt không có cách khác, khi nói chuyện đã không thấy tự nhiên hào phóng lúc bình thường: "Nếu... Nếu tôi nói cho cô, hai tấm vé này là học sinh của tôi đưa cho, cô tin hay không?"
Triều Lộ có chút đoán được: "Nữ học sinh?"
"Đúng vậy," anh nói, "Cô có cảm thấy hay không, loại chuyện này xảy ra trên người tôi, có chút khó có thể tin? Thậm chí nghi ngờ tôi bịa đặt?"
Triều Lộ nửa giây cũng không chần chờ, liên tục lắc đầu: "Hoàn toàn tương phản."
Anh có vẻ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô hỏi tiếp: "Vậy như thế nào lại thành cuối cùng anh mua lấy hai tấm vé này?"
Anh cười có chút ngượng ngùng: "Tôi lúc đó cũng có chút choáng váng, không biết xử lý ra sao mới thích đáng, trong đầu lóe ra đã nói, vừa khéo muốn cùng bạn gái đi khu vui chơi. Vô công không chịu lộc, thầy giáo sẽ không vô duyên vô cớ nhận lấy quà của học sinh, nhưng cô bé đã có sẵn vé, tôi liền bỏ tiền mua lấy là được."
Triều Lộ chậc chậc nói: "Anh cũng thật đủ giảo hoạt."… cũng không phải sao? Nói như vậy, không chỉ uyển chuyển cự tuyệt đối phương, đồng thời còn thanh minh bản thân là người có chủ, triệt để chặt đứt niệm tưởng của đối phương.
"Vậy bây giờ cô có thể nhận lấy tấm vé chưa?"
Tay của Triều Lộ hướng vào túi của anh, lấy hai tấm vé ra, bỏ vào trong túi mình.
Chử Vân Hành giúp cô ấn thang máy."Tạm biệt, Triều Lộ."
"Tạm biệt." Cô nói, "Còn có, cám ơn tấm vé của anh."
Trước đó thang máy đã được người ở tầng khác ấn, lúc này đang từ tầng cao nhất chậm chậm xuống. Triều Lộ nhìn bóng lưng khập khiễng của anh, vô thức nắm chặt chiếc ô trong tay.
...
"Tôi không dùng đến ô."
"Cô có cảm thấy hay không, loại chuyện này xảy ra trên người tôi, có chút khó có thể tin? Thậm chí nghi ngờ tôi bịa đặt?"
… Trong đầu cô lặp lại quanh quẩn hai câu này nói.
Bỗng nhiên, chính cô cũng không biết nghĩ như thế nào liền gọi anh lại: "Chử Vân Hành."
Thanh âm của cô kỳ thực cũng không lớn, chính là ở trong hành lang trống trải, có vẻ có chút vang dội.
Triều Lộ chờ đợi anh chống gậy chống, động tác ngốc quay lại phía sau, tiến lên một bước nói: "Anh... Anh đi khu vui chơi thật sự thật bất tiện sao?"
Anh lộ ra vẻ mặt suy tư: "Cô nghĩ sao?"
"Tôi đoán, ngồi đu quay linh tinh, hẳn là không có vấn đề."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
"Ngày mai cùng đi thế nào?" Cô cũng không nhận thấy được mặt mình đỏ. "Giống như lời khi anh từ chối học sinh của anh, vô công không chịu lộc, nếu cùng đi, tôi cũng sẽ không tính vô duyên vô cớ nhận quà tặng của anh."
"Ngày mai tôi có thời gian." Anh cúi đầu không nhìn cô, "Chỉ là, sợ cô bởi vì tôi mà chơi không tận hứng thôi."
Triều Lộ nói: "Tôi đã sớm muốn đi khu vui chơi này, chính là luôn luôn luyến tiếc tiền vé, khó khăn mới có được vé miễn phí, nhất định sẽ dùng nó thật tốt. Dù sao những trò chơi mạo hiểm cũng sẽ rất nhanh, nếu như anh không thể lên, có thể ở dưới mặt đất tìm chỗ chờ tôi."
"Không thành vấn đề." Dường như anh thật sự thích đề nghị này: "Tôi còn có thể giúp cô mua chút đồ uống."
Cửa thang máy lại mở ra rồi khép lại.
Triều Lộ một lần nữa ấn thang máy: "Ngày mai trực tiếp gặp ở cửa khu vui chơi được không?"
"Có thể." Anh nhìn theo cô đi vào thang máy.
Vào lúc thang máy đi xuống, Triều Lộ mới bắt đầu hoài nghi bản thân khả năng làm một chuyện thật ngu ngốc. Cô lúc trước còn ở dưới đáy lòng chê cười người đưa vé khu vui chơi cho Chử Vân Hành không chịu để tâm, chính cô lại can thiệp vào chuyện này làm cái gì?
Cô suy nghĩ nửa ngày, nghĩ tới một cái từ: ma xui quỷ khiến.
Hạt mưa ở trên mặt ô tạo ra tiếng vang lộp bộp lộp bộp. Triều Lộ đi ở dưới ô, nhìn một bé trai ở cách đó không xa chạy qua đến xuất thần. Trên người bé trai kia mặc một chiếc áo mưa màu vàng.
Chử Vân Hành vào ngày mưa đại khái cũng là mặc áo mưa đi ra khỏi cửa? Cô nghĩ, hi vọng ngày mai đừng đổ mưa.
Ngày mai? Trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng từ trong túi lấy ra di động, không đợi mở danh sách số điện thoại, di động ngay tại trong tay cô rung lên. Cô thấy được tên người gọi tới.
"Chử Vân Hành?"
"Triều Lộ," thanh âm đầu bên kia điện thoại vẫn ôn nhu mà từ tính: "Ngượng ngùng, vừa rồi đã quên hỏi cô, ngày mai mấy giờ gặp mặt?"
Triều Lộ nói: "Tôi cũng đang muốn gọi cho anh. Anh xem, mười giờ được không?"
"Được."
Cô nhìn từng giọt nước tích lại rơi xuống dọc theo viền ô, chần chờ một chút, vẫn là hỏi: "Nếu ngày mai đổ mưa, còn đi sao?"
"Ngày mai không đổ mưa." Anh nói: "Tôi vừa kiểm tra dự báo thời tiết."
"Vậy ngày mai mười giờ gặp."
"Được."
Lần đầu tiên Triều Lộ tỉnh lại, cô nhìn nhìn đồng hồ đầu giường, mới ba rưỡi rạng sáng.
Cô mới từ một giấc mộng tỉnh lại, cô không nhớ rõ nội dung cụ thể. Chỉ nhớ rõ cô ngồi trên đu quay, trong tay cô nắm một cây kẹo đường lớn màu phấn hồng, cô nói với người đối diện: "Tôi rất vui vẻ."
Cô lại ngủ tiếp, lần thứ hai lúc tỉnh lại, là bảy giờ sáng.
Đã là đầu hạ, hừng đông thật sự sớm. Lúc bảy giờ, mặt trời đã mọc.
Cô nhảy xuống giường kéo rèm cửa sổ ra, hít một hơi lớn không khí bên ngoài. Quả nhiên là trời quang, nước mưa trên đất đã khô ráo
"Con muốn đi ra ngoài?" Hạ Nhụy Lan thấy cô thay đổi quần áo ra ngoài liền hỏi.
"Dạ." Không biết vì sao cô có chút chột dạ.
"Có trở về ăn cơm chiều không?"
"Hẳn là sẽ về đến, nhưng mà mẹ cũng đừng chờ con, con về nhà tự mình làm đồ ăn là được rồi. Nếu về chậm, có lẽ trực tiếp ăn ở bên ngoài." Cô thấy ánh mắt của mẹ nhìn cô từ trên xuống dưới, vội vàng lấy túi xách ra cửa, "Mẹ con đi đây."
Hạ Nhụy Lan không truy hỏi, lúc Triều Lộ đi xuống cầu thang, lại cảm khái bản thân mẫn cảm. Vốn, cô hôm nay cũng không có gì khác thường, chẳng qua cũng chỉ là ngày nghỉ ra ngoài, cùng bạn bè đi một chỗ chơi, mặt mộc không trang điểm, mặc cũng là quần jeans thêm T-shirt bình thường. Cô cũng không biết lúc cô đối mặt với câu hỏi thuận miệng của mẹ lại khẩn trương cái gì.
Khu vui chơi xây ở ngoại ô thành phố, cũng may có tàu điện ngầm có thể đi đến. Cô mặc dù chưa từng đi, nhưng tìm thật sự thuận lợi. Dựa theo chỉ đường trong tàu điện ngầm từ bến gần nhất đi ra, đi không đến ba phút, chính là cửa chính của khu vui chơi "Mộng chi cốc".
Cửa không ít, nhưng cô liếc mắt một cái liền nhìn đến anh. Cô vẫy vẫy tay với anh, anh hẳn là thấy được cô, cánh tay phải hơi nâng lên chào hỏi. Cô chạy vội đi qua.
"Anh còn tới sớm hơn so với tôi?" Triều Lộ tin tưởng, hiện tại nhiều nhất chỉ có chín giờ bốn mươi lăm.
"Tôi cũng chưa từng tới nơi này, không rõ đến mất bao lâu, sợ động tác của tôi chậm làm cho cô phải chờ, nên đi ra khỏi cửa sớm một chút."
"Mệt sao?" Cô hỏi, lo lắng không biết anh đứng đứng bao lâu.
"Không mệt."
Kiểm vé, vừa mới đi vào chỗ cửa còn có cung cấp xe đẩy cho du khách thay đi bộ, Triều Lộ gặp trên một chiếc xe cũng còn lại hai chỗ trống, liền chạy nhanh cùng Chử Vân Hành ngồi đi lên.
"Tôi đã rất nhiều năm không đi qua khu vui chơi linh tinh." Sau khi xe khởi động, Chử Vân Hành nói, "Cám ơn cô cho tôi cơ hội này."
"Tôi còn sợ anh cảm thấy là tôi hồ nháo, ngày hôm qua lúc từ trong nhà anh đi ra, còn hối hận."
"Hối hận?" Anh nhíu nhíu đầu lông mày.
Cô nhìn ra anh không thích từ này, trong lòng hoảng hốt vội vàng nói: "Không vì cái gì, sợ anh miễn cưỡng mới đồng ý."
Giữa hai đầu lông mày anh giãn ra: "Không miễn cưỡng, thật là cần một ít dũng cảm."
Triều Lộ cười cười, đáy lòng đã có chút cay đắng nhàn nhạt. Cô không khỏi suy nghĩ, nếu đổi là cô, có dũng cảm chống gậy đến loại khu vui chơi này hay không? Cô nghĩ, cô quả quyết không chịu.
Xe ngừng lại. Bên trong xe chạy bằng điện trong công viên này đều dừng lại trước một cảnh khu, tùy du khách thích ở đâu liền đi xuống. Triều Lộ đánh giá bốn phía một chút, cảnh khu này đều vài hạng mục mạo hiểm xe ròng rọc các loại, nói: "Chúng ta ngồi thêm chút đi?"
"Không" Chử Vân Hành trước khởi động gậy chống đứng lên: "Tôi muốn đi xuống đi một chút."
Triều Lộ không có cách nào khác, đành phải đi theo xuống xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc