Uy Hi*pTriều Lộ in ảnh chụp Chử Vân Hành ra, vốn là muốn để thứ bảy mẹ đi đến nhà anh làm công thuận tiện đem ảnh chụp đưa đi cho anh. Hôm ‘bước chân vang dội’ đó, cô chính là hứng thú nhất thời, mới giơ lên máy ảnh chụp anh, cũng không định giữ lại ảnh chụp của anh làm cái gì. Cô luôn nghĩ, nếu như không gặp được người này thì thôi, đã cùng Chử Vân Hành cũng coi như quen biết một hồi, so với chụp ảnh người ta mà không rên một tiếng, chẳng bằng thoải mái đem ảnh chụp đưa cho người ta, trong lòng cô ngược lại có thể thấy thản nhiên.
Ai tưởng đến, thứ bảy ngày đó, Hạ Nhụy Lan lại xảy ra chuyện. Nói là ăn đồ bị đau bụng, ngồi trong toilet. Triều Lộ muốn theo bà đi gặp bác sĩ, Hạ Nhụy Lan lại thật sự kiên trì bản thân uống chút thuốc xổ là tốt rồi, nhưng lại nói với con gái hay bà đi đến chỗ Chử Vân Hành làm thay một ngày, Triều Lộ nghĩ nghĩ, lần này khác lần trước, lần trước là mẹ và cô đều lo lắng Chử Vân Hành khéo léo từ chối từ cô làm thay, mà anh thể lực gặp khó khăn, cần chăm sóc; lúc này đây, nghĩ hẳn sức khỏe anh khôi phục không sai biệt lắm, cho dù ngẫu nhiên người giúp việc theo giờ đi ít một lần, cũng không ra vấn đề lớn gì. Triều Lộ cũng không chán ghét đi tới nhà của Chử Vân Hành, nhưng mà liên tục làm việc năm ngày, lại vừa đi một cuộc ‘bước chân vang dội’, rồi đi làm thay, tương đương chưa nghỉ ngơi tốt, cô cũng thực tại cảm thấy có chút mệt mỏi, bởi vậy cũng lười biếng ra cửa. Nếu Chử Vân Hành có thể chủ động mở miệng để cô không đi, đó chính là hợp ý cô.
Trong lòng cô tuy rằng nghĩ như vậy, trong điện thoại tự nhiên không thể nói rõ: "Chử Vân Hành sao?... Tôi là Đổng Triều Lộ, đúng... Chính là Đổng Triều Lộ tuần trước đến nhà của anh. Là như vậy, thân thể mẹ tôi hôm nay lại có chút không thoải mái, lúc này đây có thể để tôi đi thay bà một ngày không?"
"Tôi không có vấn đề," thanh âm trong điện thoại thật từ tính rất êm tai: "Nhưng mà cô có phải quá mệt mỏi hay không? Tôi nghĩ, bắt đầu từ tuần trước, cô lại không thể nghỉ ngơi thật tốt."
Triều Lộ sửng sốt một chút, thanh thanh cổ họng nói: "A, tôi cũng không thành vấn đề. Tôi không cảm thấy quá mệt."
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười rất nhỏ của Chử Vân Hành: "A, vậy được rồi, cô cứ tới đi."
Triều Lộ cúp điện thoại. Cô cũng không bởi vì không có nghe đến trả lời dự tính mà thất vọng, ngược lại là có chút khẩn trương cùng hưng phấn không hiểu, ngay cả tần suất trái tim phốc phốc nhảy lên đều ít nhất nhanh gấp đôi so bình thường.
Còn có chính là, cô càng thêm xác nhận một sự kiện: làm học sinh của Chử Vân Hành, có một điểm thật hạnh phúc: ở trên lớp học, bọn họ có thể nghe được một giọng nói giàu mị lực, quyết không tới làm cho người ta buồn ngủ. Kia cũng không phải là chuyện râu ria… nhất là Triều Lộ nghĩ đến anh từng đề cập tên chương trình học này với cô: thực thể học, còn có lô-gic biện chứng gì đó. Cái kia đối với rất nhiều học sinh mà nói, không phải là khóa buồn tẻ thôi miên lại là cái gì?
Triều Lộ còn nhớ rõ lần đó ở nhà anh từng có đối thoại qua như vậy:
"Ha ha, cô không phải là cảm thấy người học triết học, dạy triết học là quái thai đấy chứ?"
"A? Không phải đâu nha, tôi chỉ là cảm thấy... Tôi là nói, tôi biết đây chắc đây là quan niệm sai, nhưng là, chỉ là sẽ cảm thấy, giáo sư triết học... hẳn là ông lão cao tuổi, ít nhất cũng là người trung niên..."
"Thứ nhất, tôi không phải là giáo sư, thứ hai, tôi thật sự là người trung niên, thứ ba... Một ngày nào đó có lẽ tôi sẽ biến thành một ông lõa, có lẽ lúc đó là lúc, tôi sẽ biến thành hình tượng chuẩn của giáo sư triết học trong miệng cô."
Cô nghĩ, Chử Vân Hành đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không thể biến thành bộ dáng hệ giáo sư triết học trong sự tưởng tượng của cô.
Vừa ra đến trước cửa, Triều Lộ cuối cùng nhìn bức hình cô chụp cho Chử Vân Hành, nghĩ lại lời nói bọn họ nói ngày hôm đó, mỉm cười đem ảnh chụp bỏ vào túi giấy, nhét vào túi xách của bản thân.
Lúc này đây, Chử Vân Hành chống gậy chống mở cửa cho cô. Bởi vậy cô cũng hơi thấy nhẹ nhõm chút, xem ra, thân thể của anh đã cơ bản khôi phục.
Cô làm cơm trưa cho anh, sau khi ăn xong, anh kiên trì muốn lúc cô rửa chén đứng bên cạnh cô: "Ít nhất tôi có thể phụ trách cầm chén lau khô bỏ vào quầy tủ."
Anh tuy rằng luôn luôn cho cô hình tượng bề ngoài ánh mặt trời hăng hái, nhưng ít ít nhiều nhiều cô cũng băn khoăn đến tâm tính của nhân sĩ bị tàn tật. Anh đã nói muốn giúp, nếu như cố ý cự tuyệt, ngược lại làm tổn thương lòng tự trọng của anh, vì thế cô tiếp nhận ý tốt của anh.
"Lúc anh ở một mình, cũng tự mình rửa chén sao?" Cô vừa đưa bát đĩa đã rửa sạch, vừa thuận miệng hỏi.
"Đương nhiên."
"À." Triều Lộ phát hiện vấn đề này kỳ thực không được tốt, hơi không chú ý, sẽ thấy nói thành sai, đến khi cô ý thức được điểm này, cô sẽ không nguyện lại tiếp tục hỏi.
Không nghĩ tới, Chử Vân Hành lại rất mẫn cảm: "Cô có phải muốn hỏi, tôi với một bàn tay, sao có thể rửa được?"
"Ừ." Triều Lộ thật quẫn.
Chử Vân Hành nhàn nhạt nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ là mở vòi nước, đổ nước rửa chén, từng cái từng cái chậm rãi rửa."
Giọng điệu của anh có chút đang nói giống như chuyện cười kinh điển kia: làm sao nhét voi vào tủ lạnh? Phân ba bước: bước đầu tiên, mở ra cửa tủ lạnh; bước thứ hai, đem voi bỏ vào; bước thứ ba, đem cánh cửa tủ lạnh đóng lại. Lúc nói chuyện cười, ngữ khí còn bình bình đạm đạm như vậy, chợt vừa nghe như là một câu trả lời cực kỳ nghiêm túc.
Mà câu trả lời này, vừa đúng phá giải xấu hổ của Triều Lộ. Bởi vì cô biết, cô đối với câu hỏi cô đặt cũng không để ý. Cô rõ ràng cố lấy dũng khí, hỏi: "Kỳ thực, tôi là suy nghĩ, tay phải của anh cầm gậy chống, nói vậy, không phải ngay cả tay phải cũng không thể rảnh rỗi sao?"
"Tôi có thể đứng thẳng rời khỏi gậy chống." Chử Vân Hành khi nói chuyện bắt tay dựa vào bồn rửa buông ra gậy: "sự phục hồi chức năng của tôi dù sao không phải là giả, cơ thể con người thật là kỳ diệu, trọng tâm cơ thể của tôi đã được điều chỉnh sang bên phải của tôi, bởi vậy tôi có thể chỉ trông vào nửa người liền đứng thật sự ổn. Trên thực tế, cho dù không có gậy chống tôi cũng có thể đi lên vài bước, chính là đi không xa, càng không đi nhanh được."
Anh thản nhiên đàm luận như vậy về thân thể tàn tật của mình, có thể làm tới trình độ nào, không thể làm tới trình độ nào, đều nói rõ ràng, cũng không khoe khoang, càng không hối tiếc. Nhắc tới phục hồi chức năng, Triều Lộ bỗng nhiên nhớ tới Lâm Thư Tiếu kia, liền nói: "Anh có một người bạn làm bác sĩ phục hồi chức năng giỏi."
"A, cô nói tới Thư Tiếu. Cô ấy là một người phục hồi chức năng ưu tú. Khi tôi đi nước Đức mới quen được với cô ấy. Lúc đó cô ấy còn thực tập tại một nhà trại an dưỡng phục hồi chức năng của nước Đức, tôi lại có gương mặt Trung Quốc, cho nên chậm rãi quen biết. Vào lúc đó, tình huống cơ thể của tôi so với lúc tôi tỉnh lại đã tiến bộ rất nhiều, thời gian đầu rèn luyện kia, mới là gian nan nhất."
Trên mặt Chử Vân Hành lộ ra biểu cảm ẩn nhẫn khó được. Triều Lộ cảm giác ra, sau lưng kia che dấu đau khổ. Mẹ từng đã nói qua, sau khi anh bị tai nạn nghiêm trọng thì hôn mê nhiều năm, khi tỉnh lại gặp cảnh còn người mất, thân thể lại gặp phải đau đớn nhất, nói vậy, đó là những ngày cực kỳ gian nan.
Rửa xong bát đũa, thu thập xong phòng bếp, Triều Lộ theo Chử Vân Hành đến phòng khách ngồi xuống. Cô nhớ tới ảnh chụp trong túi, liền mở ra khóa kéo, đem bức ảnh trong túi giấy nhỏ đưa cho anh.
Sau khi Chử Vân Hành từ trong túi giấy rút ra ảnh chụp thật kinh ngạc: "Cô làm sao có thể có ảnh chụp của tôi?"
Triều Lộ pha ngượng ngùng: "Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của anh liền chụp anh. Lúc đó, chỉ do..." Cô châm chước dùng từ nói "Tò mò" khẳng định không thích hợp, nói "Thưởng thức" lại sợ anh cảm thấy bản thân dối trá, suy nghĩ nửa ngày, cô mới nói: "Chỉ vì rất muốn đem hình ảnh đó ghi nhớ lại."
"Chẳng lẽ là dốc lòng đem ảnh chụp bảo tồn, để tương lai lúc yếu đuối tùy thời xem liếc mắt một cái?" Anh nhẹ nhàng nở nụ cười một chút.
Cô biết anh không có tức giận, cũng nở nụ cười theo: "Nếu tôi nói, tôi cảm thấy khi đó anh ở trên đường rất tốt đẹp, khiến cho tôi không nhịn được nâng máy ảnh lên chụp, anh nghe xong có phải vui vẻ một chút?"
Chử Vân Hành tươi cười càng sâu: "Tôi nghĩ tôi sẽ." Anh đỡ gậy chống đứng lên, đi quẹo vào phòng ngủ, Triều Lộ cũng theo bản năng theo đi phía sau anh. Thấy anh kéo ra ngăn kéo bàn học, xuất ra một quyển album ảnh, đặt ở trên mặt bàn, chỉ lật ba bốn trang liền đến trang trống không có ảnh chụp. Anh cẩn thận đem ảnh chụp của Triều Lộ chụp bỏ vào trong túi kính.
"Anh rất ít chụp ảnh." Triều Lộ thuận miệng cảm thán một câu.
"Trong nhà có rất nhiều, trên cơ bản đều đã là ảnh chụp đã cũ. Của bản thân tôi... cái cô cho tôi là bức duy nhất." Anh khép lại quyển album, cũng không nóng vội đem nó bỏ lại ngăn kéo. Lấy gậy chống, chuyển đến trên mép giường ngồi xuống: "Mấy năm gần đây, tôi đều rất ít chụp ảnh."
Khi anh nói lời này, giọng điệu thô thô vừa nghe vẫn cứ là đạm mà thong dong, Triều Lộ lại cảm giác ra một ít cảm xúc không tầm thường, đó là một loại rất sâu trốn tránh cùng bất đắc dĩ bị che giấu, ở chỗ sâu trong tâm linh của anh, đối với thân thể tàn tật của bản thân, cũng sẽ có lúc không cam lòng đối mặt.
Cô khổ sở thay anh, khổ sở đến nhịn không được dùng ngôn ngữ sứt sẹo mà tận lực an ủi anh: "Chử Vân Hành, anh có biết hay không bản thân anh thật ăn ảnh? Tôi loại người không hề kỹ xảo chụp ảnh tùy tùy tiện tiện chụp hình, đều có thể chụp anh đẹp trai như vậy. Về sau anh nhiều chụp ảnh chút đi, nếu không đến khi lớn tuổi, tóc trọc, da cũng nhăn lại, người cũng mập ra, lại hối hận lúc tuổi trẻ không chụp nhiều mấy tấm. Tương lai còn khoác lác với con cháu, khi còn trẻ bản thân mình đẹp trai thế nào, cũng có bằng có chứng."
Chử Vân Hành nhìn về phía cô, một đôi ánh đen láy như ngọc lưu ly mơ hồ tòa ra ánh sáng: "Lời nhắc nhở của quả thực rất đúng." Anh lại cúi đầu, lại khi nhấc lên, biểu cảm đã bình tĩnh như thường."Tôi thích ảnh cô chụp cho tôi, tôi trên đó, hình như thật sự không xấu xí như tôi nghĩ."
Triều Lộ vội vã reo lên: "Đương nhiên, anh nơi nào xấu xí?"
Chử Vân Hành nói: "Tôi đi liền xấu xí."
Triều Lộ biết rõ đây là lời thật, trong lòng lại có nỗi tức giận dâng lên từ đâu đó. Về phần nguyên nhân cùng đối tượng tức giận, cô hoàn toàn cũng không rõ. Chính là cảm thấy thật không chịu được. Cô nói không nên lời nói phản bác, rầu rĩ đứng ở bên giường đối diện với Chử Vân Hành, cũng không nhìn anh, cũng không tính toán tránh ra, chỉ cúi đầu không rên một tiếng.