Trầm Hương"Anh nói, anh muốn uống trà?" Triều Lộ quyết định tạm thời không đi: "Lá trà ở đâu?"
"Không cần lá trà, tôi mời cô uống thứ khác." Vừa nói, Chử Vân Hành vừa xoay xe lăn đi tới phòng khách, rồi khi trở về, trên đùi đặt một cái bình hình vuông, cũng không biết bên trong đựng cái gì. "Tôi đi chuẩn bị, xong xuôi tôi sẽ gọi cô sang giúp tôi bưng ra."
Một mình Triều Lộ ngồi ở phòng khách, cũng không biết những thứ Chử Vân Hành đang làm trong phòng bếp sẽ cho ra kết quả gì. Một lát sau, cô nghe thấy anh gọi tên cô, thì vội vàng đi vào. Anh bảo cô tìm hai chén trà nhỏ, dùng khay đựng, mang một cái ấm tử sa (đất sét sau khi nung có màu tím) đi sang phòng bếp.
Chử Vân Hành nói: "Còn phải chờ một chút."
Ấm trà mặc dù còn đang đậy nắp, Triều Lộ đã ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ tao nhã đặc biệt tràn ra, tản mạn ở trong phòng, nhẹ nhàng ngửi một chút cũng đã thấy hương thơm.
Lại một lúc sau, Chử Hành Vân nói: "Tôi nghĩ là được rồi."
Triều Lộ vội vàng giành bưng ấm nước trước mặt anh, rót nước vào trong hai cái chén. Chỉ thấy bên trong mảnh sứ trắng là nước trà màu vàng kim nhạt, Triều Lộ nhìn hồi lâu, cũng không biết đây là loại trà gì.
Vân Hành dường như nhìn ra sự tò mò cùng không hiểu của cô, rốt cuộc công bố đáp án về trà này: "Dạ dày của tôi không được tốt, vì vậy không nên uống trà xanh, đây là trầm hương, nghe nói có thể bảo dưỡng dạ dày, ôi, cũng không biết là thật hay giả. Chỉ là thỉnh thoảng tôi có uống, cảm thấy mùi thơm này rất tốt, vị cũng ôn nhuận nên liền thích nó. Có điều gần đây rất bận, cũng không có thừa tâm tư đi nghiên cứu ăn uống, đúng lúc có cô đến, nên muốn chia sẻ cùng cô. Cũng không biết cô có uống được không hay là không quen."
Triều Lộ chợt cảm thấy kiến thức của mình thật là nông cạn, cùng so sánh với người trước mặt, cô quả thực là cô gái nhà quê thô lỗ. Cô tất nhiên đã từng nghe qua trầm hương, nhưng lại chưa từng nghe thấy và cũng chưa từng nhìn thấy trà trầm hương, càng đừng nói đến là thưởng thức qua. Chóp mũi của cô bị mùi hương này vương vấn, làm cho cô càng muốn cảm nhận mùi vị của nó. Cô cúi đầu nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy hương thơm lưu lại ở răng, ở gò má, không khỏi khen: "Thật ngon." Cô cũng không nghĩ ra được từ nào tuyệt diệu hơn để hình dung, chỉ có thể thốt lên một câu ngon từ tận đáy lòng.
"Cũng có người uống không quen, may là cô thích." Chử Vân Hành nhìn thấy vậy cũng rất vui vẻ.
Không khí uống trà mặc dù hòa thuận, nhưng dù sao hai người cũng không quen, đề tài thích hợp nói chuyện cũng có hạn. Đúng lúc Vân Hành hỏi về công việc của Triều Lộ, sau khi cô nói tình hình thực tế, quyết định theo đề tài an toàn không liên quan nhiều đến việc riêng tư này mà nói chuyện phiếm:
"Tôi nghe nói anh từng du học ở Đức, như vậy, bây giờ đang dạy tiếng Đức ở Đại học sao?"
"Không phải, tôi học ở Đức là học về triết học, hiện tại cũng đang đảm nhiệm dạy triết học."
Triều Lộ có chút ngoài ý muốn, triết học, dĩ nhiên không phải là danh từ chưa từng nghe nói qua, nhưng lần này đúng là cũng chẳng thấy quen thuộc bao nhiêu. Triều Lộ cùng đại đa số mọi người đều giống nhau, cảm thấy nó đúng là tồn tại như một thứ "Hư vô mù mịt". Cô cũng bởi vì câu trả lời này của anh mà tăng thêm một phần tò mò: "Anh dạy cái gì vậy?"
"Chủ yếu là triết học của phương Tây hiện đại, thực thể học với lô-gic biện chứng."
Đó là những thứ gì? Thực thể học, lôgic... Những danh từ này cũng rất quen tai, chẳng qua dưới mắt Triều Lộ nó có vẻ vô cùng xa xôi. Dĩ nhiên, cô lại càng không biết lô-gic biện chứng có quan hệ gì hay khác nhau như thế nào với những loại lô-gic khác. Con người thường cảm thấy thần bí với những lĩnh vực mình không quen thuộc, Triều Lộ đột nhiên cảm thấy người trước mắt mình thật sự rất sâu xa khó hiểu, ánh mắt cũng không tự giác mơ mơ màng màng.
"Ha ha, cô không phải là cảm thấy người học triết học, dạy triết học là quái thai đấy chứ?" Chử Vân Hành xị mặt, mang theo vẻ mặt khoa trương nghiêm túc hỏi.
"A? Không phải đâu nha, tôi chỉ là cảm thấy... Tôi là nói, tôi biết đây chắc đây là quan niệm sai, nhưng là, chỉ là cảm thấy, giáo sư triết học... hẳn là ông lão cao tuổi, ít nhất cũng là người trung niên..."
Chử Vân Hành không nhịn được mà cười: "Thứ nhất, tôi không phải là giáo sư, thứ hai, tôi thật sự là người trung niên, thứ ba... Một ngày nào đó có lẽ tôi sẽ biến thành một ông lão, có lẽ lúc đó là lúc, tôi sẽ biến thành hình tượng chuẩn của giáo sư triết học trong miệng cô."
Triều Lộ vốn định nói tiếp cái gì đó, nhưng lại bị một trận tiếng điện thoại chuông cửa cắt đứt. Cô nhìn Chử Vân Hành, chỉ chỉ mình, ý tứ trong mắt hỏi anh là cô có ra mở cửa hay không, thấy anh gật gật đầu, cô đứng dậy đi về phía ống nghe điện thoại. Bạn đang đọc truyện tại website:
www.thichtruyen24h.com"Xin hỏi chị là...?"
Đối phương hiển nhiên là bị giọng nói xa lạ làm cho sửng sốt một chút, liền nghi ngờ hỏi ngược lại: "Chuông cửa trục trặc sao? Đây không phải là 702 à?"
"Không... Không phải vậy." Triều Lộ lại nghĩ, sợ rằng câu "Không" này của mình sẽ bị hiểu theo nghĩa khác, vội nói tiếp: "Thế này, tôi nói, cô không bấm sai chuông cửa, đây chính là Chử gia số 702."
"Triều Lộ, phiền cô đi xuống mở cửa." Chử Vân Hành nói: "Cô ấy là bạn của tôi."
Cửa phòng ngay lập tức mở ra, người ngoài cửa hiển nhiên ngơ ngác một lúc. Triều Lộ nhìn thấy cô ấy, ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn nhiều lắm, bởi vì cô ấy chính là cô gái đi cùng Chử Vân Hành trong "Mèo và dương cầm" kia. Hôm nay cô ấy vẫn tóc dài xõa ngang vai như vậy, mặc một bộ váy liền kiểu u màu đỏ thẫm, quần áo được cắt xén tinh xảo vòng quanh đường cong lung linh, đôi mắt đẹp làm cho thần thái cả khuôn mặt phấn khởi hẳn lên. Nhìn gần, cô ấy so sánh với hình tượng trong đầu Triều Lộ xuất chúng mê người hơn nhiều. Triều Lộ nhìn cô ấy, thế nhưng nhất thời đã quên chào hỏi. Cho nên hai người đứng ngây ngốc ở cửa.
"Thư Tiếu." Chử Vân Hành xoay xe lăn đi tới cạnh cửa, ngửa mặt lên chào hỏi: "Sao không báo trước đã tới rồi, nếu như anh không có ở nhà, không phải là em đi một chuyến tay không rồi sao?"
"Hmm" Cô gái gọi là "Thư Tiếu" kia đã tỉnh ngộ lại, đi về phía trước giậm chân một cái, đi vào trong phòng: "Ngày hôm qua nếu sau khi anh đi đến 25 km xong còn có đủ sức để đi ra ngoài đi dạo, thì bản thân em cũng phục anh, đã đi không được gì lại còn phải chịu thiệt thòi như vậy cũng nhận."
Triều Lộ ở ngoài nghe được, trong giọng nói trách cứ lại chứa đựng tình cảm thân thiết cùng lo lắng. Lại nghĩ, cô ấy vốn là bạn của Chử Vân Hành, còn mình hôm nay đến để làm thay việc của mẹ, lúc này lại còn đứng ngốc ở cửa, thật sự không phải là đạo tiếp khách, cho nên trước tiên vội vàng lui xuống một bên cửa, để cho Thư Tiếu có thể dễ dàng đi tới hơn, tiếp theo đi xuống phòng bếp, cầm cái cốc đi ra ngoài, rót một chén trà trầm hương bưng ra cho cô.
Thư Tiếu nhận lấy trà, nói cám ơn, lúc này mới như nhớ ra cái gì, khẽ hỏi: "Vân Hành, nhà anh mới đổi cô giúp việc sao?"
"Không phải." Anh nói: "Chỉ là bạn tới giúp thôi."
Thư Tiếu bưng chén trà, nhìn Triều Lộ một cái: "Nha." Thích thú cúi đầu nhấp một ngụm trà rồi lại nói: "Nếu không phải là em buồn chán lên mạng nói chuyện phiếm, vừa khéo nghe được tin tức “Bước chân vang dội”, còn có ảnh chụp đặc tả công lao vĩ đại của anh, em quả thực không thể tin được là anh có tham gia hoạt động như vậy. Anh muốn dâng hiến tình yêu, hay muốn khiêu chiến chính bản thân mình, anh cũng nên tự lượng sức rồi đi mới đúng! Bất luận là nhìn từ góc độ bạn bè của anh, hay là từ góc độ của một chuyên gia hồi phục sức khỏe, em cũng không đồng ý hành động điên cuồng này của anh."
Chử Vân Hành nói: "Em nói có lý. Thỉnh thoảng anh hơi bị - anh cũng không cần khiêu chiến giới hạn của bản thân mình, có đúng không? Lần này, thành thực mà nói, anh đi mệt muốn ૮ɦếƭ nhưng cũng rất thỏa nguyện, nhưng mà... có kinh nghiệm lần này cũng đủ rồi." Anh ôn nhu nói: "Em đừng lo lắng nhiều quá, nhìn anh đây không phải rất khỏe sao?"
"Khá lắm thằng quỷ!" Thư Tiếu reo lên: "Vận động mạnh như vậy, anh có thể chịu đựng được sao? Anh thành thật nói đi, từ tối hôm qua đến giờ, chân của anh, tay của anh có bị co giật hay không?"
"Sáng hôm nay trước khi rời giường cũng có, nhưng mà anh dựa vào phương pháp em dạy nên đã khống chế được tốt lắm."
"Ngày mai anh có phải lên lớp không?"
"Có."
"Phải đến trường học sao?"
"Tất nhiên."
"Mấy giờ kết thúc?"
"Sau hai giờ chiều sẽ không có tiết."
"Tốt lắm, xong việc anh nên biết phải làm như thế nào."
Chử Vân Hành giống như đứa trẻ nghe lời gật đầu nói: "Biết, anh sẽ đến chỗ em làm vật lý trị liệu."
"Như vậy mới phải." Trên mặt Thư Tiếu lộ ra thần sắc mãn nguyện: "Nhưng mà, nơi này mặc dù không có dụng cụ phục hồi sức khỏe chuyên nghiệp như ở bệnh viện, nhưng em cũng có thể dùng thủ pháp xoa Ϧóþ chuyên nghiệp của anh giúp anh giảm bớt mệt nhọc. Anh cũng không mong muốn ngày mai sau khi tới trường học sẽ bị co giật chứ?" Nói xong, liền đứng dậy muốn đẩy anh vào phòng ngủ.
"Chờ một chút Thư Tiếu, còn có khách của anh ở đây mà..." Chử Vân Hành đưa tay kéo phanh xuống: "Tối nay rồi hãy nói."
Triều Lộ thấy thế, vội nói: "Chử tiên sinh, nơi này cũng không cần đến tôi nữa, tôi xin từ biệt trước."
Chử Vân Hành quay xe lăn lại, mắt nhìn cô: "Được, thay tôi hỏi thăm mẹ của cô."
"Lần sau gặp lại." Cô vác cặp lên lưng, gật đầu lần lượt chào hai người trong phòng rồi mới rời đi.