Nửa Vòng Tròn - Chương 08

Tác giả: Hà Xử Thính Vũ

Bình Lặng
"Thế này thì yên tâm rồi."
Anh kín đáo cười, điều chỉnh tư thế ngồi ở trên xe lăn một chút, tay phải nhẹ nhàng đấm đấm chân, cánh tay trái tê dại cũng hơi mở rộng một chút. Triều Lộ nhìn ra được anh có chút mệt mỏi thì liền khuyên nhủ: "Chỗ này bây giờ sẽ nấu nướng, khói dầu rất nhiều, anh vào trong phòng chờ đi, cơm chín tôi sẽ gọi anh."
Chử Vân Hành nói: "Được, vậy trong này giao cho cô." Nói xong liền điều chỉnh xe lăn quay đầu lại.
"Anh... có thể một mình đi qua sao?" Triều Lộ do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi: "Ý của tôi là, anh dùng một tay có thể đẩy được xe lăn không?"
Chử Vân Hành linh hoạt đem xe lăn chuyển hướng về phía cô, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc bất mãn nào. Anh cúi đầu quay bánh xe hai vòng: "Nhìn thấy chưa? Xe lăn này của tôi được chế tạo đặc biệt, có hai lớp tay vòng. Cái vòng lớn phía ngoài kia tương ứng với tay phải, còn vòng nhỏ bên trong tương ứng là bánh xe bên trái của tôi, ở giữa có trụ truyền lực, cho nên tôi sử dụng rất thành thạo."
Khó trách anh ta chỉ dùng một tay đã thoải mái điều khiển được - Lúc này Triều Lộ mới hiểu được: "Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện rồi."
"Sao lại như vậy? Người bình thường tất nhiên sẽ không biết rõ về những thiết bị này." Anh hơi nhướng mày, tỏ vẻ không sao cả, Triều Lộ phát hiện, anh có một đôi lông mày rất đẹp, rất đen, rất đậm, có độ cong dứt khoát ở trên lông mày.
Một lần nữa anh khởi động xe lăn xoay người rời đi. Mặt sau của xe lăn rất thấp, lộ ra sống lưng thẳng tắp ôm trọn cái ót của anh. Chử Vân Hành vứt gậy chống đi, tuy là ngồi ở xe lăn, nhưng bởi vì không có đi lại tập tễnh làm trở ngại, lại lộ ra vẻ tuấn dật tiêu sái so với bình thường.
Nghe Hạ Nhụy Lan nói qua, Chử Vân Hành thích uống canh, vì vậy, trước lúc tới đây cô liền đặc biệt mua thêm cá chép bạc đầu ở chợ rau, chuyện đầu tiên lúc vào bếp là xử lý đầu cá, rán qua hai mặt, lại thêm nước vào nấu canh, sau đó mới bắt đầu lấy gạo, làm thức ăn, cuối cùng xào món ăn khác. Bận rộn cả một giờ, Triều Lộ đã chuẩn bị cơm tốt xong, mang canh cùng món ăn sang.
Chử Vân Hành không có ở trong phòng khách. Triều Lộ muốn đi vào phòng ngủ gọi anh. Lơ đãng cúi đầu lại thấy trên tạp dề vài giọt dầu mỡ đã bắn tung tóe sang quần áo, cô nhíu mày lại, theo bản năng, đem tạp dề cởi ra, treo lên nóc cửa phòng bếp, sau đó mở vòi nước rửa tay và mặt, lúc này mới đi gọi Chử Vân Hành.
Cửa vốn không đóng, nhưng cô vẫn gõ cửa.
Chử Vân Hành nửa đang nằm, phía sau anh có hai cái đệm thật to, trên đùi đắp thêm tấm chăn, ở trên giường của anh có một cái hộp nhỏ, bên trong đặt một cái máy tính bảng (Ipad).
"Có thể ăn được rồi." Cô nói.
Anh ngẩng đầu: "Được, cô đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ tới ngay."
Cô “Ừ” một tiếng rồi lui ra khỏi gian phòng. Suy nghĩ một chút, vẫn là đóng cửa cho anh.
Anh cũng không có kì kèo ở trong phòng lâu mà một lần nữa ngồi trên xe lăn đi tới phòng khách. Cho đến khi anh ngồi vào bên cạnh bàn ăn, thả tay ra khỏi phanh, Triều Lộ mới kéo ghế ra ngồi xuống.
Canh cùng cơm trước đó cô đã đổ vào trong chén, để ở trước mặt Chử Vân Hành. Anh uống trước một chén canh, liền khen ngon, làm cho Triều Lộ cực khổ cả ngày cảm thấy được an ủi.
Triều Lộ cũng uống một ngụm canh, vừa nếm cá hương thịt băm cùng đậu xào khoai tây sợi tự mình làm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không thể gọi là tay nghề cao, nhưng cuối cùng cũng không có mất mặt, cô cũng không hy vọng Chử Vân Hành chẳng qua là vì miễn cưỡng mới khen ngợi cô. Hơn nữa, từ đáy lòng, cô rất muốn làm một bữa cơm thật ngon cho anh ăn, không chỉ là bởi vì hôm nay cô tới là để làm việc thay mẹ, cũng bởi vì cô có thể hiểu được, cuộc sống một mình của anh rất khó có thể có một bữa ăn ngon trong sinh hoạt thường ngày, huống hồ anh vừa trải qua một phen mệt mỏi ngày hôm qua, thân thể cũng cần bổ sung thêm chất dinh dưỡng. Cô tới nhà anh, là thật lòng muốn giúp đỡ anh.
Triều Lộ từng hỏi qua mẹ, mỗi lần tới nhà của Chử Vân Hành phải làm những việc gì. Đến nơi này mới phát hiện thật ra chuyện cần cô sắp xếp ít ỏi đến đáng thương.
Phòng ốc trang hoàng rất mới, cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Phòng ngủ cùng phòng tiếp khách, thỉnh thoảng có vài cuốn sách hoặc mấy cái đệm dựa chất đống không được ngăn nắp lắm, lại cũng chỉ là dấu vết của những người đã từng ở lại thêm trong phòng, cũng không ngổn ngang đến bao nhiêu. Ngay cả phòng bếp bếp lò cũng không có dầu mỡ mấy. Trừ cửa sổ thủy tinh bị mờ, cũng ít thấy tro bụi.
Trong lòng Triều Lộ thán phục: Người đàn ông này thân thể bất tiện như vậy mà phòng của anh so với "khuê phòng" của mình còn sạch sẽ hơn. Bình thường cô tan ca về đến nhà cũng thường hay mệt ૮ɦếƭ đi, đồ đạc và gì đó thường xuyên xếp bừa bãi, lúc nào rảnh thì mới nghĩ đến việc thu dọn. Nhưng mà nếu như tới nhà của người khác để làm công, dĩ nhiên sẽ không tùy tiện theo ý mình giống như ở nhà. Vì vậy cô cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Sau khi rửa xong bát đũa, đầu tiên thu dọn phòng bếp vừa mới sử dụng, vừa lau sàn nhà phòng khách. Cô nhớ mẹ đã từng dặn dò rằng, mỗi tuần Chử Vân Hành đều phải thay đổi giường chiếu vật dụng một lần, liền hướng về anh đang ngồi phơi nắng ở sân thượng mà nói: "Phiền anh nói cho tôi biết ga giường và bao gối sạch sẽ lấy ở đâu."
"Ở trong ngăn kéo thứ nhất phía dưới tủ quần áo của tôi." Anh chuyển xe lăn đi theo sau cô, vào phòng ngủ, chỉ về tủ treo quần áo của mình: "Đã làm phiền cô."
"Không sao." Triều Lộ kéo ngăn kéo ra, bên trong có vài bộ vật dụng dành cho giường, cũng là vải màu trắng sáng thuần khiết, được xếp lại rất ngăn nắp. Cô tiện tay cầm một bộ đi ra ngoài, để vào một bên trên bàn sách, bắt tay vào mở vỏ chăn đang dùng trên giường kia ra.
Chử Vân Hành chuyển xe lăn đến bên cửa sổ, vịn mép giường tự mình đứng thẳng lên, đưa tay ra kéo cửa sổ: "Tôi cảm thấy, khi đổi lại ra giường và chăn đệm, mở cửa sổ thông gió thì thân thể sẽ khá hơn."
"Thật xin lỗi, tôi sơ ý, không nghĩ tới." Ý nghĩ ban đầu của Triều Lộ là nhìn anh mặc không nhiều đồ lắm, sợ anh ngại lạnh. Chỉ là, cô không quen giải thích với người khác, nên liền dứt khoát thừa nhận là mình sơ xuất. Bạn đang đọc truyện tại website: www.thichtruyen24h.com
"Không, tôi không sao, cùng lắm thì có thể đi ra ngoài. Nhưng cô đang ở trong đổi lại những thứ này, rất dễ hít phải bụi bặm, có lẽ còn có rác, sạn và gì đó.. " Anh ngượng ngùng nói: "Đại khái tôi là người có chút thích sạch sẽ đi.”
Triều Lộ nói: "Đâu có, anh nói không sai chút nào, cám ơn anh đã nhắc nhở."
Chử Vân Hành im lặng cười cười.
Trong phòng này phòng ngủ lớn đến không tính được, ước chừng mười hai mười ba thước vuông, như là sợ xe lăn như anh vướng đến hoạt động của cô, Chử Vân Hành lui tới cạnh cửa, lẳng lặng đứng yên nhìn tay chân cô nhanh chóng tháo ga giường, vỏ chăn, bao gối cũ ra, xếp thành một đống vứt trên sàn nhà.
Lúc Triều Lộ xoay người lại cầm ga giường sạch sẽ, thấy anh còn đợi ở trong phòng, bèn ôn nhu nói: "Anh không cần ở đây cùng tôi, coi như tôi đang làm thêm bình thường là được rồi. Bình thường như thế nào, bây giờ cứ như vậy đi, ngược lại tôi còn dễ chịu một chút."
"Giống như bình thường?" Chử Vân Hành hỏi.
"Đúng vậy."
Anh cười một chút, ngược lại tới gần cô một bước, tay phải cầm một góc ra giường trong tay cô: "Như vậy, ít nhất tôi còn có một tay để giúp đỡ. Lúc trước hai tay tôi còn tốt, cũng cảm thấy đổi lại ra giường nhất là sau khi đổi lại vỏ chăn, quả thực không đủ dùng, run run tháo loạn hồi lâu mới có thể làm tốt được. Cô không cần phải cảm thấy tôi đặc biệt ưu đãi hay gì đó đối với cô, trên thực tế, tôi coi việc này giống như một loại vận động để phục hồi sức khỏe thôi... Nào, lúc Dì Hạ tới, tôi cũng như vậy."
Triều Lộ nghĩ tới một từ - "Giúp một tay", đây thật đúng là "giúp một tay" không hơn không kém a! Nghĩ tới đây, khóe miệng cô lộ ra một nụ cười, chính cô còn hoàn toàn không biết. Ý tốt của anh, cô không có từ chối.
Triều Lộ lại một lần nữa rải ga giường, ôm lấy một đống vỏ chăn và ga trải giường trên mặt đất, đi vào phòng vệ sinh. Vừa rồi trước khi ăn cơm, cô đã đi vệ sinh, vì vậy mới biết máy giặt ở trong phòng vệ sinh. Thấy Chử Vân Hành vẫn đi theo mình, cô buồn cười nói: "Anh không phải là theo giúp tôi ấn nút máy giặt quần áo chứ?"
"Tất nhiên là không phải." Anh nói: "Tôi chỉ là muốn đi nhà cầu."
"Nha...." Triều Lộ quýnh lên. Sau khi sửa sang, khép lại máy giặt quần áo rồi vội đi ra ngoài.
Cô đã xem công trình vệ sinh, gạch trơn được lát trên sàn nhà, bên cạnh bồn rửa cùng bồn cầu đều có tay vịn, không có bồn tắm lớn, trong phòng chỉ có vòi hoa sen, bên trong bày một ghế dài trơn bóng. Nhưng cô vẫn có chút không yên lòng, vẫn trông coi ở cửa. Cho đến khi nghe thấy anh xoay tay cầm ở cửa, mới hấp tấp vội vàng đi xa ra mấy bước, quay vào phòng bếp, tiện tay tìm đống giẻ lau để lau bồn rửa.
"Lấy tính người hơi thích sạch sẽ như tôi để nhìn, cũng thấy đã sạch sẽ rồi."
Giọng nói của Chử Vân Hành ở phía sau vang lên, cô quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Nếu như anh đồng ý, tôi liền đi về trước."
"Nếu như cô có việc gấp... tôi sẽ không giữ cô, chẳng qua cô bận rộn nửa ngày rồi, tôi rất hy vọng cô có thể nghỉ ngơi một chút, tôi pha một bình trà ngon cho cô, chúng ta ngồi tâm sự. Cô xem, tôi thậm chí còn không biết tên cô."
"Tôi tên là Đổng Triều Lộ." Cô nói.
"Triều Lộ? Là Triều Lộ trong "sương mai sáng sớm" sao?"
"Đúng vậy." Cô khẽ nói: "Tôi sinh vào sáng sớm, cho nên ba mẹ tôi mới đặt cho tôi cái tên này. Có phải rất tầm thường không?"
"Không, vừa nghe đã cảm thấy có một loại cảm giác "trong suốt trong suốt", ừm, vừa không lạ, vừa tự nhiên lại vừa dễ dàng làm cho người ta nhớ kỹ."
"Chỉ là ý nghĩa không được tốt."
"Ý cô là chỉ \'ví dụ như sương mai mong manh, mặt trời lên sẽ tan biến sao?"
Tâm tình Triều Lộ trong chốc lát vắng lặng: "Còn có một câu, \'đời người như sương sớm, cuộc đời nhiều gian truân\'."
Vân Hành nghe theo một chút: "Ý này thật ra cũng không có gì là không tốt, trái lại với đạo lý đời người. Con người khi còn sống vốn là không lâu, chuyện buồn khổ không biết làm sao, cẩn thận xem xét rồi so sánh thì có lẽ ai cũng có nhiều chuyện hài lòng vui vẻ hơn. Đây cũng đại khái là bản năng của con người, chuyện đau khổ thì luôn luôn nhớ nhiều, mà chuyện vui vẻ sung sướng thì dễ dàng quên ngay trong chớp mắt. Phải biết rằng, "vĩnh viễn" cùng với con người vốn không liên quan quá nhiều, nắm được những gì đang có trong hiện tại, mới là chuyện quan trọng."
Triều Lộ nhìn anh, có chút cảm xúc gần như bị thuyết phục len lỏi trong lòng cô. Lúc cô phát hiện ánh mắt Chử Vân Hành mang theo tia sâu sắc nhìn về phía mình, cô mới ý thức được mình có hơi thất lễ nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, vội vàng dùng giọng điệu ra vẻ thoải mái nói: "thầy Chử, ngài cũng thật giống thấy giáo."
Anh nhìn thẳng vào cô: "Cô biết tôi là thầy giáo?"
"Nghe mẹ tôi nói." Tay Triều Lộ hạ xuống nhéo nhéo góc áo: "Lúc trước khi tôi tới đây, mẹ tôi đã nói với tôi một ít chuyện của anh."
"Như vậy thì ít nhất bà cũng nói cho cô tên của tôi phải không?"
"Ừ."
Khóe mắt của anh bởi vì anh tươi cười mà híp lại: "Đã như vậy, cũng đừng gọi tôi là "Chử tiên sinh" hoặc là "thầy Chử " nữa."
Cô không phải là người giỏi cùng người xa lạ làm thân quen nhanh chóng, nhưng là, thái độ hiền lành tự nhiên của anh cảm hóa cô, làm cho cô cảm thấy, nếu như cô vẫn còn duy trì khoảng cách lạnh nhạt nữa, ngược lại lộ ra vẻ rất kỳ lạ. Cho nên cô đến gần anh, đứng lại phía trước xe lăn của anh. "Được, Chử... Vân Hành." Chính cô cũng không kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, cũng đã đem tay phải đưa ra ngoài, trên mặt còn mang theo một chút băn khoăn cùng bất ổn không kịp giấu giếm: "Anh cũng có thể gọi tôi là Đổng Triều Lộ, hoặc là ... Triều Lộ."
Anh đưa tay phải ra, nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay của cô. Đó là một ngón tay thon dài cùng với xương khớp tay đều đặn, Triều Lộ cảm thấy, đây là bàn tay đàn ông đẹp nhất mà cô từng thấy. Cô không nhịn được len lén liếc bàn tay trái đang khẽ cuộn tròn đặt ở trên đùi anh, cũng cảm thấy nó không xấu xí, thậm chí, còn cảm thấy một vẻ đẹp yếu đuối làm cho người ta không nhịn được mà yêu thương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc