Làm thaySau khi hoạt động "Nghe cơn gió đi" kết thúc, Triều Lộ được xe công ty đưa về nhà. Đã hơn mười giờ, mẹ Hạ Nhụy Lan dường như đã ngủ.
Năm qua Triều Lộ rất ít khi xem tivi, lúc này sau khi tắm rửa xong ngược lại có thêm chút tinh thần, nhất thời không muốn ngủ, hơn nữa tóc không có khô hoàn toàn, liền bật TV lên. Đối với hiện tại đang chiếu chương trình gì, cô hoàn toàn không thèm để ý, chỉ tùy tiện nhìn xem Gi*t thời gian. Cô đem âm lượng giảm đến mức thấp nhất, trong tay cầm điều khiển từ xa, ánh mắt nhìn xem màn hình TV, tâm hồn lại không biết bay tới nơi nào.
Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ đột kích, cô ngáp một cái, xốc chăn lên chuẩn bị đi toilet, tắt TV rồi ngủ. Từ toilet đi ra, lại thấy trong phòng mẹ có tiếng kêu bị đè nén. Trong lòng cô quýnh lên, bất chấp gõ cửa đẩy cửa đi vào.
"Mẹ!" Mở đèn trong phòng lên, chỉ thấy Hạ Nhụy Lan cong thân mình nằm ở trong chăn, biểu cảm rất đau đớn. Bà nằm sấp trước cửa sổ, vươn tay sờ cái trán của bà, "Mẹ không thoải mái sao?"
"Không có, không có..." Hạ Nhụy Lan vươn một bàn tay, nắm tay cô, cũng có ý ngồi dậy. Triều Lộ một tay đỡ bà, một bàn tay thay bà điều chỉnh tốt gối đầu. Sau khi Hạ Nhụy Lan ngồi ổn, miễn cưỡng cười cười, " Hôm nay lúc thay bóng đèn phòng tắm, thắt lưng có đau một chút, cũng không có gì to tát. Con, nếu không con, lấy dầu hoa hồng xoa cho mẹ là được." Nói xong, thì chỉ chỉ vào ngăn tủ.
Triều Lộ tìm thấy dầu hoa hồng, cẩn thận xé miếng cao dán lúc trước Hạ Nhụy Lan tự dán, thay bà xoa Ϧóþ. "Mẹ, nếu sáng mai còn không thoải mái, con cùng mẹ đi gặp bác sĩ. Nói thật, cũng không biết thủ pháp của mình có đúng hay không, cũng không biết mẹ có bị thương nghiêm trọng hay không, con..."
"Mẹ nghĩ không nghiêm trọng lắm. Nhưng mà ngày mai có chuyện khiến mẹ lo lắng."
"Sao?"
"Ngày mai mẹ còn phải đi nhà người ta làm việc đấy. Bộ dạng này của mẹ... Mẹ cũng không gạt con cứng rắn chống đỡ - chỉ sợ là làm không được."
"Vậy cùng người ta nói nghỉ một ngày đi." Triều Lộ không nghĩ nhiều lắm. "Con vốn đã nói, con đã đi làm, mẹ cũng không cần vất vả như vậy, chúng ta tiết kiệm cũng đủ dùng, cũng không thiếu một phần tiền lương của mẹ, mẹ dứt khoát nghỉ việc đi."
"Con còn chưa lấy chồng, bất luận nhiều ít cũng được, mẹ cũng muốn thay con tích chút đồ cưới." Thấy Triều Lộ muốn phản bác bà, bà lại nói, "Tốt lắm, bỏ việc hay không bỏ việc, sau này sẽ nói. Chính là ngày mai mẹ không thể không đi."
Triều Lộ giật mình: "Là... người kia lần trước mẹ nói với con?"
"Chính là cậu ấy." Hạ Nhụy Lan gật đầu, "Cậu ấy mặc dù cũng có thói quen một mình, nhưng vẫn có chút việc cậu ấy không làm được. Chính là phương diện ăn uống, chỉ sợ cũng chỉ có thể ăn lung tung. Nếu bình thường, để cho cậu ấy về nhà, cùng bố cậu ấy chiếu cố cho một ngày, vậy cũng được, chỉ là mẹ nhìn thấy cậu ấy ngày mai cũng không có sức lực đi xa một chuyến. A đúng rồi, hôm nay cậu ấy cũng tham gia cái gì mà con nói là “Bước chân vang dội” đó, bằng không, vốn là thứ bảy mẹ mới cần tới chỗ cậu ấy, giờ đổi thành chủ nhật đi. Nếu cậu ấy biết đúng mực, sớm rời khỏi thì không sao, bằng không, đi một ngày như vậy, mẹ thật lo lắng ngày mai cậu ấy có thể xuống giường được hay không! Cũng thật không hiểu cậu ý làm gì biết mình không được, còn muốn cậy mạnh mà không lo bản thân như vậy, cũng khó trách chính cậu ấy, tự mình làm nên gạt ba cậu ấy, cũng chỉ vụng trộm nói cho mẹ biết để mẹ sửa lại thời gian đến chỗ cậu ấy." Dường như cảm thấy đề tài quá xa, Hạ Nhụy Lan dừng một chút, đem đề tài kéo lại, "Con nói, mẹ làm sao có thể yên tâm ngày mai để cậu ấy ở nhà một mình?"
Triều Lộ kéo ngăn kéo ra, đem dầu hoa hồng để vào, quay lưng về phía mẹ nói: "Thật sự không được, mẹ gọi cho anh ta cuộc điện thoại, để anh ta mặt khác tìm người chăm sóc một ngày. Anh ta... hẳn có bạn bè gì đó, nói không chừng... còn có bạn gái gì đó." Triều Lộ nhớ tới ngày đó ở trong "Mèo và dương cầm" nhìn thấy cô gái tóc xoăn. Nhìn anh ta cùng cô ta bộ dáng thân mật như vậy, nói là người yêu vô cùng có khả năng.
"Nếu cậu ấy có bạn gái, mẹ còn nhớ tới mà giới thiệu cho con sao?"
"Có lẽ khi đó không có, hiện tại nói không chừng là có... Sớm đã có, mẹ cũng không biết. Điều kiện của anh ta, kỳ thực cũng không tệ, tìm một bạn gái, cũng không khó khăn như vậy, có phải vậy không?" Triều Lộ ngồi lại ở trên mép giường, thấp giọng nói.
"Ai đứa nhỏ này liền có điểm thiệt là cậu ấy tàn tật, nếu không tàn tật...."
Triều Lộ nhớ tới rất nhiều hình ảnh, từ hôm ở "Mèo và dương cầm", cho tới hôm nay tại chỗ “Bước chân vang dội”, mỗi một lần đều là bộ dáng chân trái người kia bất lực tốn nửa vòng, thật chói mắt. Cô không khỏi bật thốt lên hỏi: "Là tự nhiên? Hay là về sau có ngoài ý muốn?"
"Phải nói là nghiệp chướng! Vốn đang là một đứa nhỏ êm đẹp thân thể lành lặn, thuận buồm xuôi gió sống đến hơn hai mươi tuổi, không nghĩ tới một trận tai nạn xe cộ khiến cậu ấy hôn mê đã nhiều năm. Mọi người đều cho rằng cả đời cậu ấy sẽ không tỉnh, cuối cùng ông trời mở mắt, để cậu ấy không ngủ mãi như vậy. Chỉ là khi cậu ấy bất tỉnh nhân sự vài năm kia, mẹ cậu ấy mất, bạn gái cũng bỏ đi cùng người ta rồi, khi tỉnh lại phát hiện thân thể thành cái dạng này, nghĩ lại cũng đủ làm cho người ta thương tâm. Đứa nhỏ này vừa muốn mạnh mẽ không chịu thua kém, lòng dạ lại rộng rãi. Không từ mà biệt, đơn độc làm hai chuyện - một là kéo thân mình như vậy đi Đức du học, vừa phục hồi thân thể học đến tốt nghiệp tiến sỹ, một chuyện nữa là cho đến bây giờ cậu ấy đối với bạn gái cũ cùng chồng của cô ta như là bạn tốt, phần dũng khí này, phần khí độ này, mấy người có được?"
Trong lòng Triều Lộ thầm phục ánh mắt mẹ nhìn người quả không sai. Chỉ là hiện tại thời gian đã tối muộn, cô nóng lòng muốn Hạ Nhụy Lan nghỉ ngơi, thấy Hạ Nhụy Lan đối vị ông chủ này khen không dứt, liền cười cắt lời nói: "Được rồi mẹ, cái khác không nói, ngày mai mẹ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, con thay mẹ đi."
Hạ Nhụy Lan đầu tiên là cả kinh: "Con? Con sao có thể..." Nói nửa câu, ánh mắt đột nhiên chuyển, ngữ điệu liền trở nên bình tĩnh lại, "Ừ, cũng chỉ có thể như vậy."
Triều Lộ đi tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới, cô ngay cả đối phương gọi là cái gì cũng đều không biết đâu! Đi nơi đó, dù sao cũng phải có cái xưng hô, ngày mai đến đó hỏi thì không quá lễ phép.
"Mẹ, tên anh ta là gì?"
"Tiểu Chử à." Trong giọng nói Hạ Nhụy Lan có chút ngái ngủ, qua vài giây mới phản ứng lại, "A a, bình thường mẹ hay quen gọi cậu ấy là Tiểu Chử, tên đầy đủ gọi là ... Chử Vân Hành."
Triều Lộ vốn muốn hỏi vài chữ kia, nói đến bên miệng lại nuốt vào. Cô không muốn Hạ Nhụy Lan cảm thấy, giống như cô thật để ý đến anh, sẽ rước lấy phỏng đoán vô vị. Còn nữa, ngày mai đi nơi đó, dù sao cũng gọi người ta một tiếng "Chử tiên sinh" là được.
Sáng sớm hôm sau, Triều Lộ cùng Hạ Nhụy Lan cùng nhau ăn điểm tâm. Đầu tiên Hạ Nhụy Lan muốn gọi cho Chử Vân Hành một cuộc điện thoại, nói với anh hôm nay con gái bà thay bà đi, Triều Lộ nghĩ nghĩ, khuyên bà trước tiên không cần gọi điện thoại. Hạ Nhụy Lan không biết cô là vì lí do gì, Triều Lộ nói: "Nghe mẹ hai lần nói đến anh ta, rốt cuộc con cảm thấy, nếu hiện tại gọi cuộc điện thoại này, không chừng anh ta sẽ ngại để con thay thế mẹ đi, cắn răng bản thân liền cậy mạnh chống đỡ. Giống như mẹ nói, ngày bình thường thì không có gì, trải qua ngày hôm qua vận động nhiều như vậy, bên người anh ta cần có người chăm sóc một chút."
Hạ Nhụy Lan nói: "Cũng là con cẩn thận. Con đến nơi đó, nếu cậu ấy muốn làm rõ lai lịch của con, con bảo cậu ấy gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ nói lại với cậu ta."
"Dạ."
Triều Lộ hơn mười giờ mới ra khỏi cửa. Bình thường mẹ cô cứ đến giờ cơm trưa thứ bảy hàng tuần sẽ đến chỗ ở Chử Vân Hành, làm xong cơm trưa cho anh, sau đó làm hai giờ việc nhà. Triều Lộ tuy rằng tự tin có thể ứng phó dù sao cũng không phải chưa từng làm việc vặt ở nhà người khác, dọc theo đường đi, cách nhà Chử Vân Hành càng ngày càng gần, tâm tình của cô cũng càng ngày càng khẩn trương, sợ bản thân vô ý một cái làm sụp chiêu bài của mẹ.
Nhà ở Chử Vân Hành cũng gần, chỉ cách có hai đường lớn. Nơi này cách nội thành rất xa, những năm gần đây có tàu điện ngầm, bởi vậy giao thông coi như tiện lợi. Triều Lộ trước đó theo lời mẹ, ở khu chợ gần đó mua chút đồ ăn, sau lại đi đến khu chung cư kia. Toàn bộ khu chung cư rất lớn, Triều Lộ theo tên tìm một hồi lâu mới tìm được. Ở dưới lầu nhấn chuông, đợi hai phút, cửa lớn có tiếng "cạch" mở khóa.
Triều Lộ nghĩ rằng, anh ta cũng không hỏi xem là ai, sẽ không sợ là người xấu đến sao? Với thân thể của anh, nếu bị tập kích thì đối phó như thế nào? Nghĩ đến vậy, nhưng người đã đi vào bên trong thang máy, cô ấn nút tầng 7.
Tòa nhà cũng không cao lắm, Chử Vân Hành cũng không ở quá cao. Triều Lộ thấy đèn kia sáng lên số "7", trong đầu không biết thế nào nảy sinh ý nghĩ lung tung: Nếu xảy ra việc gì, với anh mà nói, vẫn là ở thấp một chút, càng tiện chạy trốn hơn. Cho đến khi thang máy "đinh" một tiếng dừng lại mở cửa, cô mới hồi phục lại tinh thần, bỗng chốc vứt bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn, hít một hơi, đi đến trước cửa phòng 702 ấn chuông cửa.
Cửa mở rất nhanh, hiển nhiên người ở bên trong đã sớm canh ở cửa.
Triều Lộ thấy Chử Vân Hành hôm nay lại ngồi trên xe lăn, là biết ngày hôm qua anh mệt không nhẹ. Cô đương nhiêu biết trong phòng là Chử Vân Hành, Chử Vân Hành nhìn thấy cô cũng ngẩn ra. Triều Lộ nhìn ra nghi hoặc trên mặt anh, vội vàng muốn mở miệng giải thích thân phận bản thân. Chủ Vân Hành lúc này lại giống như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu cười nói: "A, cô là "hàng xóm" ngày hôm qua...?"
Triều Lộ nhớ tới ngày hôm qua lúc nghỉ ngơi, cảnh anh mời bản thân cùng Phương Uẩn Châu uống sữa. Khi đó anh từng cười gọi bọn họ là "hàng xóm", hiện tại hai chữ từ trong miệng anh, tăng thêm một phần thân thiết như bạn cũ gặp lại. Triều Lộ cảm giác bản thân không nên câu nệ như vừa rồi, đi theo cười nói: "Đúng vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại..."
"Vậy hôm nay cô là?" Chử Vân Hành tuy rằng còn chưa biết rõ mục đích cô đến đây, tay phải cũng là điều khiển bánh xe, nhường lối vào cửa.
Triều Lộ cũng quên khách sáo, trực tiếp đi đến cửa. "Xin chào, Chử tiên sinh! Thật ra, tôi là con gái của Hạ Nhụy Lan, hôm nay là tới thay bà. Hi vọng anh không cần để ý, mẹ tôi hôm nay thật sự không tới được, mới để tôi thay bà đi một lần, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc tốt."
"Dì Hạ không có việc gì đi?"
"Ngày hôm qua không cẩn thận bị đau thắt lưng, may mắn không có vấn đề gì lớn."
"A, vậy thì tốt." Chủ Vân Hành chỉ chỉ một cái ghế trong phòng, ý bảo Triều Lộ ngồi xuống. "Chẳng qua tôi có chút băn khoăn, nếu hai người nói trước với tôi một tiếng, thì sẽ không cần phiền toái cô tự mình đến đây một chuyến. Chờ thân thể dì Hạ khỏe lại, trễ vài ngày, thì cũng như nhau, nơi này của tôi cũng không có chuyện gì cần làm gấp."
Triều Lộ nói: "Chỉ biết anh sẽ nói như vậy, tôi mới không để mẹ tôi gọi điện thoại trước cho anh..."
"A?" Chử Vân Hành tiến xe lăn gần về phía cô, ngẩng đầu hứng thú nhìn cô.
Triều Lộ bỗng nhiên im lặng, trong lòng thất kinh may mắn trong lúc vô tình bị anh cắt ngang, bằng không suýt nữa nói ra khỏi miệng, đem lo lắng hôm qua anh “Bước chân vang dội” một ngày như vậy, đặc biệt cần phải có người chăm sóc nói ra. Nếu là như vậy, không phải thừa nhận việc mình biết ông chủ trước khi là "hàng xóm" ở trên hiện trường “Bước chân vang dội” sao? Cứ như vậy, nếu Chử Vân Hành lại suy nghĩ, không biết chừng sẽ nghi ngờ. Ở trong thế giới của Chử Vân Hành, bọn họ "chưa từng gặp mặt" trước “Bước chân vang dội”, hôm nay theo lý thuyết cũng vậy, cho đến khi anh mở cửa, bọn họ mới cùng nhau phát hiện "Thì ra anh(cô) là ngày hôm qua bèo nước gặp nhau là một người." Cô không nhất thiết nói với anh, bản thân đã từng là đối tượng sắp xếp xem mặt cho anh!
Chử Vân Hành trong lòng không nghi ngờ gì, cười cười còn nói: "Cô có thể đến, đương nhiên đối với tôi sẽ có trợ giúp rất lớn, cám ơn cô. A, như vậy... nói thật, tôi có chút đói bụng."
Gánh nặng trong lòng Triều Lộ liền được giải khai, cũng cười theo: "Tốt, tôi đi làm cơm."
Chử Vân Hành đi theo cô đến cửa phòng bếp, vừa nhìn cô nhặt rau, vừa nói: "Nói thật với tôi, trù nghệ của cô thế nào?"
"Tôi cảm thấy... tạm được." Triều Lộ nói, "Còn được quyết định dựa trên tiêu chuẩn đối với đồ ăn của anh, còn có, anh có kiêng ăn không?"
Triều Lộ nói xong, chỉ thấy khóe môi Chử Vân Hành như có như không nhếch lên, nở nụ cười một chút. Tiếp nghe anh nói: "Cô trả lời thật chặt chẽ."
"Như vậy, tiêu chuẩn của anh là?"
"So với đồ ăn căn tin hoặc là bản thân tôi nấu mỳ ngon hơn một chút."Giọng điệu của anh không giống như là đùa. "Thuận tiện nói một câu, tôi cơ bản không kiêng ăn."
Triều Lộ nghe xong không biết vì sao nhịn không được nở nụ cười: "Tiêu chuẩn này không tính là quá cao."