Hư KhôngThứ hai đi làm, Triều Lộ cũng như bình thường mở Outlook [1], thư mới có khoảng năm sáu cái, nhìn tên thư phần lớn là vụn vặt. Triều Lộ ấn mở từng thư, rốt cuộc có một thư khiến cô chú ý...
[1] Outlook là hệ thống quản lý mail cá nhân của Microsoft. Tiền thân của nó chính là hotmail. Sắp tới tất cả hotmail sẽ được nâng cấp lên làm Outlook. Có thể coi Outlook là một trang cá nhân.
Đây là một thư chào đón đồng nghiệp mới gia nhập công ty. Góc trái là bản tiếng anh đồng nghiệp mới tự giới thiệu về mình, mà bên phải là ảnh chụp của một gương mặt quen thuộc - Phương Uẩn Châu. Chức vị của anh là tổng giám đốc kinh doanh khu vực Trung Quốc.
Vốn vị trí tổng giám đốc kinh doanh là người Thụy Sĩ, từ tổng bộ phái đến Trung Quốc. Hiện tại, tổng bộ triệu hồi anh ta về công ty, khu Trung Quốc vẫn còn chỗ trống. Triều Lộ nhớ lại, trước khi nhận được thư này, cũng từng nghe mấy người tin tức linh thông trong công ty nói qua, tổng giám đốc lần này tới là từ công ty bên Singapore điều sang, là một người Hoa. Từ khi sau tốt nghiệp cấp ba, Phương Uẩn Châu đã theo ba mẹ di dân sang Singapore, điều này cô biết, chỉ là vạn lần không nghĩ lại khéo như vậy, biển người mênh ௱ôЛƓ, bọn họ không chỉ gặp lại ở hội bạn học, còn thể vào cùng một công ty
Càng "khéo" là, Triều Lộ còn được thông báo tuyển dụng chức vị thư ký cho tổng giám đốc kinh doanh mới. Vốn vị trí này cũng không trống, khoảng thời gian trước, thư ký Grace của tổng giám đốc kinh doanh kết hôn, gia cảnh nhà trai có chút giàu có, cô cũng vui vẻ làm trách nhiệm của người vợ giúp chồng dạy con, cô cũng viết đơn xin từ chức gửi công ty, hơn nữa đáp ứng sẽ vẫn đi làm cho đến khi công ty tuyển được người mới thì thôi. Tổng giám đốc kinh doanh gốc đã bay về nước, nên cũng không quá để ý việc này, ý tưởng HR là thông báo tuyển dụng đồng thời cả bên ngoài lẫn nội bộ, chọn ra hai ba người, đợi tân tổng giám đốc tự mình xem xét rồi quyết định.
Đối với Triều Lộ, dù có nhiều hồ sơ lí lịch của nhân viên tham gia, cũng may mắn không bị loại, không những thế hồ sơ của cô còn được giữ lại để xét tuyển.
Triều Lộ đóng thư, đứng dậy đi pha cà phê. Sáng sớm, phòng trà nước rất náo nhiệt. Pha nhà, pha cà phê, người nhiều hơn bất cứ chỗ nào. Ba bàn cà phê phía trước đều có người, Triều Lộ đợi một lát mới tới lượt. Nội dung tán gẫu của mấy đồng nghiệp bay vào trong lỗ tai cô.
"Tổng giám đốc kinh doanh Tony Fang mới được bổ nhiệm nhìn qua rất trẻ, tôi thấy, cũng không quá hai mươi tám tuổi, có lẽ, chỉ có hai mươi lăm tuổi!" Người nói chuyện tên tiếng Anh là Emma, nhân viên kì cựu của phòng hành chính, bộ dáng chưa đến ba mươi tuổi, đến công ty đã được sáu năm. Con người có chút điềm đạm, nói có chút nhiều, nhưng cũng không phải người đặt điều đưa chuyện, chỉ nói những chuyện bát quái không liên quan. Cô ta nhấp chút cà phê, ngồi đối diện là một cô gái cao ráo đè thấp giọng nói: "Cathy, lần này cô được tuyển làm thư ký của anh ta, đúng là có diễm phúc."
"Lời này nói còn sớm." Cathy nói xong, cảnh giác liếc mắt nhìn quanh mình một cái. Ánh mắt liếc qua người Triều Lộ không để lại dấu vết.
Kỳ thực Triều Lộ cũng không nghe rõ câu nói phía sau của Emma, nhưng bị Cathy nhìn bằng ánh mắt như vậy có chút lúng túng. Cô cũng không có hứng thú đoán mò cái gì, thấy cà phê đã đổ đầy cốc sứ, cầm nhanh chiếc cốc rời khỏi phòng trà nước.
Ngày hôm sau, một vòng phỏng vấn cuối cùng được tiến hành ngay tại văn phòng tổng giám đốc. Hôm trước Phương Uẩn Châu cũng đã gặp mặt Triều Lộ. Biểu hiện của hai người giống như mới gặp. Trừ Cathy cùng Triều Lộ, còn có một người được tuyển từ bên ngoài vào. Triều Lộ là người cuối cùng được kêu tên tiến vào văn phòng.
Gian văn phòng này không phải là lần đầu Triều Lộ tiến vào, lúc trước khi còn là nhân viên lễ tân, cô được giao nhiệm vụ đưa tới một ít thư từ. Bố trí bên trong cơ bản không có thay đổi, chỉ có một chút chi tiết như trên bàn có một bồn hoa nhỏ cùng cốc nước nói rằng chủ nhân mới đã đến. Phương Uẩn Châu vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở vị trí ông chủ.
"Mời ngồi."
Triều Lộ ngồi xuống đối diện với anh ta.
"Thời gian quý giá, tôi lời ít ý nhiều hỏi một vấn đề…"
Triều Lộ nâng mắt lên nhìn thẳng anh ta, bộ dáng kính cẩn rửa tai lắng nghe.
Phương Uẩn Châu nói: "Nếu, lần này em được tuyển làm thư ký của tôi, em sẽ thản nhiên nhận chức vị này sao?"
Triều Lộ lược sửng sốt, lập tức cười cười: "Đương nhiên."
Phương Uẩn Châu vuốt vuốt 乃út ký tên trong tay, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ đến em sẽ có chút chần chờ cơ đấy."
"Nói về tư, là tôi chủ động tham gia tuyển dụng lần này, có thể được chọn, tôi cảm thấy thật may mắn vì đạt được mong muốn còn không kịp, vì sao phải chần chờ? Về công, tôi là nhân viên của công ty, vấn đề thuyên chuyển công tác là hợp lý, tôi cũng sẽ vui vẻ đồng ý. Hơn nữa, việc này đối với tiền đồ của tôi rất có lợi."
Trong mắt Phương Uẩn Châu hiện ra thần sắc tán thưởng. "Cùng tôi cộng sự em không sợ sẽ có điều gì không thoải mái phát sinh sao?"
"Nếu chỉ vì một chút không thoải mái mà trốn tránh, chỉ sợ một năm tôi đã đổi tới mười hai công ty. Hơn nữa...." cô do dự một chút, nhưng vẫn nói ra, "Nếu chúng ta thật sự không thể hợp tác tốt, đến khi đó, tôi có thể đi. Tôi nghĩ, khi tôi tìm công việc tiếp theo, trên bảng lý lịch xuất hiện chức vị "Thư ký tổng giám đốc kinh doanh", so với "lễ tân" thì có lực cạnh tranh nhiều hơn."
Phương Uẩn Châu buông 乃út, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc, một lát sau, anh ta nói: "Em rất có đầu óc, đây cũng là ưu thế của em. Mặc khác, tôi cũng muốn nói với em, tôi cũng sẽ không dựa vào một chút nguyên nhân cá nhân mà lạm dụng chức quyền. Tôi quyết định chọn em làm thư ký của tôi, thứ nhất là vì em đối với công ty có lòng trung thành, sau khi em tốt nghiệp đại học, cũng không có đổi qua nơi công tác khác, thành tích kiểm tra đánh giá hàng năm cũng rất tốt, thứ hai là ngoại ngữ, trường em học tuy không có danh tiếng, nhưng, em xuất thân từ hệ tiếng Anh, tiếng Anh cũng sẽ không quá kém, thứ ba là trước em là nhân viên lễ tân, cũng không... quá khó nhìn. Cho nên tôi tin tưởng em có thể đảm nhiệm được chức vụ mới, nên vui lòng đưa cơ hội này cho em."
Triều Lộ bỗng nhiên có chút cảm kích anh ta. Lúc trước khi biết cô được chọn làm thư ký mới, cô cũng không đặc biệt cảm tạ anh ta đề bạt, mà giờ khắc này, anh ta nói một tràng lý do chọn cô, lại khiến lòng cô ấm áp - cô biết, anh ta cố tình nói mấy câu có lý, nhưng cũng đủ khiến lòng cô an tâm.
Cô từ đáy lòng nói: "Cám ơn. Tôi sẽ cố gắng làm tốt."
Một tuần sau, tin tức Triều Lộ chính thức được thăng cấp làm thư ký của tổng giám đốc kinh doanh truyền khắp tổng công ty.
Từ đó về sau Cathy cùng Triều Lộ chạm mặt cũng có chút lịch sự, cũng có người hiểu chuyện đem chuyên Cathy ở phía sau lưng nói xấu cô truyền đến tai cô. Triều Lộ chỉ là cười cho cô.
Cô mới không thèm để ý.
Buổi tối thứ sáu Nhược Chi gọi điện thoại cho cô. Cũng không có hỏi nhiều, đã hỏi tới Phương Uẩn Châu, hỏi cô sau khi gặp anh ta ở hội bạn học có liên hệ cùng anh ta hay không. Triều Lộ đáp: Có, còn gặp mỗi ngày.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)"A! Triều Lộ, mình muốn gặp cậu!" Ở đầu dây bên điện thoại bên Nhược Chi nói.
Triều Lộ nghĩ dù sao buổi chiều thứ bảy cũng không có việc gì, liền hẹn 2 h gặp mặt. Còn địa điểm, Nhược Chi nói, ở gần nhà nàng mới phát hiện một quá cà phê rất lạ, tên là "Mèo và dương cầm", hỏi cô có muốn đi hay không.
Triều Lộ cảm thấy tên gọi này thật không tệ, thuận miệng hỏi câu: "Thật sự có mèo, cũng có đàn dương cầm?" Triều Lộ thích mèo.
"Có mà có mà."
"Được, vậy gặp ở đó."
Chỗ cũng không quá khó tìm. Quán là mới mở, diện tích không quá lớn, nhưng cũng không đến mức quá nhỏ. Cửa sổ bằng gỗ sát đất màu xanh biếc cùng rèm cửa ren màu trắng ngà đều sạch sẽ như mới. Dĩ nhiên, trước hết vẫn là Nhược Chi nói cho cô biết, thật sự có mèo và đàn dương cầm. Còn chưa có vào cửa cô đã thấy hai chú mèo, một chú nằm ngủ gà ngủ gật trên bàn gần cửa ra vào, một chú mèo híp mắt nằm bên cửa sổ sát đất mắt nhìn ra bên ngoài đánh giá người qua đường, dáng vẻ lười nhác coi thường mọi thứ quanh mình.
Nhược Chi còn chưa tới, gọi điện qua thì nói là tiểu gia hỏa trong nhà còn đang quấn lấy cô chưa ra ngoài được. Đứa bé còn nhỏ, vẫn thích bám người, Triều Lộ cũng hiểu, cũng để cô từ từ đi tới đó, không cần thấy ngại. Cô chọn một vị trí dựa vào cửa sổ ngồi xuống, bồi bàn đến tiếp đón, cô chọn một cốc Latte nóng.
Sau khi tiến vào cô phát hiện, thì ra trong quán còn có một lối đi khác, giống như còn lối đẫn đến một khu vườn nhỏ phía sau, có kèm theo hàng rào màu xanh, có một ít vị khách ngồi phơi nắng ở chỗ kia. Mà số lượng mèo không chỉ có hai chú, cô thấy có tới bốn năm chú. Mà đàn dương cầm trong truyền thuyết bày ở trong quán, đàn màu trắng, cùng cảnh vật xung quanh kết hợp hài hòa, cũng khiến cho toàn bộ quán cà phê có chút hơi thở nghệ thuật.
Nhược Chi càng sống cao rồi. Triều Lộ nhớ tới năm đó vì tiết kiệm tiền, mỗi lần đi chơi cả chai nước cũng tiếc không mua, trên lưng Chu Nhược Chi là một bình nước lọc lớn, nên không khỏi có chút cảm khái.
Trong tiệm có cung cấp sách miễn phí cho khách xem, Triều Lộ cũng tùy tay lấy trên giá sách một quyển album ảnh chụp, dùng để Gi*t thời gian. Xem không được bao lâu, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng đàn. Tiết tấu chậm nhẹ mê người, Triều Lộ đối với nhạc cổ điển không quá hiểu biết, nhưng bản nhạc này cô biết, là Schumann\'s Fantasia
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía vị trí đàn dương cầm. Ngay từ đầu cũng chỉ là tò mò theo bản năng, muốn liếc nhìn bộ dạng người đánh đàn một cái. Nhưng mà, nhìn qua một chút, liền phát hiện có chút "khác thường."
Trước đàn dương cầm có hai người một nam một nữ, cũng không phải dùng bốn tay để đàn, người con trai dùng tay phải đàn tông chính, còn cô gái dùng tay phải đàn hợp âm. Khó là phối hợp như vậy là vô cùng ăn ý, một khúc hoàn chỉnh như vậy lại là do đàn một tay.
Triều Lộ nhìn nhìn, càng nhìn càng cảm thấy người con trai đánh đàn quen mắt, đã thấy qua ở nơi nào, lại giống như không biết. Cho đến khi anh ta chống đàn đứng lên, cô mới đột nhiên nhớ lại, khó trách lại có cảm giác giống như từng quen biết này, người con trai này, không phải là người trong ảnh chụp ngày đó mẹ hưng phấn đưa cho cô xem sao?
Anh ta điều chỉnh tốt gậy chống, tập tễnh đi về phía chỗ ngồi tựa vào cửa sổ. Khi anh ta đánh đàn, là bộ dáng bình thản xinh đẹp, khi bước đi cũng là bộ dáng tập tễnh như vậy: tay phải đưa gậy chống lên, chân trái nương theo phần lực ở eo bước đi, đi một bước tốn nửa vòng, sau khi đứng vững chân phải lại tiến lên, theo sau là tay phải chống gậy, chân trái tiến trước, chân phải theo sau... Cứ lặp lại như thế, từng bước gian nan.
Rất nhanh, Triều Lộ phát hiện, không chỉ có chân trái, cổ tay cùng khủy tay trái của anh ta nhìn ở góc khuất cũng có chút khác thường, tuy là không quá rõ ràng. Cô nhất thời hiểu ra - vì sao anh ta chỉ dùng một tay đánh đàn.
Mẹ chỉ nói, anh ta hành động không quá tiện, mà trên thực tế, người này, thân thể bên trái, dường như là bất lực.
Trong lòng Triều Lộ có chút đau nhẹ. Lúc đó xem ảnh chụp, trong thời gian ngắn dĩ nhiên chỉ nghĩ tới đứng trên tâm tình của mình, giờ phút này một người xuất hiện rõ ràng trước mắt, không khỏi sinh ra cảm xúc tiếc hận.
Dường như anh ta cũng không để ý lê chân tàn tật đi thêm vài bước. Triều Lộ đoán lung tung, có thể anh ta cùng cô gái kia đều là khách quen của quán này, hơn nữa có vị trí quen thuộc. Thấy hai người bọn họ cách bản thân ngày càng gần, Triều Lộ không hiểu sao thấy khẩn trương.
May mắn, cuối cùng bọn họ dừng lại, còn có một bàn cách giữa Triều Lộ cùng bọn họ.
Cho đến khi cô gái ngồi xuống trước, chàng trai kia mới ngồi xuống theo. Động tác của anh ta có chút không phối hợp, cứ nhìn qua việc dè dặt cẩn trọng ngồi xuống kia một cái chớp mắt giống như mất đi thân thể mất đi lực khống chế. Anh ta thoáng điều chỉnh dáng ngồi một chút, để gậy chống dựa gọn vào cửa sổ.
Sau đó, anh ta hướng về phía cô gái đối diện nở nụ cười. Chỉ là mỉm cười thôi, lòng Triệu Lộ lại rung động một chút.
Cô phát hiện, trong nụ cười của anh ta không có chua sót, xấu hổ cùng che giấu, chỉ có ấm áp.
Bản thân Triều Lộ rất ít khi cười như vậy, trong trí nhớ, cô cũng rất ít nhìn thấy nụ cười như vậy.
Giống như có thể hòa tan dòng nước chảy dưới cửa sổ sát đất vào trong ánh nắng vàng.
Mà tiếng cười của cô gái trước mặt anh ta như chuông bạc, mái tóc uốn lọn được ngón tay thon dài xoắn lại, hết sức cuốn hút.