Tấm ảnhTriều Lộ tắm xong đi ra ngoài, thấy đèn ngoài cửa phòng tắm còn chưa có tắt, Hạ Nhụy Lan mẹ cô đứng ở giữa đường, giống như đang chờ cô đi ra.
"Sao mẹ còn chưa ngủ?" Lúc Triều Lộ về thì đã là đêm khuya, mẹ ngày thường không có việc gì là thói quen đi ngủ sớm, nếu nói trước kia là vì chờ cô, bây giờ còn không ngủ liền thấy kỳ quái. "Có chuyện gì sao ạ?" Triều Lộ thấy mẹ khác thường, thì trong lòng thấy sợ hãi.
"À... A, có việc cấp bách muốn nói với con." Hạ Nhụy Lan nói xong liền kéo con gái vào phòng của bà.
Triều Lộ không hiểu lắm.
"Nhìn người này xem, con cảm thấy có hài lòng không?" Hạ Nhụy Lan để con gái ngồi trên mép giường của mình, lại từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một bức ảnh, nhét vào tay cô.
Triều Lộ cũng không đón, chỉ liếc nhìn ảnh chụp một cái - là một anh chàng trẻ tuổi. Suy nghĩ của cô vừa chuyển, dần dần hiểu ý mẹ là muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình sao?
"Đứa nhỏ này là con trai của ông chủ mẹ. Con một, đã từng đi du học, hiện tại đang ở trường đại học làm giảng viên, mẹ cũng thường gặp, hòa đồng với mọi người, nhã nhặn lịch sự, vừa nhìn liền biết gia giáo tốt, điều kiện trong nhà cũng không tồi. A, mẹ cậu ấy đã qua đời mấy năm trước - đây cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất con gả đi cũng không có mâu thuẫn mẹ chồng, chỉ là sinh con, còn cần mẹ giúp đỡ! Con xem, nếu hợp ý, chủ nhật này sắp xếp các con gặp mặt được không?"
Triều Lộ căn bản không nhìn cẩn thận ảnh chụp, nghe thấy ý của mẹ, muốn sắp xếp xem mắt cho cô là vô cùng nghiêm túc, không khỏi cũng có vài phần nghiêm túc, nhận lấy ảnh chụp trong tay mẹ, bắt đầu tỉ mỉ xem xét.
Tuổi 25 là một bước ngoặt trong đời phụ nữ, mẹ cũng từng vài lần càm ràm lải nhải nói qua, hiện tại không tìm đối tượng, chỉ sợ đã muộn. Cô cũng không phản bác, lời của mẹ không phải không có đạo lý. Diện mạo xinh đẹp cùng tuổi trẻ là gia tài lớn nhất của phụ nữ. Đương nhiên, cũng có người nói đức hạnh cùng trí tuệ mới là vĩnh hằng. Triều Lộ đối với điều này chỉ giữ thái độ trung lập. Trên đời này, có phụ nữ tài cán lại có đức hạnh, thảm bại trước những mỹ nhân trẻ tuổi không thiếu. Cô không phải kiểu người thực dụng nhưng cũng không tỏ ra là dè bỉu hay khinh thường. Đương nhiên, cô cũng biết rõ diện mạo xinh đẹp của tuổi trẻ sẽ phai dần theo thời gian, nhất là khi cô đến tuổi này rồi, đối với việc sẽ già đi không khỏi có chút khủng hoảng.
Vì thế, cô cũng không phải một lần không nghĩ tới chung thân đại sự. Nhất là lúc cảm xúc tồi tệ, cô đặc biệt muốn có ai đó để dựa vào, có một bến đỗ, lòng cô đã khác khi là cô gái 20 tuổi thích phiêu bạt, cô cần có một nơi đáng tin cậy để dừng chân. Chỉ là... chuyện tình cảm cùng duyên phận vốn mơ hồ, "điều kiện khách quan" của cô cũng là vấn đề lớn, điều này trong lòng cô biết rõ, cũng bởi vì như thế, nên không muốn tốn nhiều tâm tư cho loại chuyện này. Trước mắt đã có đối tượng, cô cũng không mong sẽ có kết quả tốt, cũng ít nhiều kích thích lòng hiếu kỳ.
Chàng trai trong ảnh đang ngồi một mình trên ghế sofa, đang cúi đầu, một bàn tay đặt tùy ý trên đầu gối, tay kia thì cầm một quyển sách. Góc chụp không phải chính diện, mà là chụp nghiêng ba phần tư góc mặt. Tuy nhiên không thể hoàn toàn thấy rõ diện mạo, nhưng đoán chừng người này không vượt qua ba mươi tuổi, tóc ngắn gọn gàng, cũng không có nhuộm màu, không có tóc mái, lộ ra vầng trán rộng. Lông mày hơi dày, đó chỉ là đỉnh lông mày, vì cúi đầu nên không nhìn rõ ánh mắt, nhưng thấy được trên mí mắt là hàng mi xinh đẹp dài và cong. Lúc chụp bức ảnh này, anh ta giống như hồn nhiên không biết, ánh mặt trời tà tà chiếu trên người anh, khiến cho ảnh chụp được phủ lên một tầng an bình mà ấm ấp. Ánh mặt trời kia đem những hại bụi nhỏ trôi nổi trong không khí chiếu rõ, mà Triều Lộ không biết vì sao lúc này lại liên tưởng đến hai chữ - "xuất trần."
"Ảnh chụp rất tự nhiên." Triều Lộ nhéo mặt mình, lấy lại tinh thần nói.
"Là ba cậu ấy chụp, lúc chụp, thằng bé này không biết, cho nên rất tự nhiên. Ông ba đã nghỉ hưu, không có thú vui gì, chỉ là thích chụp ảnh, trong nhà thiết bị chụp ảnh mua một đống. Tóm lại, nhà kia đều làm công tác văn hóa." Hạ Nhụy Lan hăng say giới thiệu.
Triều Lộ đem ảnh tùy tay để lên giường, hỏi: "Mẹ, không thấy kỳ lạ sao? Bản thân anh ta cùng điều kiện trong nhà anh ta tốt như vậy, dạng nàng dâu gì tìm không thấy, thế nào lại nghĩ đến con? Hay là mẹ tự quyết định?"
Ánh mắt Hạ Nhụy Lan đảo nhanh: "Thế nào... Làm sao có thể tự quyết định, đương nhiên nhà bọn họ cũng đồng ý, bằng không sao lại sắp xếp các con gặp mặt?"
Triều Lộ thấy ánh mắt mẹ mình lóe lên, nói chuyện cũng nói lắp, nghi ngờ càng sâu: "Mẹ, mẹ cũng nói là cuối cùng muốn gặp mặt, đến cùng là đối phương có vấn đề gì, vì sao lại tìm tới nhà chúng ta kết thân đây?"
Lúc trước Hạ Nhụy Lan khí thế hưng phấn giờ có ủ rũ, bà thở dài, nói: "Thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là... chỉ là thân thể không tốt lắm...A, cũng không phải có tật gì xấu, thân thể thật khỏe mạnh, chỉ là...hành động có chút không tiện."
Triều Lộ đột nhiên đứng lên, nét mặt không có vẻ ngoài ý muốn. Cô dụi dụi mắt, cười lạnh nói: "Con biết mà, bằng không sao có thể đến lượt con!"
"Triều Lộ ơi, con đừng trách mẹ nhiều chuyện. Mẹ cũng là chỉ vì muốn con có chỗ tốt mà thôi! Bản chất thằng bé này tốt lắm, gia cảnh cũng tốt, gia đình chúng ta như vậy, chúng ta còn mong gì khác? Cho dù có chút tàn tật, đối với cuộc sống cũng gây trở ngại không lớn, cậu ấy có thể một mình ở ngoại quốc sống nhiều năm, có thể thấy được là tự mình gánh vác được, con sẽ không quá vất vả. Quan trọng nhất là mẹ cùng thằng bé này ở chung một thời gian, mẹ thấy, thật sự là người tốt, cho nên mới..."
"Mẹ!" Triều Lộ lớn tiếng ngắt lời, "Bên ngoài người coi thường con còn chưa đủ nhiều sao, về nhà mẹ cũng muốn giẫm lên con sao? \'Gia đình chúng ta như vậy\' là loại gia đình như thế nào? Làm con gái trong nhà, con vẫn nghe lời! Mẹ có thể làm bất cứ cái gì, nhưng con sẽ tự mình tìm lấy một người tử tế để gả. Con không xứng cùng người tốt ở cùng nhau sao? Vì sao không được? Bởi vì con có một người ba ngồi tù vì tội ngộ sát sao? Ba đã ૮ɦếƭ! Đã ૮ɦếƭ rất nhiều năm! Con thì sao? Con lại nên gánh vác bóng ma này cả đời sao? Như thế vẫn còn chưa đủ, không chỉ như vậy, còn muốn con nửa đời trước vì ba ngồi tù mà bị người khinh thường, tuổi già bởi chồng là kẻ tàn phế mà tiếp tục bị người đời cười nhạo sao?"
"Triều Lộ, lời này có lẽ con không thích nghe, nhưng, trên thế giới con người rất thực tế..." Giọng nói Hạ Nhụy Lan có chút khàn khàn.
"Mẹ mẹ không cần phải nói", Triều Lộ đi đến cửa phòng mẹ mình, đã chuẩn bị đi ra ngoài, nghe mẹ dường như còn muốn khuyên bảo, thì chặn luôn lời của bà, "Con sao lại không biết đạo lý này." Nói xong, đẩy cửa đi ra.
Đèn trên hành lang vẫn chưa tắt. Triều Lộ cởi khăn tắm bọc lấy tóc ẩm, vắt nó trên giá khăn tắm. Nhìn vào chiếc gương treo bên cạnh, trong gương đôi mắt cô phiếm hồng, môi khô. Cô vặn mở vòi nước vốc nước hắt lên mặt, hít vào một hơi, ấn nút tắt đèn phía bên trái.