Nông cạnỞ trong khu vực hoàng kim của trung tâm thành phố, toàn cảnh thành phố mỗi ngày khi chạng vạng, lúc nào cũng là cảnh đoàn người di chuyển, xe cộ như nước, đèn đường như minh châu (ở đây là sáng rõ như viên minh châu), bầu trời thì màu đỏ hồng giống như một giải lụa màu. Bất kể chức vụ cao thấp thu nhập thế nào của người đi làm thì đều được gọi chung là "thành phần tri thức", đều từ trong những văn phòng cao ốc ùa ra, tuy nhiên chỉ trong phút chốc liền bị phân ra ba loại. - Có nhà riêng thì tiến vào gara, tiền lương cao một chút thì vào khu vực thuê xe, còn viên chức nhỏ tầng dưới chót hơn phân nửa lên tàu điện ngầm hoặc xe bus. Mọi người tuy rằng quần áo ngăn nắp giống như ban ngày, nhìn kỹ cũng lộ ra "dấu vết": caravat kéo xuống dưới, lớp make up cũng đã trôi phấn, túi mắt cùng nếp nhăn cũng trở nên rõ ràng... Mặc dù những người này từ trước đến nay luôn coi trọng vẻ bề ngoài, cũng trốn không thoát khỏi "ma trảo" của mệt mỏi, dù là ngày có mặt lạnh, có uy nghi hoặc tươi cười đến giờ phút này cũng buông lỏng - người người đều giống như rơi vào trong trạng thái thực vật, giống như không hít đủ không khí cùng không tắm đủ ánh nắng, mà trở nên phờ phạc ỉu xìu.
Đúng 6 h tối. Cũng giống như bình thường, Đổng Triều Lộ kiểm tra bàn làm việc của mình một lần cuối, sau khi xác định tất cả đã sắp xếp lại thỏa đáng, thì khoác thêm áo gió ôm ba lô chạy lấy người. Công ty của cô là một xí nghiệp tư nhân sản xuất gia cụ (dụng cụ gia đình), có trụ sở chính ở Bắc u. Công ty quy mô rất lớn, ở mấy chục quốc gia trên lục địa cũng đều có nhà máy cùng hệ thống bán hàng, mà công ty của cô chỉ là một xí nghiệp nhỏ trong một công ty lớn.
Đổng Triều Lộ đối với phần công tác này không có gì bất mãn. Chức vụ mặc dù nhỏ, trọng trách cũng nhẹ, huống chi công ty vẫn hoạt động tốt, phúc lợi phong phú, lương của cô so với chức vụ giống vậy ở công ty bình thường thì lương dường như cao gấp đôi, còn có, quan trọng nhất là, cô mới chỉ 25 tuổi, cơ hội cô thăng chức, còn có rất nhiều.
Triều Lộ đợi hai thang máy mới chen đi vào. Cô nhàm chán nhìn những chữ số tầng lầu vô nghĩa từ "18" xuống "1", cửa thang máy mở ra, cả đám người đi ra, lấy thẻ ra vào cửa, quét mở cổng. Sau khi đem thẻ ra vào cất vào túi, cô theo bản năng buộc lại tóc đã bị lỏng, nhưng lại do dự một giây, rồi đi về cửa hàng trang điểm ở chỗ rẽ đường lớn.
Như mọi ngày, cô vào thẳng thang máy xuống tầng hai của bến tàu điện ngầm về nhà. Hôm nay sở dĩ không giống, là vì cô cùng bạn tốt Nhược Chi đã nói, buổi tối phải đi tham gia gặp mặt các bạn học cấp ba.
Trong gương cô vẫn còn thật trẻ, da tốt lắm, cho dù không chút phấn son, cũng mịn màng trơn bóng. Xuất phát từ chức vụ cần, mỗi ngày cô mới phải trang điểm, trang điểm nhẹ nhàng, cũng chỉ là một loại lễ tiết. Cô nhìn vào gương, nhìn trái phải, trừ môi có chút nhợt nhạt, còn lại đều không có trở ngại gì.
Vươn tay, vòi nước tự động chảy ra nước ấm, cô để túi xách ở một bên, lấy tay vốc nước rửa mặt. Sau khi dùng khăn giấy lau đi bọt nước trên mặt, cô cảm thấy thần kinh cả người sảng khoái hẳn.
Cô không có trang điểm lại lần nữa, chỉ tùy tiện lấy kem dưỡng bôi lên mặt, sau đó liền đi ra khỏi phòng trang điểm.
Mới đi đến đường lớn, thì di động liền vang. Cô "A lô" một tiếng, chợt nghe thấy Chu Nhược Chi reo lên trong điện thoại: "Ở đâu vậy?"
"Cậu ở đâu vậy?" Cô hỏi lại.
"Ở cửa chính khu nhà cậu, cậu vừa ra khỏi cửa là có thể thấy, cậu nhận ra xe mình chứ?"
Quả nhiên, Triều Lộ vừa ra khỏi cửa liền thấy được chiếc Mazda của Nhược Chi. Cô cười cười với người trong xe, mở cửa xe ngồi vào.
Nhược Chi hôm nay mặc một bộ váy âu phục màu trắng sữa, đôi khuyên tai ngọc trai điểm màu trên ngọn tóc xoăn dài như ẩn như hiện, nổi bật lên vẻ đẹp của cô ấy, như một nàng 乃úp bê ngoại quốc trong cổ tích, vừa cao quý vừa đáng yêu. Nếu ngón tay áp út tay trái của cô không đeo chiếc nhẫn kim cương một carat (đơn vị đo của kim cương), mọi người căn bản không thể nghĩ được cô đã là bà mẹ của đứa trẻ bốn tuổi.
Nhược Chi một bên lái xe lại nói: "Sao cậu không trang điểm thật tốt?"
Triều Lộ nói: "Mình chỉ là một viên chức nhỏ, nếu quá rêu rao, cũng không ra cái giọng gì, thực lực kinh tế cũng có hạn. Nhưng mà thu nhập của mình cũng thoáng một chút, đi ra ngoài còn không đến mức mất mặt."
Nhược Chi nói: "Cậu cũng không phải không biết, những người này lớp chúng ta..."
Triều Lộ nở nụ cười: "Cậu a... Mình sớm đã nói, năm đó cũng chưa bồi dưỡng ra bao nhiêu tình cảm với đám bạn học cùng trường, hiện tại lấy đâu ra thân thiện? Chẳng lẽ lúc này còn có thể dưỡng ra cái gì mà tình cảm thắm thiết? Cậu lại chỉ muốn đi xem náo nhiệt."
"Cậu nói đúng, mình là \'càng muốn\' đi! Cậu cũng biết vì sao mình \'càng muốn\' đi mà!" Nhược Chỉ một bên điều khiển tay lái, vừa nói chuyện, trên tay dùng lực, giọng nói cũng có thêm vài phần trầm bổng. "Mình chính là càng muốn đi tranh cái này, để cho những người từng khinh thường mình ở bên cạnh hâm mộ ghen ghét ૮ɦếƭ đi!"
Triển Lộ nói: "Thế thì sao cậu cũng bắt cả mình đi."
Nhược Chi cười hì hì: "Cậu cũng thay mình nghĩ lại a, đối mặt một bàn đều là người đáng ghét, sao nuốt trôi cơm."
Triều Lộ lười biếng nói: "Ai, chỉ một lần này thôi, lần tới đừng tìm mình."
Nhược Chi thuận miệng hỏi: "Vì sao?"
Triều Lộ thoáng dựa lưng về phía ghế, nhìn mình trong gương chiếu hậu, hờ hững nói: "Chính là như lời cậu nói đó."
Nhược Chi nhớ lại vài giây sau mới phản ứng đi lại: "À à, ăn không ngon đi."
Triều Lộ hít một hơi thật sau: "Nhược Chi, hiện tại là lúc mình cảm thấy tốt nhất trong mười năm qua. Mình không muốn để bản thân đi nhớ lại những điều không tốt. Mình cũng không có tuổi trẻ gì đáng nhớ, nhưng may mắn mấy năm nay cũng đều đi qua. Mình đối với bạn học cũng không có thích hoặc chán ghét gì đó, chỉ là không muốn gặp - đơn giản không muốn gặp. Lại nói, mình cũng không giống cậu, gả cho gia đình tốt, làm thiếu phu nhân. Mình là dân đi làm không có gì đặc biệt, không có gì cùng bọn họ diễu võ dương oai, cho dù ngày sau phong thủy luân chuyển, chuyển tới bên mình, mình cũng vô tư \'chiếu cáo thiên hạ\', bản thân tự vui là được."
Phía trước có đèn đỏ, Nhược Chi dừng xe lại, quay đầu hỏi Triều Lộ: "Triều Lộ, cậu có phải cảm thấy mình là người vô cùng nhàm chán vô cùng nông cạn không?"
Triều Lộ lắc đầu thật sự chân thành, "Nói thật bản thân bạn tốt có thể lấy được mặt mũi, mình rất đắc ý." Cô thở dài, "Trên đời này, có mấy ai không nông cạn? Cậu cùng mình năm đó gặp gỡ vài người không nông cạn, nói không chừng cậu cũng sẽ không thể kéo mình ra khỏi cửa hôm nay, để diễn màn \'nông cạn\' này."
Đèn xanh bật sáng, Nhược Chi nhấn chân ga, hô to nói: "Cũng chỉ có Triều Lộ hiểu mình."
Địa điểm liên hoan ngay ở trung tâm thành phố, Nhược Chi chạy dọc theo con đường này, giao thông cũng coi như thông thoáng, không đến mười lăm phút liền đến mục tiêu. Lúc trước Triều Lộ cũng không có gặng hỏi mấy chi tiết đến vụ liên hoan này, như là tên nhà hàng, vị trí cụ thể, cô vẫn một mực không biết. Hiện tại xuống xe, cũng chỉ đành đi theo Nhược Chi.
Đó là một tòa cao ốc bách hóa. Đỗ xe ở gara, Triều Lộ đi theo Nhược Chi vào thang máy.
"Đến, chính là nơi này." Nhược Chi mang theo Triều Lộ ở lầu 8 đi hơn nửa vòng, cuối cùng cũng tìm được chỗ mà mọi người nói. Nhược Chi báo tên phòng, liền được nhân viên lễ tân đưa vào phòng.
"A, Chu Nhược Chi! Đổng Triều Lộ!" Có người đứng lên, vươn tay chào hỏi ý bảo các cô ngồi xuống.
"Tiêu ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ! Ha ha!" Nhược Chi đi về phía cô gái kia, cũng vươn tay, tự nhiên vỗ nhẹ lên trên bờ vai của cô ta, giống như các cô đã từng là bạn cũ nhiều năm không gặp.
Triều Lộ cũng gật đầu cười cười với Tiêu ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ, lại quay đầu về phía các vị cùng trường đang lắng nghe gật đầu thăm hỏi nói: "Thật lâu không gặp." Nhẹ nhàng kéo ghế dựa qua, ngồi xuống kề bên Nhược Chi.
Triều Lộ nhìn Nhược Chi, nghĩ rằng nếu nói mục đích hôm nay của Nhược Chi là náo động, vậy xem như đến là đúng rồi. Cô bé có khuôn mặt tú lệ kia, nhưng ăn mặc lại khó coi, chỉ có thể ngây ngô dựa vào học bổng của trường, đã biến thành một người ăn mặc trang phục hoa mỹ, là thiếu phu nhân giơ tay nhấc chân đều cao quý quyến rũ. Đẳng cấp của cô, khí thế của cô, gương mặt trang điểm tinh xảo của cô, kiểu tóc tao nhã, hai tay bảo dưỡng thật tốt, còn có chiếc nhẫn kim cương rực rỡ chói mắt... Tất cả trên người cô đều được khoe ra, không quên nhận hết ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người.
Cũng có người cùng Triều Lộ nói chuyện, cô cũng không mặn không nhạt trả lời. Có người khen cô, cô cũng khen người khác, có người hỏi cô tình hình gần đây, cô cũng ứng đối vài câu, cũng không nói láo nhưng cũng không nói cụ thể. Dần dần người cùng cô nói chuyện, phát hiện đề tài khó có thể tiến sâu, cũng nói ít đi. Nhưng điều này đối với Triều Lộ mà nói, cũng không sao cả.
Đồ ăn đã sớm được đưa bày lên, mọi người đều không có ᴆụng đũa, chỉ là uống một chút nước nước trà, Triều Lộ cùng Nhược Chi cho là còn có người chưa đến, cũng chưa gọi đồ ăn. Qua một hồi lâu có người hỏi: "Có cần để nhân viên phục vụ hâm nóng lại đồ ăn?"
"Đợi chút, mình gọi điện thoại cho Phương Uẩn Châu, hỏi một chút cậu ta đến chỗ nào rồi tính tiếp." Tiêu ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm số.
Nhược Chi nuốt nhanh ngụm trà trong miệng xuống, buông cốc xuống hỏi: "Ai, Cậu nói... Phương Uẩn Châu?" Nói xong, thì nghiêng đầu nhìn Triều Lộ.
Triều Lộ vẫn đang cầm chén trà, có chút ngẩn người. Bị Nhược Chi nhìn như vậy, liền hoàn hồn. Đưa chén trà lên bên môi, nhấp một ngụm nhỏ.
Tiêu ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ cúp điện thoại nói: "Không thì mọi người chờ một chút đi, người đã ở dưới rồi, sẽ lên đây nhanh thôi." Tiếp theo mặt mày lại hớn hở nói: "Không nghĩ tới có phải không? Năm đó cậu ta cùng cả nhà di dân sang Singapore, còn tưởng rằng không trở về đâu. Ai biết sao khéo như vậy, tuần trước mình có cơ hội gặp được cậu ta, hiện tại cậu ta ở cùng trong khu chung cư của mình, nói là lần này trở về thường trú do công ty cậu ta, mình liền đem chuyện bạn học tụ họp nói với cậu ta. Cậu ta liền đồng ý đến."
Di dân.. Thường trú... A, Triều Lộ cười khổ, Phương Uẩn Châu này, bất kể rời đi hay là trở về, đều khiến cho người ta thấy ngoài ý muốn như vậy.
Cửa bao phòng (ở đây là phòng riêng được thuê nhé) lại bị mở ra. Người đến đúng là Phương Uẩn Châu. Lúc này Triều Lộ muốn nói cô tuyệt đối không tò mò tình hình gần đây của anh ta là giả. Cô nhìn về phía anh ta, trong lòng so với khi nghe tin anh đến bình tĩnh hơn nhiều.
"Oa, Uẩn Châu, cậu vừa xuất hiện, đúng là được ông trời ưu ái, khí thế của kẻ thành công nha!" Có người đi tới, thân thiện ôm lấy bờ vai của anh ta.
Lời nói thật như thế - trong lòng Triều Lộ cũng đồng tình. Vài năm không thấy, anh ta không chỉ vẫn đẹp trai như trước, lại thêm phần nam tính uy nghi. Bả vai rộng hơn, vóc người cũng rất cao, giữa mày có chút tang thương - nhưng cũng không tính là già, chỉ càng thêm thành thục lãnh đạm. Vẫn khá tốt - cô cúi đầu uống ngụm trà. Cô cũng đã từng thấy ở trên Internet người khác miêu tả cảm giác gặp lại mối tình đầu, phát hiện bạn trai khi đó anh tuấn đẹp trai biến thành một ông chú râu ria bụng phệ, so với thế, lần gặp mặt hôm nay, còn không tính là quá tệ.
Đầu tiên Phương Uẩn Châu một phen "xin lỗi", nói rằng nguyên nhân do trên đường kẹt xe, hơn nữa thật sảng khoái ngồi ở trên ghế ở giữa bàn tự phạt ba cốc lớn. Vừa vặn chỗ nối hai bàn là chỗ trống, không đợi anh ta chọn vị trí ngồi xuống, chợt nghe thấy Tiêu ௱ôЛƓ ௱ôЛƓ đề nghị: "Phương Uẩn Châu, ngồi bàn này đi. Nói như thế nào, cũng là do cậu gặp được mình, mới có thể tới được lần tụ họp này."
Phương Uẩn Châu cười nói: "Nếu nói như vậy, mình đương nhiên là ngồi ở đây." Nói xong liền kéo ghế qua bàn này ngồi xuống.
Di động Triều Lộ đột nhiên vang lên.
Mọi người đều đang nói chuyện phiếm, cũng không có người chú ý về điểm động tĩnh này, chỉ có Uẩn Châu nhìn về phía cô. Triều Lộ cố ý làm như vẻ vô tình tránh được tầm mắt của anh ta, nghiêng thân theo ghế dựa sau lưng lấy di động trong túi ra. Di động có hiện có tin nhắn. Triều Lộ mở ra:
\'Uẩn Châu đến, cậu có ổn không?\'
Triều Lộ nghĩ nghĩ, nhắn lại nói: Ổn.
Cô biết, Nhược Chi đang lo lắng cho cô. Chỉ là, cô tin tưởng bản thân không có yếu ớt như vậy. Lại nói, thời gian đã đem tiếc nuối ngày xưa xóa nhòa. Cho dù những mất mát kia đã từng là độc dược ăn mòn tuổi xuân của cô, hiện tại cũng đã mất đi hiệu lực. Tự nhủ một chút, có lẽ trời sinh cô sẽ không biết cái gọi là nhiệt tình, đa tình, người thâm tình, cô lãnh đạm là từ trong xương. Từng, có lúc sự giận dữ ẩn trong cơ thể ôn nhu của cô đã từng bị Phương Uẩn Châu thấy qua, nhưng là từ thật lâu rồi, cũng đã dập tắt.
Dập tắt, ngay cả tàn tro cũng sẽ không còn, bởi vì tàn tro này cũng rất nhẹ, chỉ cần một cơn gió, có thể thổi bay sạch sẽ.