Một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ, bầu trời xanh trong không một gợn mây, ánh nắng luồn qua tán cây chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Kỷ Nghiêm, trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như có thứ gì lóe sáng. Tay trái anh ta chống lên đầu, nở nụ cười thảnh thơi nhàn nhã: “Đúng là ngốc, nhưng ngốc mới đáng yêu.”
Gió thổi khiến cho cánh cửa phòng họp kẽo kẹt rồi đóng lại.
Mãi một lúc lâu sau tôi mới nhớ ra rằng mình cần hít thở. Vừa rồi tim tôi như nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ vậy, nuốt nước bọt, tôi lắc mạnh đầu cho tỉnh táo — thứ cảm giác vừa nãy không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì.
Thấy mặt tôi đỏ bừng, Kỷ Nghiêm cười nói: “Giữ em lại bên cạnh mới không chuốc họa cho người khác, anh làm thế cũng là vì phục vụ toàn thể học sinh thôi.”
Tôi xoa иgự¢ lắc đầu cảm thán: con trai đẹp mã đúng là hàng nguy hiểm. Nhìn thì thanh tú ôn hòa vậy thôi chứ thực ra là một tên ác ma. Kỷ Nghiêm trước mặt chính là ví dụ trực tiếp nhất.
Thở than với ức chế thế thôi, chứ trước mặt Kỷ Nghiêm tôi đã học được một điều: đó chính là nhẫn nhịn. Hồi anh ta còn làm gia sư ở nhà tôi, trước chồng bài tập cao như núi, tôi nhịn; giờ ở hội học sinh, trở thành trợ lý sai vặt của anh ta, tôi cũng phải nhịn thôi.
May mà công việc của hội học sinh cũng không nhiều lắm, có lúc trúng những kì thi của trường, cuộc họp thường kỳ đều bị hủy. Nhưng cứ đến giờ tan học là tôi lại phải chỉnh lí phân loại cả đống giấy tờ tài liệu … một mình tôi phải làm cái việc này! Tôi đã phải hi sinh giờ nghỉ của mình chỉ vì một câu nói của Kỷ Nghiêm: “Chỉnh lí tài liệu của hội học sinh sẽ giúp ích cho người mới như em làm quen với công việc của hội.”
Vì thế, đối mặt với đống giấy tờ chất cao như núi này, tôi nhịn tiếp.
Buổi trưa, tôi phải không ngừng phân loại tài liệu rồi sắp xếp cho đến khi đói lả nằm vật ra bàn. Phải nhìn mớ chữ chi chít dày đặc quá lâu, tôi hoa hết cả mắt. Lảo đảo đứng dậy, chợt phát hiện ra có người đang đứng sau lưng khiến tôi sợ hết hồn.
Sau khi nhìn rõ người đó là ai, tâm trạng vốn không mấy tốt đẹp, cộng thêm cơn đói cồn cào, tôi cau có: “Sao lại là anh thế?” Chẳng lẽ hội phó hội học sinh ai cũng rỗi việc như Triển Tư Dương hay sao?
Triển Tư Dương liếc nhìn mớ giấy tờ tôi vừa sắp xếp, nheo mắt cười: “Những thứ này không phải là hồ sơ từ ba năm trước hay sao? Lôi cả ra thế này, chắc hội trưởng của chúng ta chăm sóc cho em không chu đáo lắm đây.”
Tôi trợn mắt nhìn trời: Ông trời ơi, đây là thời buổi gì vậy hả? Tôi không những là một trợ lý sai vặt mà còn trở thành đối tượng bị đả kích đến te tua nữa.
Học theo giọng điệu của anh ta, tôi châm chọc: “Đúng là chăm sóc chu đáo lắm ạ, chỉ còn thiếu nước bắt em lôi cả hồ sơ hồi mới thành lập trường ra nữa thôi.”
Triển Tư Dương bật cười khúc khích: “Chao ôi, vẫn còn sức nói đùa đấy thôi, xem ra hội trưởng vẫn còn nhẹ tay với em lắm.”
“Thế này mà nhẹ tay cái nỗi gì?” Tôi khóc ròng chỉ tay vào đống giấy tớ phía sau lưng, nhân tiện vỗ về một chút cho cái bụng mình lúc ấy đang phản kháng dữ dội vì đói.
Triển Tư Dương lắc đầu nói: “Có bao nhiêu người ưu tú hơn em muốn vào hội học sinh, anh chưa từng thấy ai vào hội rồi mà cả ngày cứ trưng bộ dạng dở sống dở ૮ɦếƭ như em cả.”
Tôi cãi: “Đó là bởi vì chức vụ của em đặc biệt! Anh cứ thử bị một tên biến thái như hội trưởng áp bức xem!”
Nếu đổi lại tôi là Triển Tư Dương, tôi cũng thích đi khắp nơi lạm dụng chức quyền lắm chứ, hoặc qua loa đại khái làm một chân cán sự, thỉnh thoảng rỗi hơi lộ diện một tí cho xong.
Triển Tư Dương dẩu môi: “Lúc đầu bảo em đi theo anh, em không nghe cơ.”
Tôi ngẩn người: “Làm sao em biết được anh có ý này chứ?”
“Được rồi, chức vụ này của em có cả tá nữ sinh tranh nhau còn không được ấy. Lần họp trước lúc hội trưởng chỉ định em làm trợ thủ của anh ấy, em không để ý là cả đám con gái ngồi dưới ai cũng nhìn em bằng ánh mắt tóe lửa à?”
Nghe anh ta nói vậy mà tôi rùng hết cả mình – tôi vốn định vào hội học sinh với mục đích mở rộng kết giao với những người bạn mới, giờ thì toi rồi, không ngờ lại thành ra nông nỗi thọ địch bốn bề thế này.
Triển Tư Dương mặc xác tôi đứng đó với tâm trạng lo nghĩ trùng trùng, anh ta xoa cằm ngẫm nghĩ: “Đám con gái muốn tiếp cận hội trưởng thường xuyên giở mấy trò cũ rích kiểu như vấp ngã trước mặt hội trưởng … em chả làm gì hết, thế mà hội trưởng hình như lại quan tâm đặc biệt đến em. Điền Thái Thái, em thật không đơn giản chút nào, anh đã coi nhẹ em rồi đấy.” Ánh nắng giữa trưa rọi vào trong mắt Triển Tư Dương làm hắt lên những ánh hào quang chói mắt, ánh mắt anh ta chứa đựng một vẻ hứng thú khó hình dung.
Bỗng dưng tôi nhớ đến chuyện chủ động hiến hôn khi chơi trò thử thách lòng dũng cảm, mặt tôi tức thì đỏ lựng lên. Gượng cười “ha ha” mấy tiếng — đúng là không đơn giản thật. Tôi chẳng thèm chơi trò vấp ngã mà xông thẳng lên lao vào vòng tay người ta. Tôi chợt nghĩ lẽ nào Kỷ Nghiêm cho rằng tôi cố tình giở chiêu “dục cầm cố túng” với anh ta nhỉ? Càng nghĩ càng nhức óc, tôi mặc kệ không thèm nghĩ nữa. Dù sao thì cũng đã hôn rồi … tôi chả có chút tơ tưởng gì về gã ác ma kia, ai thích thì cứ đến mà lấy.
Nheo mắt nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, tôi nói: “Có lẽ là tại vì em ngốc, chuyện gì cũng không hiểu nên anh ta mới yên tâm để em bên cạnh ngăn cản đám con gái kéo đến không ngớt kia.
Triển Tư Dương hơi khựng lại, mở miệng thốt lên: “Hội trưởng, sao anh vẫn còn chưa đi? Chiều nay anh không tham gia thi đấu sao?”
Nghe thế tôi vội vàng quay ngoắt lại, bắt gặp một đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Cơn gió trưa nhè nhẹ thổi qua tán cây tùng bách xanh biêng biếc, lá reo xào xạc yên bình. Cậu thiếu niên mặc đồng phục màu trắng toát hơi ngẩng đầu, đôi mắt sáng bừng sâu thẳm tĩnh lặng và trong veo như mặt nước hồ thu, vẻ lạnh lùng cứng rắn bị bầu không khí ấm áp buổi trưa làm dịu đi không ít. Thật lâu về sau, mỗi lần hồi tưởng lại giây phút ấy, tim tôi vẫn đập loạn lên như một chú hươu con hiếu động.
Kỷ Nghiêm tựa lưng lên cửa ra vào phòng tài liệu nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh đến xem Điền Thái Thái có lười biếng trốn việc hay không.”
Tôi dẩu môi – anh ta đúng là không bỏ lỡ bất kì một cơ hội ђàภђ ђạ tôi nào.
Lần này đến lượt Triển Tư Dương ù ù cạc cạc, anh ta nhìn tôi chăm chú, hỏi: “Thái Thái, rốt cuộc thì em và hội trưởng có quan hệ gì với nhau đấy?”
Đang định giải thích, tôi chợt phát hiện ra ánh mắt Kỷ Nghiêm bỗng lóe lên, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nín thở đáp mà không thèm suy nghĩ: “Hội … hội trưởng là thầy giáo của em, em chính là học trò cưng mà anh ấy tâm đắc nhất.”
Triển Tư Dương sửng sốt nhìn tôi không sao tin nổi, còn tôi thì ngốc nghếch quay sang ngó Kỷ Nghiêm.
Kỷ Nghiêm buông chiếc ba lô trên tay xuống rồi bước đến cạnh tôi, khóe miệng khẽ nhếch, chân mày thoáng dương lên: “Học trò cưng tâm đắc ư?” Ánh mắt Kỷ Nghiêm thoáng qua một cái nhìn kì lạ, có vẻ như tâm trạng vui vẻ lắm, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn còn không chịu buông tha cho tôi: “Sao, anh không đến nên em định chạy hả?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có đâu có, tuyệt đối không có chuyện đó đâu! Lời của hội trưởng chính là mệnh lệnh, em kiên quyết phục tùng, tuyệt đối không phản kháng.”
Trước mặt Kỷ Nghiêm tôi chẳng khác nào chuột phải mèo, còn là một con chuột nhắt cực kì nhát gan nữa chứ, đến dũng khí chạy trốn cũng không có nốt.
Kỷ Nghiêm gật đầu hài lòng trước biểu hiện của tôi, nói: “Biết thế là tốt.” Anh ta quay sang nheo mắt nhìn Triển Tư Dương, phất tay: “Cậu đi cùng tôi đến tham dự cuộc thi.”
Triển Tư Dương ngẩn người, chau mày hỏi: “Hội trưởng, ban đầu đã nói là em không cần đi còn gì? Với cả em đã chuẩn bị tí nào đâu ….”
Kỷ Nghiêm trực tiếp tảng lờ luôn lời anh chàng cự nự, xoay lưng xách ba lô, trầm giọng nói: “Tôi sẽ cho cậu năm phút chuẩn bị, năm phút sau gặp nhau ở cổng trường.”
Nhìn bóng lưng nghênh ngang bỏ đi của Kỷ Nghiêm, Triển Tư Dương chỉ còn biết khổ cười không ngớt.
Tuy không biết Triển Tư Dương đã đắc tội với Kỷ ác ma ở chỗ nào, nhưng nể mặt anh ta cũng bị ác ma đe dọa giống tôi, tôi thông cảm vỗ vai Triển Tư Dương, hảo tâm nhắc nhở: “Anh vẫn còn bốn phút ba mươi giây đấy.”
Triển Tư Dương bi phẫn nhìn tôi, bỏ chạy ra ngoài với vẻ mặt buồn như chó cắn.
Vốn tuân thủ nguyên tắc chuẩn mực đó là nhẫn nhịn đến cùng, tôi cứ tưởng rằng đời học sinh cấp ba của mình tuy không được đẹp đẽ như tưởng tượng nhưng ít nhất thì cũng có thể yên ổn trôi qua nếu như cố im hơi lặng tiếng. Nhưng rồi sau đó tôi đã phát hiện ra rằng, cái tôi cần nhịn nhất không phải là sự áp bức của Kỷ Nghiêm mà chính là sự bài xích của những người xung quanh.
Từ hồi làm tay sai của Kỷ Nghiêm, trong mắt những bạn học khác quan hệ của hai chúng tôi trở nên cực kì ám muội. Đám con gái thì ghen ăn tức ở, tụi con trai lại chỉ sợ bị hiểu nhầm, mọi người ai cũng tránh tôi như tránh dịch, vì thế mà mỗi khi tôi muốn tìm ai để thỉnh giáo này kia, những người đó đều bỏ chạy chối ૮ɦếƭ.
Sau khi bị cả đám cho hít khói, tôi đành ngậm ngùi ôm một đống tờ rơi ra ngồi nghỉ trước hòn giả sơn.
Nhìn chồng tờ rơi dày cả mét, tôi lại thầm rủa xả Kỷ Nghiêm một lượt từ đầu xuống chân.
Tôi mới chỉ không may lơ đãng có một tí trong lúc họp rồi bị anh ta bắt quả tang, thế mà anh ta đã liếc tôi một cái, dùng giọng điệu ra lệnh nghe tưởng nhẹ nhàng thoải mái nhưng thực ra là không được quyền từ chối nói: “Thái Thái, em đến thư viện mang số tờ rơi năm nay đến đây.”
“Dạ.” Tôi nhếch miệng.
Trong hội học sinh, tôi chỉ là một đứa sai vặt kèm thêm lao động chân tay miễn phí.
Nhìn bộ dạng miễn cưỡng không tình nguyện của tôi, Kỷ Nghiêm nói: “Hội học sinh chúng ta chỉ toàn những người làm việc trí óc, cần có người làm lao động chân tay …”
Tôi chỉ biết trợn mắt nhìn trời: Kỷ Nghiêm, đây mới là mục đích thực sự của việc anh gọi em vào hội học sinh đúng không?
Nhưng anh ta không hề nói cho tôi biết tờ rơi được đóng quyển in màu, lại còn nặng như thế này nữa.
Xung quanh lác đác có mấy người qua lại, nhưng chẳng ai có ý định đến giúp tôi.
Ôm đống tờ rơi cao ngất ngường gần che hết tầm mắt của mình, khi tôi đang cố gắng lê bước về phía trước thì chẳng may đâm phải một chiếc xe đạp. ૮ɦếƭ tiệt! Không biết đứa nào lại dựng xe ở giữa đường thế này! Xoạt… xoạt … Xoạt … Cả xấp tờ rơi vung vãi hết trên mặt đất, mà ૮ɦếƭ dở nhất là còn có mấy cuốn bị rơi xuống hồ sen bên cạnh hòn giả sơn.
Khi tôi thất thểu ôm một đống tờ rơi cũng tả tơi không kém vào trong phòng họp, ủy viên tuyên truyền lúc ấy cũng vừa mới phàn nàn: “Thư viện cách có mấy bước chân, sao giờ này vẫn chưa lấy được tờ rơi vậy?”
“Cậu tự đi lấy thử xem.” Tôi thấp giọng càu nhàu.
Tuy giọng nói của tôi rất khẽ nhưng vẫn bị Kỷ Nghiêm nghe thấy. Anh ta bước ra cửa chau mày nhìn mấy cuốn sổ tay bị ướt lem nhem hỏi: “Thế này là thế nào?”
Tôi cúi đầu hoảng hốt phân bua: “Vừa nãy bất cẩn đâm phải một cái xe đạp, có mấy cuốn rớt xuống hồ sen.”
Kỷ Nghiêm còn chưa kịp nói gì, cô nàng ủy viên tuyên truyền càu nhàu khi nãy đã the thé quát: “Cái gì? Rơi xuống hồ sen á? Có nhầm gì không đấy? Chúng tôi đang đợi để dùng đến chúng đây này.”
Câu nói của cô ta khiến tôi giận điên người, tôi đặt mạnh chồng tờ rơi lên trên bàn họp, nói: “Tôi không cố ý vứt xuống hồ!”
Cô nàng ủy viên tuyên truyền thấy tôi dám cãi lại mình thì lấy làm mất mặt lắm, lập tức nổi cơn tam bành chỉ vào tôi quát: “Nếu cô không làm được thì sao không nói sớm? Giờ cô cũng biết kêu ca phàn nàn rồi à? Đùn đẩy trách nhiệm sạch sành sanh, tôi thấy cô rõ ràng là cố ý.”
“Ý cô là tôi ăn no dửng mỡ không có việc gì làm hả?” Tâm trạng tôi cũng lập tức trở nên kích động.
Cô ta còn chưa kịp đáp trả thì đã nghe thấy một tiếng đập mạnh vang lên. Một cuốn sổ ướt mem bị ném xuống trước mặt cô nàng ủy viên nọ.
Phòng họp mới rồi còn xì xầm bàn tán, sau một tiếng đập bàn của Kỷ Nghiêm ai nấy liền thức thời ngậm miệng. Phòng họp lập tức khôi phục lại bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
Cô nàng ủy viên bị dọa cho sợ suýt khóc, mím nôi nói một câu: “Hội trưởng, anh làm gì ….”
Kỷ Nghiêm lạnh lùng liếc nhìn cô nàng ủy viên tuyên truyền, trầm giọng tuyên bố: “Cuộc họp hôm nay giải tán trước đã.” Rồi anh ta quay sang nhìn tôi, nói với tôi bằng giọng tức giận vô cùng: “Em đi theo anh.”
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã kéo tay lôi tôi ra khỏi phòng họp.
Đợi … đợi đã nào, tôi chẳng qua cũng chỉ mới làm ướt có mấy cuốn sổ tay, đâu nhất thiết phải lôi tôi đến chỗ vắng người để hủy thi diệt tích chứ?
Nhìn gã Kỷ Nghiêm đang lôi xềnh xệch tôi phía trước, lòng tôi chợt thấy ấm ức tột cùng. Sự ђàภђ ђạ của Kỷ Nghiêm, sự bài xích của những người khác, tất cả những chuyện này khiến tôi buồn ghê gớm.
Tôi không nên vào hội học sinh! Ngay từ đầu tôi đã biết mình không làm được.
Cúi đầu ảo não nhìn ngón chân mình, sau khi hít thật sâu mấy hơi, tôi đứng im không bước nữa: “Em không làm nữa đâu.”
Kỷ Nghiêm cũng dừng chân lại, anh ta quay người, vẻ mặt tối sầm đến mức không thể tối hơn: “Em nói cái gì cơ?”
Tôi cúi đầu lí nhí hệt như cô con dâu bị mẹ chồng bắt nạt: “Em nói là, em không làm nữa.”
Kỷ Nghiêm nói bằng giọng gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Em dám!”
Tôi thót cả tim, ba hồn bảy vía bị một câu nói đó của anh ta dọa cho bay mất chỉ còn lại một hồn ba vía. Hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập: “Hội trưởng đại nhân, em thấy hội học sinh không thích hợp với những đứa ngốc nghếch như em.” Giọng nói của tôi mỗi lúc một bé dần dưới ánh nhìn đe dọa của Kỷ Nghiêm.
иgự¢ tôi phập phồng dữ dội, anh ta ghé bên tai tôi lạnh lùng thả một câu: “Ngoại trừ bỏ chạy ra thì em còn biết làm gì nữa? Nếu thấy mình vô dùng thì ban đầu em đừng có vào hội học sinh! Nếu như đã đến rồi thì em đừng hòng bỏ đi.”
Hai tay tôi nắm chặt bên hông, không ngừng siết chặt rồi lại thả lỏng ra, cuối cùng mới thốt được một câu: “Em làm hỏng hết mọi chuyện rồi, hơn nữa bây giờ tất cả mọi người ai cũng ngứa mắt vì em, sau này em làm sao mà sống nổi trong hội học sinh kia chứ?”
Sau một hồi im lặng, giọng nói của Kỷ Nghiêm đã hòa hoãn lại: “Anh cũng không mong mỏi em cống hiến được gì cho hội học sinh.”
Tôi ngước lên nhìn, ù ù cạc cạc: “Vậy lúc nãy mắc mớ gì anh lại nổi khùng lên như thế? Có gì thì từ từ nói, cứ phải lôi em ra dạy dỗ mới được à?”
Kỷ Nghiêm liếc xéo tôi, ánh mắt hau háu nhìn lên cánh tay tôi.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, phát hiện ra cánh tay mình không ngờ lại bị trầy xước, đỏ bừng một mảng — chắc bị trầy ra lúc thò tay xuống hồ vớt mấy cuốn tờ rơi.
“Ai bảo em là anh định dạy dỗ em?” Giọng nói của Kỷ Nghiêm vang lên bên tai tôi, “Đi, lên phòng y tế với anh.”
Tim tôi dường như đang đập nhanh dồn dập, tôi nhìn vào mắt Kỷ Nghiêm, đến hít thở cũng không dám lớn tiếng chứ đừng nói đến chuyện cất lời.
“Chẳng lẽ anh tức giận vì em bị thương sao?”