Người gửi tin nhắn không phải ai khác mà chính là Trần Tử Dật, anh ta nói với tôi: “Thái Thái, chúc mừng em đã thi đỗ vào trường trung học trực thuộc.”
Kí ức lại hối hả ùa về.
Tính ra thì tôi và Trần Tử Dật chia tay nhau cũng sắp được nửa năm, kí ức cuối cùng chính là hôm anh ta và tôi cùng đi xem bộ phim điện ảnh mới nhất lúc bấy giờ “Harry Potter”. Trong rạp chiếu phim, tôi vỗ vai anh để anh quay sang nhìn tôi dùng miệng đỡ những hạt bắp rang bơ được tung lên không trung. Anh cười xoa đầu tôi, nhắc nhở: “Nhóc con ngốc nghếch, em khờ quá.”
Đôi môi đẹp của Trần Tử Dật khẽ nhếch lên, nụ cười vị tha và chiều chuộng .
Phòng chiếu tối om, ánh sáng le lói hắt lên mặt Trần Tử Dật, cách qua một bịch bắp rang bơ, ánh mắt anh dịu dàng tựa như mặt hồ tĩnh lặng. Cảm giác ấm áp chảy khắp người tôi như một dòng nước ấm êm.
Mọi thay đổi bắt đầu từ khi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên đột ngột.
Quên tắt máy khi xem phim trong rạp, Trần Tử Dật hiếm khi phạm phải lỗi này.
Tôi cứ tưởng anh chỉ nhất thời sơ suất, nhưng thực tế đã chứng minh, tôi sai mất rồi.
Anh đưa tay chặn ống nghe rồi nói với tôi: “Anh ra ngoài nghe điện một lát.” – Lòng tôi thoáng bất an – Trần Tử Dật chưa bao giờ tránh tôi khi nghe điện thoại. Tôi kéo áo anh trong vô thức, anh ngoái đầu nhìn tôi, nói khẽ: “Ngoan nào, đợi một lát anh sẽ trở lại ngay.”
Tôi không ngừng nhét bắp rang bơ vào miệng, nhìn theo bóng lưng Trần Tử Dật dần mất hút bên ngoài phòng chiếu.
Trần Tử Dật nói không sai chút nào, tôi khờ thật, khờ đến mức để anh ta đi mà không chút nghi ngờ. Hôm đó, đến tận khi phim chiếu hết mà vẫn không thấy anh ta quay lại, một mình tôi bị bỏ rơi trong phòng chiếu tôi om, lòng tôi lạnh ngắt. Cả thế giới của tôi chỉ còn lại dòng chữ trắng nhá sáng trên màn hình điện thoại: “Thái Thái, chúng ta chia tay đi. Anh xin lỗi, cô ấy đã trở về.”
Tôi cúi đầu, tóc mai chọc vào trong mắt đau đến mức tôi gần như rơi lệ. Bặm chặt môi, tôi cố ngăn mình khóc thành tiếng, thế mà nước mắt cuối cùng vẫn ứa ra, từng giọt từng giọt tuôn theo gò má rớt xuống thấm đẫm bịch bắp rang bơ.
Cả một tuần liền tôi không trông thấy bóng dáng Trần Tử Dật.
Đến khi gặp lại, anh ta áy náy nói với tôi: “Thái Thái, em là một cô gái tốt, nhưng anh yêu cô ấy, từ nhỏ đã yêu cô ấy rồi.”
Cô ấy là người bạn thanh mai trúc mã của anh ta, hai người lớn lên bên nhau từ bé. Anh yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại không đón nhận. Sau ngần ấy năm cãi vã rồi xích mích, cuối cùng cô ấy cũng đáp lại tình cảm của người vẫn luỗn đứng sau lưng lặng lẽ ủng hộ mình – bạn trai Trần Tử Dật của tôi.
Tình tiết mới nhàm chán làm sao, thế mà chính bản thân tôi lại là người trong cuộc.
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lật lên lất xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng vẫn không trả lời lại tin nhắn đó. Tôi nhắm mắt bấm nút tắt nguồn.
Có tiếng nói vang lên trong tim tôi: mình không buồn đâu, xem tử vi chòm sao đã nói là mình sắp có chuyện may mắn kia mà.
Thế là, với tâm trạng thấp thỏm bất an, tôi bước vào những ngày nóng nực nhất của kì nghỉ hè dài đằng đẵng.
Hôm anh chàng gia sư đến, tôi dậy từ sáng sớm để tác chiến bước đầu tiên trong kế hoạch của mình. Ấn tượng tốt đẹp ban đầu chính là mấu chốt để thành công.
Tiếng chuông cửa reo lên, mẹ tôi còn chưa kịp lên tiếng thì tôi đã tức tốc lao ra ngoài mở cửa, không quên vuốt lại tóc và nở nụ cười cực kì lễ phép.
Có tia nắng rọi thẳng vào mắt tôi, tôi nheo mắt.
Người ngoài cửa dường như hơi khựng lại, vẻ ngạc nhiên trong mắt thoảng qua rồi biến mất ngay, thần sắc lập tức trở lại bình thường, anh ta nhìn tôi mỉm cười thật khẽ.
Anh chàng trước mặt trông trắng trẻo thư sinh, sống mũi thẳng tắp, mặt mày sáng sủa. Ánh nắng mai vàng nhạt rọi vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta lấp lánh sáng như một dòng lốc xoáy, tôi bị cuốn hút ngay tức khắc. Chân mày anh ta hơi nhướn lên, bờ môi mỏng khẽ nhếch một cách vô thức thành nụ cười khiến trái tim tôi dồn nhịp. Anh ta chỉ cần lặng im đứng đó thôi cũng đủ toát lên vẻ ưu nhã khác hẳn người thường.
Trong đầu tôi chỉ có một cách hình dung duy nhất – một nụ cười làm điên đảo chúng sinh! Cái đó … nói thế nào nhỉ …? Cứ ngỡ như tiên trên trời, khiến tôi sửng sốt xém chút nữa thì trào máu mũi. Ngay khi hai mắt tôi sắp sáng bừng như đèn pha ô tô, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Sao, không định mời anh vào à?” Anh ta khẽ hất hàm, nhìn tôi bằng ánh mắt mê muội lòng người đến cực độ.
Một thiếu niên linh động tuấn tú dường này chẳng khác nào cơn gió mát hiếm hoi thổi qua ngày hè oi ả, khẽ khàng xua tan những đám mây trắng trên bầu trời xanh cao ✓út. Một nụ cười nhẹ như mây khói càng khiến khuôn mặt thêm vẻ điển trai, ánh sáng trong mắt anh ta rọi thẳng vào trái tim tôi cùng với ánh mặt trời, thế giới của tôi bừng nở ngàn hoa trong nháy mắt. Đây nào phải là con mọt sách xuất thân từ trường điểm chứ? Với tướng mạo này, có nhét vào đâu cũng trở thành cực phẩm trong chốn nhân gian!
“Mời vào! Mời vào! Chào anh, em là Điền Thái Thái. Anh là thầy dạy kèm mới đến đúng không ạ?” Tôi vội vàng nở nụ cười đon đả mời anh ta vào nhà.
Anh ta có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu rồi đi thẳng vào. Anh ta đi trước tôi, còn tôi thì bám theo sau, ánh mắt từ đầu đến cuối dừng lại ở trên tấm lưng thẳng tắp đó – thực ra thì trong đám nữ sinh, chiều cao của tôi cũng không tính là lùn, nhưng so với anh ta, tôi thấp hơn hẳn một cái đầu.
Anh gia sư mới đến có vẻ rất nhã nhặn và điềm đạm, tôi không khỏi mừng thầm. Còn nhớ tối qua mẹ tôi kể: anh gia sư này cực kì ưu tú, ngoan ngoãn, lại chín chắn, thành tích tốt nữa, đoạt giải nhất Olympic vật lý toàn quốc, học ở trường trực thuộc phải nói là một mạch trơn tru.”
Giờ nghĩ lại, có một người không bới đâu ra được một tí khuyết điểm này làm gia sư cho tôi quả là một chuyện tốt đép biết bao. Tôi thầm nhủ trong lòng: chỉ cần anh không chọc đến em thì dù có đi du lịch muộn hơn một chút cũng không phải là không thể.
Vừa vào phòng khách, bố tôi đã tươi cười ra đón: “Kỷ Nghiêm, cháu đến rồi à? Mau ngồi xuống đây, mau ngồi xuống.”
Đoạn bố quay sang bảo tôi: “Thái Thái, đây là con trai chú Kỷ, Kỷ Nghiêm, lớn hơn con một khóa. Mau gọi anh Kỷ Nghiêm đi.”
Tôi ngẩn người, vội cúi đầu chào: “Anh Kỷ Nghiêm, sau này mong anh chỉ bảo nhiều ạ.”
Khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên: “Không cần khách sáo đâu.” Giọng nói của anh ta cực kì khiêm tốn.
Bố tôi vỗ vai Kỷ Nghiêm nói: “Kỷ Nghiêm, sau này chuyện học hành của con bé nhà chú giao cả cho cháu đấy, cháu cứ quản thật nghiêm khắc vào cho chú.”
Kỷ Nghiêm mỉm cười liếc nhìn tôi: “Thực ra bên cạch việc học hành còn cần có thời gian giải lao đúng mực, phải vừa học vừa chơi ạ”
Nghe được câu này, tôi có cảm giác như trông thấy con đường nghỉ hè tươi sáng đang đợi chờ mình phía trước, lúc ấy tôi cảm động đến suýt khóc. Thấy chưa, một ông anh mới dịu dàng và chu đáo làm sao.
Mẹ tôi từ trong bếp đi ra chào hỏi, sau đó sai tôi: “Thái Thái, mau vào mang dưa hấu mẹ mới bổ ra mời thầy giáo đi chứ.”
Kỷ Nghiêm bước lên từ chối khéo: “Cô chú không cần khách sáo thế đâu ạ. Cháu muốn kiểm tra trình độ của Thái Thái trước.” Anh ta quay sang nhìn tôi cười: “Thái Thái, em không ngại đưa anh lên phòng em chứ?”
Sự cảm động vừa rồi lại được khuếch đại thêm trước vẻ lễ phép lịch sự của anh ta, tôi ngước nhìn lên Kỷ Nghiêm cao hơn mình một cái đầu, cảm thán: anh ta đúng là thiên nhân hạ phàm!
Hai mắt tôi biến thành hình ngôi sao, đưa anh ta lên phòng mình. Sau khi mở ra cánh cửa cuối cùng, tôi có chút ngại ngùng giới thiệu : “Đây là phòng em, mời anh vào.”
Kỷ Nghiêm bước vào nhìn quanh một lượt, mỉm cười khen ngợi: “Gọn gàng ngăn nắp ghê. Thái Thái, em cừ lắm.”
“Hi Hi” Được khen khiến tôi hơi chột dạ, tôi cười ngu ngơ hai tiếng mà trong lòng thì vui như mở hội. Không ngờ ông trời lại bạn cho tôi một anh gia sư tế nhị thế này, xem ra tôi chỉ cần lấy lòng anh ta thêm chút nữa, kỳ nghỉ hè này nhất định anh ta sẽ tha cho tôi một con đường thoát.
Ngoài cửa sổ, những tán lá cây xanh rì đung đưa xào xạc, in xuống những cái bóng lốm đốm trên nền đất. Anh ta bước đến bên cửa sổ, cả người tắm trong ánh nắng mặt trời, thân hình như được dát vàng sáng chói. Chiếc cổ áo trắng tinh bị gió thổi phất lên, thoáng lộ ra làn da như ngọc khơi gợi muôn vàn ảo tưởng. Quả đúng là tuấn mỹ tuyệt luân!
Tôi nuốt nước miếng, tay vân vê gấu áo khẽ gọi một tiếng: “Ơ … anh Kỷ Nghiêm …”
“Gọi anh là Kỷ Nghiêm được rồi, anh chỉ hơn em một tuổi thôi, không cần khách sáo quá.” Anh ta mỉm cười dịu dàng ngắt lời tôi.
Không ngờ anh ta lại hiền và dễ tính thế, tôi thoáng ngẩn người.
“Ơ .. Kỷ Nghiêm, được một người ưu tú như anh dạy kèm, em vui quá đi mất.” Viên thuốc độc bọc đường cần một thời gian mới phát huy tác dụng.
Anh ta ngoái đầu nhìn tôi, tựa như phát hiện ra điều gì đó: “Hả? Sao em biết là anh ưu tú?”
Bước 2 của kế hoạch tác chiến, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng – từ mấy hôm trước tôi đã moi từ chỗ bố mẹ tất cả mọi điều liên quan đến anh ta.
Tôi tung tăng chạy đến trước mặt anh ta, cố làm ra vẻ thẹn thùng: “Trước một nhân vật truyền kỳ như anh, em phục sát đất đấy ạ.”
Anh ta khẽ cười nói: “Nói xem nào, em đã biết những gì?”
Vừa thấy anh ta cười, tôi biết ngay là mình đã thành công. Anh chàng này ưa nịnh đây, tôi vội vàng cười nịnh bợ: “Anh luôn giữ vững ngôi vị đệ nhất toàn trường với thành tích vượt xa người thứ hai tận ba mươi điểm. Tính ra anh đã tham dự tổng cộng năm cuộc thi Olympic toàn quốc, bốn lần liền đoạt danh hiệu quán quân, lần cuối cùng vắng mặt do bị viêm dạ dày cấp nên đã không đoạt giải. Hình tượng rực rỡ của anh giống như mặt trời mọc giữa hững đông, soi sáng tận đáy sâu trong trái tim em, lòng kính ngưỡng của em dành cho anh dạt dào bất tận như nước sông đổ về biển lớn, không cách nào thu về được ….” Tôi say sưa tuôn một tràng những lời lẽ nghe nổi da gà, còn không quên trưng ra bộ mặt sùng bái, hai mắt lấp lánh sao nữa.
Kỷ Nghiêm nhìn tôi tựa cười tựa không: “En sùng bái anh thật hả?”
Tôi lắc đầu như gà mổ thóc, đôi môi run run cả nửa ngày, tay nắm chặt khẳng khái ngẩng cao đầu: “Đương nhiên là thật chứ! Nhưng mà, để một người tựa thần linh như anh đến dạy học cho em thì chẳng khác nào bi kịch! Quá bi kịch! Cho nên ….”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, tựa như đang ngẫm nghĩ: “Cho nên….”
“Cho nên, một nhân tài như anh không thể lãng phí quá nhiều tâm tư vào việc dạy gia sư cho em được, có hơi thả lỏng một chút cũng không sao.”
Trầm ngâm giây lát, anh ta ngồi xuống bàn học chống cằm nhìn tôi, thong thả nói: “Thế ư … nhưng mà nếu bố mẹ em hỏi thì phải làm sao?”
Mắt thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, lòng tôi thầm tung hô vạn tuế nhưng ngoài miệng vẫn thành khẩn nói: “Anh yên tâm đi, trước mặt bố mẹ em nhất định sẽ khen anh là một gia sư đỉnh cấp trăm năm khó kiếm … chỉ cần anh nói với bố mẹ em cho em kết thúc khóa học trước nửa tháng thôi.”
Kỷ Nghiêm mỉm cười nhìn tôi: “Chuyện đó cũng không phải là không thể, nhưng em định cảm tạ anh thế nào đây?”
“Hả?” Tôi ngẩn người.
“Anh giúp em cũng rủi ro lắm chứ. Nhỡ ra đến lúc đó thành tích của em không có chút khởi sắc gì, cô chú trách móc em lại kể tội anh, nói anh dạy dỗ không đến nơi đến chốn thì sao?” Anh ta nửa đùa nửa thật.
Chuyến du lịch này cả tôi và La Lịch Lệ đều đã trông đợi từ rất lâu rồi, để có thể đặt một dấu chấm tròn trịa cho kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi lên cấp ba của tôi, đành liều vậy. Tôi chỉ tay lên trời mà thề: “Em thề tuyệt đối sẽ không nói xấu anh dù chỉ nửa câu, hơn nữa chỉ cần anh kết thúc toàn bộ khóa học trong vòng nửa tháng, anh muốn em làm gì cũng được.”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi, hờ hững nhắc lại một lần: “Làm gì cũng được à?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Anh ta đột nhiên đứng dậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kì lạ: “Nếu như em đã thành khẩn thế, vậy cứ làm như em nói đi.”
Đôi mày của anh ta và cả khóe miệng nữa đều uốn cong lên, nụ cười ưu nhã vô cùng, thế nhưng tôi lại thấy rùng mình ớn lạnh, bốn chữ lớn hiện lên trong đầu – tiếu lí tàng đao …. Chắc …. không phải chứ…
“Vậy thì… sau này mong em quan tâm chiếu cố.” Kỷ Nghiêm nhìn tôi cười thật khẽ, hệt như một cơn gió mát rượi giữa ngày hè.
Trong lòng tôi chấn động vô cùng, tôi há hốc miệng, gật đầu: “Ơ .. mong anh chiếu cố.”
Buổi tối hôm đó, mẹ hỏi tôi với vẻ mặt hiền từ: “Thái Thái, anh Kỷ Nghiêm làm gia sư cho con thế nào?”
Nhớ đến anh chàng Kỷ Nghiêm với nụ cười dịu dàng nhất trần gian đó, tôi giơ ngón cái lên nức nở khen: “Hài lòng lắm ạ, cực kì hài lòng!”
Mẹ tôi mừng ra mặt: “Con bé này, mấy hôm trước còn làm ầm lên có ૮ɦếƭ cũng không chịu học phụ đạo, bây giờ thay đổi nhanh gớm. Thái Thái, sau này con phải học hỏi anh Kỷ Nghiêm nhiều vào đấy, nghe chưa?”
“Con biết rồi ạ.” Tôi gật đầu thề thốt, trong lòng thầm nghĩ lần này nào chỉ có hài lòng thôi, phải nói là hả lòng hả dạ mới chuẩn xác.
Bảy giờ sáng hôm sau tôi nhận được điện thoại của Kỷ Nghiêm, anh ta thông báo cho tôi rằng hôm nay bắt đầu học. Tuy cú điện thoại quấy rối giấc mộng đẹp của tôi, nhưng vì tuân thủ ước định đã đặt ra từ trước, tôi vẫn lồm cồm bò dậy khỏi giường. Cứ nghĩ đến chuyện cùng trải qua nửa tháng với một chàng trai tuyệt vời như vậy tôi lại thấy vô cùng khoái trá và hưng phấn, cảm giác mừng trộm này kéo dài mãi đến khi anh ta chính thức bắt đầu dạy phụ đạo cho tôi.
Kỷ Nghiêm mỉm cười chỉ tay vào hai cuốn vở luyện tập dày cộm tôi để trên bàn nói: “Làm hết những bài tập này là khóa học của chúng ta đã cơ bản over rồi đó.”
Tôi nhìn hai cuốn vở chồng lên nhau dày đến cả xentimet, hai tay ôm mặt, miệng hạ hốc thành hình chữ O: “Oh my god!” Tôi cố sức kiềm chế bản thân mình không đâm đầu vào tường, chớp chớp mắt nhìn Kỷ Nghiêm: “Anh ơi, em muốn hỏi, anh có nhầm lẫn gì không vậy? Hôm qua chũng ta đã thỏa thuận xong xuôi rằng sẽ kết thúc khóa học trong vòng nửa tháng cơ mà.”
Anh ta gật đầu với tôi: “Đúng thế.”
Tôi thu lại nụ cười ngay lập tức, bối rối nuốt nước miếng: “Thế mấy cuốn vở bài tập kia là thế nào?”
Trước sự dị nghị của tôi, Kỷ Nghiêm thong thả tựa lưng vào chiếc ghế cạnh bàn học, nhìn tôi cười nói: “Mấy cuốn này đều do anh cất công lựa chọn ra đó, với trình độ của em hoàn thành trong vòng một tháng, có lẽ sẽ có hi vọng thi đỗ vào lớp chọn của trường.”
Cơ mặt của tôi lập tức co giật lên kịch liệt.
Tôi chỉ vào hai cuốn vở luyện tập: “Anh nói là làm hết toàn bộ trong vòng nửa tháng mà mới chỉ có hi vọng thi đỗ thôi sao?”
Kỷ Nghiêm hơi ngẩng đẩu lên mỉm cười với tôi lúc ấy đang rưng rưng sắp khóc: “Đúng thế, học lực của em đúng là hơi kém một chút.”
Tôi nuốt nước miếng: sao mới có một hôm mà tôi đã rơi từ thiên đường xuống địa ngục vậy hả trời….
Làm thế này thì khác gì muốn chơi xỏ tôi chứ? Kẻ sỹ thà ૮ɦếƭ chứ không chịu nhục, tôi vỗ bàn đứng dậy, tức giận gầm lên: “Đùa kiểu gì chứ! Hai cuốn này thừa sức đè ૮ɦếƭ em rồi, đừng nói là nửa tháng, có cho em nửa năm em cũng không làm hết!”
Kỷ Nghiêm đưa tay lên gõ bàn, ánh mắt lướt ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua ai đã thề thốt là chỉ cần kết thúc khóa học trong vòng nửa tháng thì chuyện gì cũng chấp nhận làm hết?”
Tôi thầm la hét trong lòng: làm ơn đi! Em muốn giảm thời gian khóa học đi nửa tháng chứ có muốn hoàn thành bài vở cả tháng trong nửa tháng đó đâu?
Không ngờ anh ta lại chơi chữ với tôi, khiến tôi phải làm nhiều bài tập như vậy trong vòng nửa tháng! Chơi xấu quá đi mất!
Tôi có cảm giác cay cú vô cùng, vì thế nụ cười trên mặt trở nên cực kì mất tự nhiên. Tôi nói thẳng luôn ý định: “Em nghĩ có lẽ trước đó em nói chưa rõ ràng cho lắm, thực ra ý em là anh chỉ cần làm bộ làm tịch dạy em thôi, không cần phải dạy dỗ nghiêm túc gì đâu.”
“Lại đây.” Kỷ Nghiêm mỉm cười, ngoắc ngón trỏ gọi tôi lại gần.
Tôi ngẩn ra, thử nhích lại một chút xíu.
Anh ta kéo tay tôi khiến tôi hụt chân suýt ngã, sau đó thì lại đột ngột buông tay, đẩy tôi về phía bức tường cạnh cửa sổ, một cánh tay của anh ta chống lên tường ngay bên cạnh tôi, nhốt tôi ở giữa góc tường và Ⱡồ₦g иgự¢ anh ta.
Tôi trố mắt ra nhìn, vẻ sợ hãi không gì che giấu nổi: “Làm … làm … làm cái gì thế?”
Khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười, anh ta đưa tay tóm lấy cằm tôi nâng lên khiến cho hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, giọng nói nhàn nhã thảnh thơi pha chút khiêu khích: “Không phải em rất thần tượng anh sao?Thế nào, chẳng lẽ em không vui khi được anh phụ đạo cho ư?”
“Sao… sao có chuyện đó được chứ?” Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng, tôi cuống quýt gật đầu: “Đương nhiên là em vui, vui lắm.”
Anh ta đứng yên nhìn tôi không động đậy, rồi bất chợt cúi đầu, hai vai run lên bần bật, cuối cùng phá ra cười ha hả. Cười được một lúc anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của tôi, khóe miệng nhếch lên thật cao — lần này nụ cười của anh ta có phần tà ác.
Trong căn phòng khép kín, anh ta bất chợt cúi thấp xuống, cánh tay chống trên tường vuốt qua mặt tôi, hơi nóng từ miệng phả lên tai tôi, cất giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc: “Cô nhóc, em thực sự tưởng rằng em có thể dọa nạt anh dễ thế sao? Em nghĩ Kỷ Nghiêm này là ai cơ chứ?”