Vân Yên không biết mình đã phiêu bạt bao lâu, sương mù giăng kín, linh hồn sắp sửa tan biến theo chiều gió.
Tan trong mây khói đâu chỉ là quy y.
Mà đó là cảm giác như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, bay không đến bầu trời phương nam (1) bao la.
Càng vùng vẫy, thì càng trói buộc.
Một tiếng gọi nặng trĩu quấn quýt bên thân, là ai đang gọi từng tiếng, Vân Yên.
Là chấp niệm của ai, giữ chặt bước chân số mệnh của nàng.
Giọng nói quen thuộc như vậy, giống như một người nào đó đã quen biết rất lâu.
Xé rách linh hồn, mới có thể vãng sanh. (2)
Trong bóng đêm tăm tối, ai là ai của ai.
* * * * *
- Tứ gia!
Tiểu Thuận Tử vội vàng nghênh đón Dận Chân vừa mới qua Thái Hòa môn, kiễng chân nói nhỏ vào lỗ tai chàng.
Đám hoàng tử Bát Bối Lặc Dận Tự, Cửu A Ca Dận Đường, Thập A Ca Dận Nga, Thập Tam A Ca Dận Tường, Thập Tứ A Ca Dận Trinh vừa mới bãi triều, tốp năm tốp ba cùng đi ra ngoài.
Dận Chân cúi đầu nghiêng tai lắng nghe, đôi mắt mở to, chiếc cằm cương nghị càng gầy gò hơn, con ngươi đen như mực bỗng nhiên sáng ngời.
Dận Tường dường như cảm nhận được điều gì, lập tức nghiêng đầu nhìn chàng,
- Tứ ca...
Dận Tự cách đó không xa nghiêng người liếc qua, khóe miệng theo thói quen nhếch lên thành đường cong, nhưng trong đáy mắt không hề thấy sự vui vẻ.
Dận Chân đưa tay ý bảo mấy người Dận Tự, Dận Đường đi trước, rồi cùng với Dận Tự rời đi, bước chân mang theo gió thu thổi xào xạc, tà áo triều phục tung bay vẽ thành một đường cong mềm mại.
Sau khi đi được một đoạn, Dận Chân nhanh chóng quay người nói với Tiểu Thuận Tử:
- Không ngồi kiệu, cưỡi ngựa về.
Tiểu Thuận vội vàng nói vâng, chậm rãi chạy ra ngoài trước.
Dận Tường bỗng giữ chặt ống tay áo của Dận Chân:
- Tứ ca, có phải là...
Bước chân Dận Chân nhanh hơn, nghiêng nhìn cậu ta.
- Cô ấy tỉnh rồi!
Vân Yên tỉnh lại khi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng quen thuộc, chậm rãi mở mí mắt ra, cảm nhận ánh mặt trời đang từ từ chiếu vào mắt, chói quá. Sự đau đớn thấu xương trên cơ thể dần dần truyền lên não, từ đầu tới chân giống như bị cối xay nghiền nát, trăm vạn nỗi đau, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Trong căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, thân thiết lại cổ kính. Bóng lưng quen thuộc của một cô gái đang thu dọn đồ gì đó trên bàn ——
- Năm nay hoa quế nở thật sớm... Hoan Sênh.
Giọng nói Vân Yên khàn khàn yếu ớt, ngữ khí mỏng manh như có như không.
Hoan Sênh đang thu dọn chiếc bàn, chiếc khăn trong tay bỗng nhiên rơi xuống ——
- Chị Vân Yên!
Vân Yên uống xong bát canh tựa người vào đệm mềm, cố gắng mỉm cười. Vốn tưởng rằng mình cầm chắc cái ૮ɦếƭ, nhưng không ngờ cuối cùng chỉ dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, trong bóng đêm bị một bàn tay số mệnh vô hình kéo trở về, rất có cảm giác giống như ૮ɦếƭ đi sống lại.
Đôi mắt của Hoan Sênh đã ửng đỏ giống như mắt con thỏ nhỏ.
- Năm nay hoa quế nở không sớm, chị đã hôn mê suốt mười tám ngày rồi!
Sau khi rút kiếm ra Vân Yên luôn hôn mê không tỉnh, được Dận Chân Dận Tường đưa nàng trở lại kinh thành. Biết bao nhiêu đại phu được mời tới Tứ Nghi Đường, cũng chỉ để lại một câu, nghe theo số trời.
Dận Chân bảo Tiểu Thuận Tử thu dọn chái phía đông, sắp xếp cho Vân Yên, Hoan Sênh ngày đêm chăm sóc nàng không rời.
Không ăn không uống, chỉ có bát canh nhân sâm kéo dài tính mạng. Trong thời gian này, trong Tứ Nghi Đường chưa bao giờ dùng nhiều nhân sâm tới vậy, Tứ Bối Lặc Dận Chân cũng là người thích dùng nhân sâm. Sinh nhật tiểu a ca Hoằng Quân bảy tuổi, Bát phủ đưa quà tặng tới, trừ vàng ngọc châu báu ra, còn có một cây nhân sâm Cao Ly ngàn năm vô cùng quý báu, nói rằng Bát gia tặng cho Tứ gia sưu tầm.
Dận Chân mở cái hộp ra nhìn, quả nhiên là ngàn vàng khó mua. Ánh mắt chàng hơi trầm ngâm, đóng nắp hộp lại, bảo Cao Vô Dung nhớ tạ lễ. Cuối cùng cầm cái hộp xoay người trở về Tứ Nghi Đường.
Đêm hôm đó cây nhân sâm này hoàn thành tiến trình lịch sử trăm năm của nó, cống hiến cho cô gái tầm thường đang ngủ say trong chái đông Tứ Nghi Đường. Có lẽ cây nhân sâm ngàn năm vô cùng quý giá này không được dùng cho người cao quý thật sự, nhưng đối với chủ nhân đã tặng nó, thì nó đã được dùng rất đúng người
Vân Yên hỏi Hoan Sênh sao lại ở Tứ phủ, Hoan Sênh nói Tứ gia không cho phép người khác động vào chị, em cương quyết cầu xin Tứ gia cho qua đây, cuối cùng ngài mới đồng ý cho em tới chăm sóc, nhưng mỗi ngày Tứ gia đều từ phòng ngài tới đây thăm chị, có khi một mình ngồi trên giường rất lâu. Thập Tam gia bọn em mỗi ngày bãi triều đều tới đây hỏi han, ngày nào cũng hỏi em tình hình của chị.
Vân Yên nghe xong, yên lặng một lúc sau đó mỉm cười.
- Hai vị chủ tử đối xử với hạ nhân rất tốt
Hoan Sênh lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Tứ gia ngài, tâm tư của ngài đối với chị, đến cả em không thông minh, nhưng lần này trong Tứ Nghi Đường em cũng nhận ra rõ ràng.
Hoan Sênh nhẹ nhàng cầm bàn tay không bị thương của Vân Yên.
- Luôn quan tâm đến chị, chị Vân Yên.
Bàn tay Vân Yên cứng đờ, cảm nhận được sự đau đớn trên cánh tay bị gãy. Nàng chậm rãi nâng mắt lên nhìn Hoan Sanh, trở tay lại nắm bàn tay cô bé, sau đó mệt mỏi lắc đầu, không nói gì.
Hoan Sênh khó hiểu nhìn Vân Yên, cắn môi:
- Chị Vân Yên...
Vân Yên cười cười,
- Em còn nhỏ, vẫn chưa hiểu. Ai da ~
- Chị Vân Yên, chị sao vậy? Đau chỗ nào vậy? Để em gọi người.
Hoan Sênh nghe Vân Yên rên lên một tiếng, cuống cuồng định đứng lên.
- Thôi đừng... chị chỉ cảm thấy đói bụng mà thôi, có thể làm phiền cô nương xinh đẹp em không?
Đôi môi Vân Yên trắng bệch, cười nói với Hoan Sênh.
- Em đi lấy luôn đây chị Vân Yên!
Hoan Sanh cẩn thận bón cho Vân Yên ăn hết một bát cháo trắng, Vân Yên đang nói no rồi, thì bỗng nhiên cửa bị đẩy ra ——
Thân hình cao lớn mặc triều phục thêu hình rồng của Dận Chân đứng trước cửa, đôi mắt đen như mực chạm tới ánh mắt của Vân Yên, trong con mắt sâu thẳm chứa không biết bao nhiêu lời muốn nói, xuyên qua ánh nắng nhẹ nhàng buổi sáng sớm, cùng với xúc động mà không ai biết.
Dường như đã qua mấy đời.
- Tứ gia...
Cuối cùng Vân Yên cụp mắt xuống, nhẹ giọng gọi một tiếng. Khàn khàn, mỏng manh.
Một tiếng kêu khẽ như vậy, giống như một người đi rất xa, qua nhiều núi sông cuối cùng về đến nơi này.
- Thập Tam gia...
Vân Yên di chuyển ánh mắt, nhìn thấy Dận Tường đang đứng cạnh Dận Chân, muốn đứng lên vấn an. Vừa mới nhấc người lên đã bị Dận Chân ngăn lại. Động tác này sao quen thuộc đến vậy, cũng giống như mười mấy năm trước.
- Vân Yên, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.
Đôi mắt Dận Tường không đỏ ửng như đêm đó, trong con mắt màu hổ phách của cậu ta tràn ngập những con sóng mãnh liệt nơi đáy lòng và vô số câu nói không cách nào nói ra. Cuối cùng thì biến thành câu này.
Sắc mặt Vân Yên tuy vẫn trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.
- Nô tỳ đã làm Thập Tam gia bận lòng rồi.
Còn chưa dứt lời, Tiểu Thuận Tử đã đưa đại phu đến, gõ cửa tiến vào. Trước tiên thỉnh an Dận Chân Dận Tường, sau đó bắt mạch chẩn bệnh cho Vân Yên, Hoan Sênh đẩy băng gạc trên bả vai Vân Yên ra để đại phu quan sát miệng vết thương. Hai người Dận Chân Dận Tường lại không hề tránh đi, chỉ đứng bên cạnh lắng nghe. Đại phu nhìn sơ qua sau đó gật đầu nói đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần từ từ điều dưỡng, thì không có gì đáng ngại. Ông ta để lại phương thuốc và những điều cần chú ý rồi được Tiểu Thuận Tử tiễn ra ngoài
Vân Yên dần dần hồi phục lại, bắt đầu xuống giường đi lại. Bởi vì ba bữa đúng giờ, nên cơ thể béo hơn so với lúc trước, khí sắc cũng tốt hơn. Miệng vết thương trên иgự¢ trái cũng thuận lợi lành lại, tay phải bị thương đã được tháo băng. Cũng uống ít thuốc hơn so với trước đây. Mỗi ngày sau khi bãi triều Dận Tường đều theo Dận Chân đến đây thăm nàng, Vân Yên dần dần có thể bưng trà cho cậu ta, Hoan Sênh cũng rất vui vẻ.
Buổi chiều cũng là lúc ánh nắng đã dịu đi, hai người tựa vào trước cửa sổ cùng nói chuyện. Hoan Sênh hỏi Vân Yên muốn cuộc sống của mình thế nào. Vân Yên hơi khép mắt lại chầm chậm nói, chờ sau này về già không làm nha hoàn nữa, sẽ mang theo tiền tích cóp được cả đời đến một nơi rất xa, dựng một căn nhà nhỏ trong một thôn trang nhỏ tràn ngập ánh mặt trời, trước cửa sẽ trồng một cây ngô đồng to và một cây hoa quế, nuôi một con chó, mua một rương sách vở, trồng mảnh vườn rau nho nhỏ. Mặt trời mọc ra đồng, mặt trời lặn về nhà.
Hoan Sênh bỗng nhiên đứng lên, mở to mắt nói:
- Thế còn Tứ gia?
Vân Yên nghiêng đầu nhìn cô bé:
- Ở Tứ phủ.
Một ngày, Dận Chân nhắc nhở Dận Tường, nghe phúc tấn Na Lạp thị nói trắc phúc tấn Qua Nhĩ Giai thị trong phủ cậu ta gần đây sức khỏe không tốt, Dận Tường nói hình như có điều gì đó phiền lòng, đã làm Tứ tẩu phải bận tâm, không có gì đáng ngại.
Dận Chân trầm ngâm một lúc rồi nói, Hoan Sênh từng giúp Qua Nhĩ Giai thị sinh tiểu cách cách đầu lòng nên tất có kinh nghiệm, hiện tại Vân Yên đã không sao, bảo Hoan Sênh hôm nay thu dọn đồ đạc quay trở về hầu hạ Qua Nhĩ Giai thị đang trong thời gian chờ sinh đi, nghe thái y nói có khả năng lớn là tiểu a ca, con nối dõi không thể có sơ suất. ngược lại Dận Tường nói không sao, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Dận Chân đành phải đồng ý.
Mặc dù Hoan Sênh không nỡ rời xa Vân Yên, nhưng khi nghe trắc phúc tấn sắp lâm bồn cũng vội vàng thu dọn, cáo biệt Vân Yên theo Dận Tường trở về.
Vân Yên đứng trước cửa phòng nhìn bọn họ rời đi, nhớ lại lời nói mình thỉnh cầu Dận Tường trước khi hôn mê, có chút thất thần, bỗng cảm thấy mình bị một ánh mắt mạnh mẽ bao phủ, nàng nghiêng đầu.
Dận Chân đứng đằng sau cánh cửa cứ yên lặng nhìn nàng như vậy, ánh mắt sâu thẳm mà u tối, trăm mối ngàn tơ rối rắm giống như cái hồ sâu nhìn không thấy đáy, những con sóng nơi đáy mắt đã xao động.
– HẾT CHƯƠNG 78 –
(1) Nguyên văn: 楚天, Hán việt: Sở Thiên. Ngày xưa nước Sở ở vùng giữa và hạ lưu sông Trường Giang ngày nay, thuộc phương nam vì thế chỉ bầu trời phương Nam là Sở Thiên.
(2) Vãng sanh: trong Phật giáo, vãng sanh chỉ người sau khi ૮ɦếƭ đi, kết thúc cuộc sống ở cõi ta và tái sinh về cõi Phật.