Trích dẫn: Dận Tường nói sẽ ăn cơm trưa ở Tứ Nghi Đường, buổi chiều huynh đệ hai người cùng tới phủ đệ Thập Tam mới xây.
Hai người bọn họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện trong thư phòng. Ngày thường Dận Chân không nói nhiều, hôm nay lại càng lãnh đạm đến kì lạ, chỉ thỉnh thoảng mở miệng nói chuyện công việc.
Vân Yên yên lặng đứng bên cạnh Dận Chân hầu hạ hai người ăn cơm, nhưng trong lòng đang run rẩy. Câu nói vô tình vô ý "Cảm thấy hoa này rất giống Vân Yên" của Thập Tam A Ca quả thật đã chặt đứt dây đàn trong lòng nàng. Tờ giấy đã được trả về, nhưng hoa tặng cho Tứ gia lại không thể. Dụng ý của Bát Bối Lặc Dận Tự luôn được giấu kín cứ như vậy mà bị vạch trần, người nói có thể vô tâm, nhưng người nghe lại lo sợ!
Nói gì thì nói, Vân Yên thế nào cũng không cảm nhận ra mình có nét gì giống loài hoa cao quý xinh đẹp này, nàng cảm thấy mình cùng lắm cũng chỉ giống những loài cỏ dại nhỏ bé ven đường, chỉ cần sống thôi là đã rất thỏa mãn rồi.
Dận Chân chỉ ăn một ít rau rồi đặt đũa xuống, bình tĩnh nói chuyện với Dận Tường.
Ăn qua loa xong bữa trưa, Vân Yên cúi đầu thu dọn chén đũa, khi đứng lên chàng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Vân Yên một cái, ánh mắt kia vừa chạm đến Vân Yên, nàng liền lập tức cảm thấy một cảm giác căng thẳng không rõ tại sao.
Dận Tường đứng bên cạnh thân thiết nói muốn giúp Dận Chân san sẻ công việc, Dận Chân vuốt ống tay áo, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai ngày càng rộng lớn của Dận Tường, mang theo sự vui vẻ và thương yêu của một vị huynh trưởng. Dận Tường cười vô cùng xán lạn, trong mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
- Vân Yên, lát nữa theo ta và Tứ ca đến xem phủ mới xây của ta nhé? Hoan Sênh vẫn hay nhắc tới tên ngươi bên tai ta, nói tới ngày ấy ngươi vô cùng liều lĩnh, cũng nói tới cả vết thương của ngươi nữa.
Dận Tường quay đầu nhìn Vân Yên, nàng đang bưng những thứ đồ đã thu dọn xong đi bên cạnh bọn họ.
Vân Yên không thể không ngừng bước, lúc này mới trôi qua nửa ngày, nhưng dường như cả thể xác và tinh thần đều rệu rã, thật ra nàng rất muốn làm một người yên lặng.
Ngược lại Dận Chân mở miệng, giọng nói hơi khàn.
- Vậy cùng đi đi.
Mặt mày Dận Tường hớn hở, Vân Yên mấp máy môi cúi đầu đồng ý.
Phủ đệ của Thập Tam cách Tứ phủ không tính là xa, Dận Chân và Dận Tường bước đi chầm chậm, Vân Yên cúi đầu yên lặng đi theo. Dận Tường khi nói chuyện thường nghiêng đầu nhìn Vân Yên, cười rõ tươi với nàng. Đôi mắt chim ưng đen như mực của Dận Chân nhìn thấy tất cả, nhưng không nói gì.
Đến gần Thập Tam phủ, Vân Yên đi sau lưng bọn họ mới ngẩng đầu nhìn cánh cổng được sơn son mới tinh, kìm không đặng nhớ tới năm thứ ba mươi tám, khi lần đầu tiên nàng bước vào phủ Tứ gia, các nô tài đều xếp hàng ngay ngắn đi vào từ cửa phụ.
Phủ đệ mới cuả Thập Tam A Ca mặc dù không có cấp bậc cao như phủ Tứ bối lặc, nhưng cũng rất rộng rãi to lớn. Mà Dận Tường và Dận Chân đương nhiên là vào từ cửa chính. Vân Yên đi phía sau hai người bỗng chốc sợ hãi co rúm lại.
Dận Chân liếc mắt nhìn thấy, nhàn nhạt nói,
- Đến đây.
Dận Tường xoay người nhìn Vân Yên, cười nói:
- Vân Yên, phủ của ta cũng giống phủ Tứ ca, lúc nào ngươi đến cũng không cần câu lệ.
Vân Yên cung kính hành lễ tạ ơn Dận Tường, cậu ta ngược lại còn nở nụ cười trêu chọc.
- Tứ ca, huynh nhìn cô ấy kìa.
- Tứ gia, chị Vân Yên!
Hoan Sênh chạy ra từ cửa thùy hoa, vừa thấy được Dận Chân lập tức cung kính hành lễ thỉnh an với chàng. Vừa đứng thẳng người lập tức vui vẻ nhìn Vân Yên, hận không thể nhào tới.
Dận Tường cười cười dẫn Dận Chân vào bên trong. Hoan Sênh vừa kéo tay Vân Yên theo sau, vừa nhỏ giọng hỏi nàng dạo này ra sao, trong mắt đều tràn ngập sự vui mừng.
Kiến trúc bên trong của phủ Thập Tam được bố cục rất nghiêm chỉnh, khung cảnh được thiết kế cũng rất phóng khoáng, rất có khí chất trong sáng cởi mở trên người Dận Tường.
Dận Tường có phần tự đắc dẫn Dận Chân đến thư phòng của mình, xa xa đã nhìn thấy ba chữ "Di Tâm Trai "
- Tứ ca, có phải rất xứng đôi với “Tứ Nghi Đường” của huynh không?
Khuôn mặt Dận Tường tràn đầy sự háo hức nhìn Dận Chân.
Dận Chân cuối cùng cũng mỉm cười, nhìn tấm hoành.
- Ý thì rất xứng, nhưng chữ còn phải luyện thêm.
Hoan Sênh và Vân Yên đứng phía sau hai người, không khỏi nén cười. Khuôn mặt Dận Tường hơi ửng đỏ liếc Hoan Sênh một cái, Hoan Sênh thè lưỡi.
Vân Yên nhìn hai người và tấm hoành, từ từ ngẫm nghĩ hai từ “xứng đôi”. Thật sự rất hài hòa yêu thương.
Vào thư phòng, Hoan Sênh bưng trà lên. Vân Yên nhận lấy chén trà của Dận Chân, chạm vào thành chén sau đó nói với Hoan Sênh:
- Quá nóng.
Nhiệt độ nước dùng để pha trà cho Dận Chân, Vân Yên lâu ngày đã thành thói quen, quá lạnh hay quá nóng chàng đều không thích. Nhiệt độ thích hợp nhất với chàng là "vừa vặn". Hoan Sênh kịp thời phản ứng, vội vàng nói đi đổi lại. Vân Yên bảo vẫn nên để nàng đi.
Vân Yên theo Hoan Sênh đến chái pha trà, Hoan Sênh ôm Vân Yên nói nhớ chị muốn ૮ɦếƭ đi được. Vân Yên sờ sờ bím tóc cô bé, cười bảo lại cao hơn nữa rồi.
Bưng trà lên, nhẹ nhàng đặt trước mặt Dận Chân. Chàng cầm lên, chậm rãi nhấp một ngụm vào cổ họng, hương trà len lỏi vào trong tay chân xương cốt. Vị trà và nhiệt độ đều theo thói quen của chàng.
Dận Tường nâng mắt nhìn Vân Yên đang đứng bên, cười nói:
- Vân Yên, sau này có thời gian rảnh ngươi đến đây dạy dỗ nô tài mới trong phủ ta đi. Hoan Sênh vẫn còn nhỏ. Hôm tết ta đã nhìn thấy bao đầu gối làm từ da cáo đỏ lần trước ta săn được rồi, Tứ ca quả làm người ta hâm mộ.
Vân Yên sững sờ vội vàng hành lễ nói không dám. Hoan Sênh đứng bên cạnh thè lưỡi vui vẻ nói thêm vào chị Vân Yên đến đây dạy em đi.
Dận Chân chỉ yên lặng uống trà không nói gì, mi mắt rủ xuống và chén trà che khuất khuôn mặt chàng, nhìn không ra biểu cảm.
Dận Chân nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nét mặt trở nên nghiêm túc:
- Tất cả mọi thứ trong phủ đệ đều phải có quy tắc, sang năm là mãn thời gian để tang của đệ, Hoàng A Mã sẽ chỉ hôn cho đệ với đích phúc tấn.
Dận Tường sờ sờ chóp mũi nói vâng, dường như hơi chút ngượng ngùng với vấn đề này.
Khi rời khỏi Thập Tam phủ, Dận Tường còn hơi thẹn thùng nhỏ giọng nói với Vân Yên, Lần sau làm cho Tứ gia đồ gì thì cũng làm cho ta một phần nhé. Vân Yên cung kính nói vâng.
Dận Tường muốn tiễn, Dận Chân nói không cần, sau đó cùng Vân Yên rời khỏi Thập Tam phủ.
Vân Yên vẫn đi phía sau Dận Chân, lòng bàn tay nàng đã âm thầm đổ mồ hôi. Bước chân chàng, dường như khiến nàng không theo kịp. Cảnh vật xung quanh lướt qua mà không thể chú ý, Vân Yên chỉ có thể cố hết sức chăm chú đi theo.
Cuối cùng cũng tới Tứ Nghi Đường, mặt trời đã sắp lặn. Trên bậu cửa sổ là chậu hoa Quan Âm, duyên dáng yêu kiều nhẹ nhàng đung đưa trong gió.
Dận Chân thoáng nhìn những đóa hoa trắng tinh khiết, khuôn mặt vô cảm bước vào thư phòng.
Trong phòng vẫn chưa thắp đèn, được bóng tối bao trùm.
Vân Yên đi theo vào, nhận ra ngay cả huyệt thái dương của mình cũng đang đập thình thịch, các đầu ngón tay đều đang run rẩy.
Dận Chân vừa vào phòng đã ngồi vào bàn, một tay đỡ trán, chỉ nói ra hai chữ "Thay đồ”.
Vân Yên đang chuẩn bị thắp đèn, nghe thấy Dận Chân mở miệng, dây thần kinh nhảy dựng lên. Cúi đầu bước từng bước một qua.
Dận Chân ngồi trên ghế, gương mặt ẩn hiện trong bóng tối, nhìn không rõ thần sắc.